• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

oản của cô là những câu chuyện phim ngắn từ góc nhìn nữ giới.

Đến nơi, cô bắt đầu quay phim cả ngày. Sau khi quay xong cảnh cuối cùng, thu dọn đạo cụ, một lúc lâu sau, thợ quay phim trong studio của cô bước đến và gọi cô: "Chị Tiểu Duyên."

"Sao vậy?" Cô quay đầu lại.

"Tháng sau, có lẽ em không thể theo chị quay phim được nữa. Nhà em có chút việc, em phải chạy đi chạy lại giữa hai nơi, không có nhiều thời gian để theo chị quay phim." Thợ quay phim, tên là Đằng Đằng, nói với vẻ khó xử.

Quý Tri Duyên dừng lại một chút rồi trả lời: "Không sao, em cứ lo việc của em đi, chị có thể tìm thêm một thợ quay phim nữa."

Đó không phải là chuyện gì to tát, chỉ là sẽ tốn thêm chút thời gian thôi, hy vọng tìm được người hợp ý cô.

Kết thúc một ngày quay phim, khi đang mang thiết bị về studio, cô nhận được cuộc gọi của bạn thân Sầm Du.

Cô quen Sầm Du được hai năm, thông qua anh trai cô. Anh trai cô bị khiếm thính nên việc tìm kiếm việc làm tương đối khó khăn. Sầm Du mở một công ty hoạt hình, hiện anh trai cô đang làm họa sĩ ở đó. Công ty của Sầm Du không lớn lắm, nhưng đến nay phát triển rất tốt, đã cho ra mắt nhiều bộ hoạt hình xuất sắc.

Cô thường xuyên đến công ty tìm anh trai, cộng thêm bản thân cô cũng rất thích hoạt hình, đã từng quay quảng cáo cho công ty họ, qua lại lâu dần, mối quan hệ giữa hai người càng thêm thân thiết.

Sầm Du nói trong điện thoại: "Người bận rộn, tối nay đi chơi nhé? Hôm nay tớ tan làm sớm."

Quý Tri Duyên dọn đồ xong nói: "Được."

Sầm Du đến studio đón cô, hai người đến trung tâm thương mại gần đó, gọi hai ly đồ uống.

Ngồi xuống, Quý Tri Duyên hỏi cô ấy: "Dạo này anh trai tớ làm việc có thuận lợi không? Mấy ngày nay tớ bận quay phim, sớm đi tối về, chỉ hôm nay mới tan sớm, đến cũng không gặp được anh ấy."

"Anh ấy rất tốt, bộ truyện tranh mới ra của công ty chúng tớ chính là anh ấy làm chủ bút. May mà hồi đó tớ sáng suốt, để anh ấy vào công ty tớ." Sầm Du nói: "Sao cậu còn lo lắng cho Cậu ấy thế, nhân tài như thế, tớ phải giữ chặt anh ấy trong công ty, không cho đi đâu cả."

Quý Tri Duyên mỉm cười.

"Nói đến đây, mấy cô gái mới vào công ty chúng tớ đều để ý đến anh ấy đó, không chừng cậu sắp có chị dâu rồi." Sầm Du trêu chọc.

Quý Tri Duyên nói: "Vậy cũng tốt, thêm một người chơi cùng tớ."

Sầm Du nói: "Anh trai cậu không thiếu người, còn cậu thì sao, chuyện hôm trước tớ nói với cậu cậu xem xét thế nào rồi?"

Cô suy nghĩ một chút: "Em trai cậu ở nước ngoài ấy hả?"

"Ừ, thế nào, có muốn gặp mặt không?"

"Cậu ấy không về nước thì làm sao gặp mặt được?" Quý Tri Duyên nói: "Hay là mình ưu tiên người trong nước trước đi?"

Sầm Du nói: "Nó có thể về bất cứ lúc nào, vốn dĩ là cứ đi đây đi đó khắp nơi trên thế giới để chụp ảnh mà, tớ đã nói với cậu rồi, nó là một nhiếp ảnh gia."

"Ừm..." Quý Tri Duyên cười nói: "Nhưng mà trước đây cậu có vẻ nói với tớ là hồi cấp ba, em trai cậu có thích một cô gái, còn nói gì chụp ảnh cho cô gái đó, cất giữ rất cẩn thận, còn không cho cậu xem nữa."

Sầm Du nói: "Đó là chuyện bao lâu rồi, hơn nữa, cô gái đó căn bản không đồng ý, nếu không thì đến giờ cũng chưa yêu đương gì cả."

Sầm Du hơn em trai bốn tuổi, em trai cô và Quý Tri Duyên cùng tuổi. Sầm Du học đại học ở nước ngoài, khi cô về nước, em trai cô vừa tốt nghiệp cấp ba, nên cô cũng chưa từng gặp cô gái đó. Chỉ biết em trai cô thích một người như vậy, có lẽ là không cưa đổ được, em trai cô cũng không muốn nói nhiều với cô.

