Có điều, phản ứng của Vệ Lẫm khiến tôi bất ngờ. Hình như hắn không thích y lắm.
Tôi cứ ngỡ trừ tôi thì cả thế giới này thích y lắm, nhất là Alpha thì thích Hạ Vãn Đình dữ lắm.
Tôi không muốn nói thêm. Không biết vì sao, thấy phản ứng của Vệ Lẫm thì tôi bình tĩnh lại.
Trong kịch “Nhân chứng buộc tội”, nam chính với nữ chính không có hành động thân mật quá mức nào cả, thân nhất là dán mặt vào đoạn kết.
Tôi không muốn làm cô Giang Lam thất vọng, không muốn làm Vệ Lẫm thất vọng.
– Bàn thêm với em sau vậy, tự dưng tôi thấy chuyện cũng không có gì ghê gớm đến thế. – Tôi thả lỏng – Lát nữa về phòng, anh sẽ xem tiểu thuyết với kịch cải biên, cô gửi anh rồi.
– Chắc chắn anh sẽ tham gia à? – Hắn chau mày, hình như hắn không còn hào hứng nữa.
Tôi gật khẽ.
Hắn im mãi mới đáp:
– Tốt quá. Em có tiết nên không về phòng với anh được nữa.
Có vẻ hắn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng mà hắn không nói.
Từ lúc hắn nghe thấy tên “Hạ Vãn Đình”, hắn không còn bình thường nữa. Tôi tò mò, không biết hắn đang nghĩ gì nữa. Hắn với Hạ Vãn Đình vẫn đang công tác trong Hội, chắc thường trò chuyện với nhau chứ nhỉ? Mà lúc này trông hắn vội lắm. Chắc họ có mâu thuẫn với nhau rồi, mà chắc tôi không nên nghĩ nhiều làm gì.
Chắc do tôi từng có vết xe đổ nên tôi cứ thấy tôi kém hơn Hạ Vãn Đình.
*
Tôi đọc kịch bản xong, Vệ Lẫm về đến phòng. Hắn cầm theo hộp cơm và ly nước ngọt. Hắn thong thả đặt hộp cơm lên bàn, nói với tôi:
– Hôm nay, căn tin có món miến rau thịt bằm anh thích này. Em mua về rồi, anh tranh thủ ăn khi đồ còn nóng.
Tôi bất ngờ:
– Sao em biết tôi thích?
– Để ý là biết ạ. – Thấy tôi chưa rời khỏi chỗ, hắn nhanh nhẹn mở hộp đồ ăn ra.
Tôi vội chạy ra bàn ăn để cản hắn lại:
– Được rồi, tôi mở được mà.
– Vâng. – Hắn dừng tay, dọn ghế, ngồi với tôi – Anh đọc xong kịch bản rồi à?
Lòng tôi ngổn ngang. Chắc do tôi cảm động quá. Đồ ăn nóng, lại đúng những món tôi thích. Hắn để ý kỹ thật, tinh tế thật.
Cuộc sống của tôi dần dần có thêm hắn, mà tôi cũng quen với sự tồn tại của hắn. Chuyện này… tốt hay tệ nhỉ?
Tôi sực tỉnh, nhớ ra mình chưa trả lời hắn nên đáp:
– Ừ, tôi xem xong rồi.
Cốt truyện của kịch khiến tôi nhức đầu. Tôi nói với hắn:
– Bốn giờ chiều mai, mọi người hẹn tập kịch. Ngày đầu nên anh hơi lo…
Nói xong, tôi lại giật mình. Không biết từ lúc nào mà Vệ Lẫm đã luôn sẵn lòng đón lấy mọi xúc cảm của tôi… bất cứ lúc nào hắn cũng đứng bên phía tôi. Hắn dùng thái độ khách quan mà lý trí, cảm giác thoải mái và bao dung động viên tôi. Tôi thích lắm.
– Sao vậy? Tự ti? Vì kịch bản… hay là họ Hạ?
Tôi nghĩ, có khi tôi sẽ chán bị hắn thấu hiểu như thế.
Thấy tôi không đáp, hắn thở dài, cười:
– Đừng phiền nữa. Ngày mai, em sẽ tặng anh một bất ngờ.
?
Tôi quay đầu nhìn hắn, hắn mỉm cười nhìn tôi. Tim tôi lại trật một nhịp, tôi vội nhìn chỗ khác, ăn cơm tiếp.
*
Sang hôm sau, trong phòng tập kịch, tôi thấy Vệ Lẫm.
Đây là bất ngờ của hắn à?
Tôi đen mặt. Cô Giang Lam rất chào đón hắn nữa, trừ giới thiệu diễn viên thì cô còn trịnh trọng giới thiệu hắn:
– Vệ Lẫm là đàn em nhỏ tuổi nhất trong phòng này. Em ấy chủ động liên lạc với cô để tham gia công tác phía sau cánh gà của vở kịch này, chúng ta hãy cho em ấy tràng pháo tay…
Tiếng vỗ tay yếu ớt vang lên. Tôi cố tình lơ đi ánh mắt “đàn anh Lâm Sương khen em đi mà” của hắn, lia Hạ Vãn Đình trong góc.
Ánh trăng không còn sáng nữa, y cứ đứng im ở đó. Hạ Vãn Đình lẳng lặng nhìn Vệ Lẫm tự dưng xuất hiện trong phòng tập kịch với vẻ mặt lạnh nhạt.
Tôi bất ngờ lắm. Hạ Vãn Đình trước giờ chưa từng để lộ vẻ mặt như thế trước mặt tôi.
Nhớ đến tâm trạng thay đổi hôm qua của Vệ Lẫm, tôi trầm tư.
Có điều… Hạ Vãn Đình với Vệ Lẫm, mâu thuẫn giữa hai người họ… là gì nhỉ?