Quý Tri Duyên uống một ngụm nước ép trái cây, đột nhiên nhớ ra nói: "Nãy cậu nói em trai cậu là thợ chụp ảnh phải không? Trước đây cậu nói vài lần tớ quên mất rồi."

Trước đó Sầm Du có nhắc đến một hai lần, nhưng cô không để tâm lắm, chỉ biết cô ấy có một người em trai.

"Đúng vậy, mấy năm nay đi khắp nơi để quay phim, chụp ảnh, cái gì cũng có." Sầm Du nói: "Còn được kha khá giải thưởng nhiếp ảnh nữa."

"Cho tớ xem tác phẩm của cậu ấy được không?" Quý Tri Duyên nói.

"Đương nhiên rồi, trên mạng đều tìm thấy được." Sầm Du tìm một video trên điện thoại cho cô xem, là một bộ phim về động vật được quay ở Châu Phi. Quý Tri Duyên cầm lấy điện thoại xem, chỉ trong vài phút, cô cũng có thể thấy kỹ thuật quay phim của anh rất tuyệt vời.

"Thật tuyệt vời." Quý Tri Duyên nói.

"Ừ, không đáng tin cậy thì làm sao tớ giới thiệu cho cậu được, cậu xem tớ là biết rồi, hai người cùng tuổi, có thể nói chuyện hợp nhau. Sau đó còn rất nhiều ảnh nữa, đều là nó chụp ở Châu Phi, còn có một số nơi khác nữa, những bức ảnh này rất nổi tiếng trên mạng, cậu không biết nó mấy năm nay đã đi bao nhiêu nơi rồi đâu." Sầm Du nói.

Quý Tri Duyên hỏi: "Cậu ấy khi nào về nước vậy, hay là cho tớ số liên lạc trước đi?"

"Được thôi, lần này sao lại thông suốt thế? Lần trước tớ đề cập với cậu, cậu không phải không muốn thêm bạn bè sao? Sao cậu không yêu đương?"

Quý Tri Duyên nói đùa: "Là nhiếp ảnh gia thì vẫn cần phải quen biết chứ, công việc của tớ hiện tại đang thiếu một nhiếp ảnh gia. Hơn nữa, không để lợi ích rơi vào tay người ngoài chứ."

Sầm Du suy nghĩ một chút rồi nói tiếp: "Được rồi, tớ về nói với nó rồi cho cậu số liên lạc trước, hai người nói chuyện với nhau, rồi đợi nó về nước, hai người gặp mặt nhé?"

Quý Tri Duyên gật đầu, nói: "Được, đợi về nước gặp mặt."

Sầm Du đưa cô về nhà rồi đi. Về đến nhà, đèn phòng khách vẫn còn bật sáng, cô đi vào thì thấy Quý Ngôn ôm máy tính ngồi trên ghế sofa. Cô bước nhẹ đến bên cạnh anh, chỉ vào phòng làm động tác ra hiệu đi ngủ. Quý Ngôn cười gật đầu, nói với cô rằng mẹ đã ngủ rồi.

Quý Tri Duyên đặt túi xuống, dựa vào Quý Ngôn. Cô dựa đầu lên vai anh.

Quý Ngôn bị khiếm thính bẩm sinh, từ khi Quý Tri Duyên được sinh ra và bắt đầu có ý thức, anh trai cô đã không nghe thấy gì, nói cũng không rõ ràng, sau đó dần dần không nói nữa. Vì vậy khi còn nhỏ, thường có những đứa trẻ không hiểu chuyện bắt nạt anh, vì thế khi còn rất nhỏ Quý Tri Duyên đã đi học võ tự vệ, dùng nắm đấm của mình để bảo vệ anh trai.

Đây là cách hai anh em tương tác hòa hợp với nhau. Họ im lặng, không cần quá nhiều lời nói, vẫn hiểu được đối phương muốn bày tỏ điều gì.

Ngày hôm sau, trong lúc chờ quay phim, Quý Tri Duyên mở ứng dụng mua vé, lẩm bẩm rất nhiều lần, nhất định cô phải giành được vé.
Đó là thần tượng mà cô thích gần mười năm rồi!! Thích từ lớp 10 đến giờ.

Nhưng vừa vào trang web thì đã hiện ra thông báo lỗi, quá nhiều người không thể vào được. Quý Tri Duyên liên tục nhấn nhiều lần, nhưng chỉ vài giây, khi vào được thì đã hiển thị hết vé rồi!!

Cô vốn không đặt nhiều hy vọng, nhưng ai biết được lần diễn tiếp theo của anh ấy là khi nào, lại không phải ở địa phương này, đi xem ở nơi khác, càng khó hơn, lại còn phải sắp xếp thời gian, cơ hội tốt như vậy ngay ở trước mặt, kết quả là cô không giành được vé!!   Cô ngồi xổm trên mặt đất vài giây rồi đứng dậy làm việc.

Tối về nhà, Quý Ngôn đang rót nước uống ở phòng khách, anh nhìn thấy khuôn mặt không vui của Quý Tri Duyên và ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Sao vậy?]

Quý Tri Duyên ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu cho anh ấy: [Không giành được vé, không vui...]

Quý Ngôn véo má cô, đưa điện thoại cho cô xem. Quý Tri Duyên nhìn thấy trang web, nhanh chóng nhảy dựng lên: "Á á á á!!"

Quý Ngôn giật mình, bịt miệng cô lại, nhìn về phía phòng ngủ.

Quý Tri Duyên lập tức gật đầu, im miệng.

Hai người ngồi xuống ghế sofa, cô nhìn trang web hiển thị đã mua vé thành công, vui vẻ ra hiệu: [Sao anh giành được vé vậy!!]

Quý Ngôn ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu: [Em thích, anh đều giành được.]

Quý Tri Duyên nghe xong nhanh chóng ôm lấy vai Quý Ngôn: "Anh trai tốt nhất thế giới, em đúng là có phúc khí."

Quý Tri Duyên xem thử, Anh không chỉ giúp cô giành được vé, mà còn là vị trí hàng đầu, tầm nhìn tốt nhất, có thể nhìn thấy thần tượng ở cự ly gần, cô không biết anh làm thế nào mà giành được, thật lợi hại.

Buổi hòa nhạc là vào tháng sau, vì là buổi hòa nhạc lưu diễn, diễn ở các thành phố khác nhau, đến Nam Diên đúng ngày 21 tháng 5 năm 2021, ngày 21 tháng 5 đúng là một ngày tốt lành.

Lần đầu tiên cô tiếp xúc với nhạc của anh Khương Tảo là vào lớp 10, khi đó cô nghe bằng máy MP5, cho đến bây giờ cô vẫn nghe nhạc của anh ấy, lớp 10 có rất nhiều người thích anh, mọi người còn nói đùa rằng liệu khi họ ra trường đi làm thì anh ấy có nổi tiếng không. Lúc đó cô quả quyết nói, đừng nói đến khi ra trường đi làm, dù cho qua thêm 20 năm nữa, bài hát của anh vẫn sẽ được mọi người truyền tai nhau.

Thực ra lớp 11, anh Khương Tảo đã từng đến Nam Diên tổ chức một buổi hòa nhạc, cô vốn không giành được vé, sau đó may mắn có người đột nhiên có việc không xem được, vội vã bán lại cho cô.

Lúc đó cô đã nói, khi nào tốt nghiệp cấp ba rồi anh ấy còn tổ chức buổi hòa nhạc ở Nam Diên, buổi đầu tiên, cô nhất định nhất định sẽ đến. Bây giờ, cuối cùng cô cũng đợi được rồi. Tính ra, cô cũng đã giữ lời hứa rồi. Tất nhiên tất cả điều này đều nhờ Quý Ngôn!!

Còn hơn một tháng nữa, Quý Tri Duyên mỗi ngày đều rất vui vẻ, cuối cùng cũng đến ngày 21 tháng 5, buổi hòa nhạc bắt đầu lúc 7 giờ tối.

Cô năm giờ chiều đã đến bên ngoài hội trường, bên ngoài hội trường toàn là fan của anh Khương Tảo, anh Khương Tảo sinh năm 1985, vì vậy fan ở mọi lứa tuổi đều có. Mặc dù cô đến một mình, nhưng cảm thấy xung quanh đều là những người rất thân thiện.

Bên ngoài hội trường, cô nhờ người hâm mộ bên cạnh chụp vài bức ảnh, cô vui vẻ xem ảnh, chờ đến giờ kiểm tra vé.

Chờ nửa tiếng, đến giờ, cô theo đám đông xếp hàng, kiểm tra vé, kiểm tra an ninh, rồi vào hội trường, tìm chỗ ngồi xuống, chỗ của cô là hàng đầu tiên, gần như là đối diện.

Cuối cùng đến lúc bắt đầu, đèn sân khấu, vũ công đã chuẩn bị xong, anh Khương Tảo nhanh chóng đi ra, vừa nhảy vừa hát một bài hát trong album đầu tiên, Quý Tri Duyên thậm chí không cần xem màn hình lớn cũng có thể nhìn thấy anh, lúc này, cô rất hạnh phúc.

Tiếp theo, anh Khương Tảo hát thêm vài bài hát trữ tình, đến phần khán giả chọn bài hát, Quý Tri Duyên cũng đang mong chờ xem người hâm mộ nào sẽ may mắn như vậy, kết quả là máy quay lia đi lia lại cuối cùng dừng lại ở cô, nhanh chóng khuôn mặt cô xuất hiện trên màn hình lớn.

Ngay lập tức cả hội trường reo lên, cô hơi sững lại, cho đến khi nhân viên đưa micro đến tay cô, cô lắp bắp, suýt nữa thì không nói được lời nào.

Anh Khương Tảo nhìn cô: "Oa, fan của tôi tuổi còn nhỏ thế này sao? Em bao nhiêu tuổi rồi?"

Quý Tri Duyên nói: "Em 24 tuổi rồi, em... em từ lớp 10 đã nghe nhạc của anh rồi."

"Lớp 10 sao? Vậy cũng lâu rồi đó, vậy hôm nay em đến một mình sao? Hay là có đi cùng bạn gì đó."

"Em... em đến một mình, sau đó..., em vốn không giành được vé, đây là anh trai em giúp em giành được và anh ấy cũng rất thích anh, chúng em đều rất thích anh." Cô nói với vẻ vừa hồi hộp vừa vui vẻ.

"Anh trai em, oa, anh trai em tốt quá, giúp em giành được vé, lại còn vị trí gần như vậy, anh trai em chắc là cuồng em gái đúng không?"

Quý Tri Duyên không biết nói gì, chỉ cười, cô cười rất đẹp, mắt cười thành hình trăng khuyết. Toàn bộ màn hình lớn đều là khuôn mặt cười của cô, nhìn trông khiến tâm trạng ai cũng tốt lên.

"Vậy em muốn nghe bài hát gì?" Anh Khương Tảo hỏi cô.

Cô suy nghĩ một chút nói: "Em muốn nghe bài 【Cuồng phong bạo vũ】trong album đầu tiên của anh, vì đó là lần đầu tiên em nghe nhạc của anh, cũng là bài hát đầu tiên, nên ấn tượng rất sâu sắc."

"Bài hát này cũng khá lâu rồi, đây là bài hát ít được biết đến, được rồi, nếu em muốn nghe, thì theo như ý nguyện của em." Anh Khương Tảo nói: "Đợi lát nữa cùng hát nhé."

Phần cao trào của bài hát này ở cuối, lời bài hát cũng kể về ngày hai người yêu nhau chia tay, đối với họ, dù cho ngày đó trời trong xanh, cũng giống như bão tố. Nghe rất tiếc nuối, không được truyền bá rộng rãi, nhưng Quý Tri Duyên đặc biệt thích phần nhạc đệm của bài hát này.

Quý Tri Duyên cầm micro và hát chậm theo nhạc đệm, từ đó màn hình lớn luôn là khuôn mặt của cô, dù không phải bài hát vui vẻ, nhưng nhìn khuôn mặt cô, cũng giống như một bài hát ngọt ngào nhỏ. Nếu lời bài hát là bão tố, thì khuôn mặt cô là trời quang mây tạnh.

Buổi hòa nhạc kết thúc, đeo kính áp tròng cả ngày, mắt Quý Tri Duyên hơi khô, cô đi đến nhà vệ sinh, tháo kính ra, dù sao sau đó cũng không cần xem gì nữa nên đi tàu điện ngầm về nhà là được rồi.

Cô bị cận thị gần 6 độ, bình thường không đeo kính, có thể nói trừ khi đối diện trực tiếp, nếu không thì cô căn bản không biết đối diện là ai, nhưng cô rất ghét đeo kính, trừ khi làm việc, bình thường cô không đeo.

Ra khỏi hội trường, bên ngoài toàn là taxi, không cần suy nghĩ cũng biết, gọi taxi ở đây về nhà giá đắt như thế nào, cô định đi bộ đến ga tàu điện ngầm phía trước, nhưng thực sự có quá nhiều người.

Âm thanh xung quanh rất ồn ào, tiếng cười, tiếng hát, tiếng ồn ào, đủ thứ âm thanh hỗn tạp. Cô đi một đoạn, khắp nơi đều có người hỏi có cần đi xe không, nhưng trong tiếng ồn ào đó, cô có vẻ như nghe thấy tên mình, chỉ gọi một tiếng.

Cô cũng không chắc có phải hay không, cô vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một người đàn ông ở cách đó không xa, có vẻ đang đi về phía cô, bên cạnh có vẻ như có một chiếc xe, mờ mờ ảo ảo, cô chỉ biết người đàn ông đó rất cao, khuôn mặt không nhìn rõ lắm, cô nheo mắt lại, nói với người đó: "Không đi xe, cảm ơn."


Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang