Bàn tay Lâm Việt Hành đặt trên vai cô khựng lại hai giây, sau đó nhanh chóng buông xuống một cách tự nhiên. Anh lại nhẹ nhàng đẩy cô một cái, không nói một lời rồi bỏ đi.
Quý Tri Duyên nhìn bóng lưng anh, hơi sững người hai giây, cảm thấy có chút khó hiểu.
Buổi tối về đến nhà, cô cởi áo khoác ra đưa cho anh, "Trả cậu."
"Không mặc ngủ nữa à?"
"..."
Quý Tri Duyên nói: "Không cần."
Nói xong cô lại nhớ ra điều gì đó, "Cậu đợi chút, áo khoác lần trước tôi đưa tôi, tôi đã giặt sạch rồi, để tôi trả cậu."
Anh lười biếng nói: "Tôi không sao, cậu thích thì tặng cậu luôn."
Quý Tri Duyên không đáp lời, mở cửa đi vào phòng mình lấy áo khoác ra đưa cho anh, "Nè."
Lâm Việt Hành nhận lấy, rất nhanh đã ngửi thấy mùi hoa dành dành thoảng thoảng quanh chóp mũi, anh ngửi kỹ, "Mùi hương quen thuộc."
"Ồ, nhà tôi hết nước giặt rồi, lần trước ngửi thấy mùi trên người cậu thơm quá nên tôi mua một chai mùi này." Quý Tri Duyên nói.
Lâm Việt Hành nhất thời không nói gì, chỉ ngửi mùi hương, Quý Tri Duyên nhìn anh đứng yên tại chỗ nói: "Đứng ngây ra đó làm gì, không về nhà nữa sao?"
"Ừm, về đây." Anh nói.
Khoảnh khắc anh ngẩng đầu lên, Quý Tri Duyên thoáng thấy tai anh đỏ ửng, cô do dự một lúc rồi nói: "Cậu... Tai cậu đỏ quá, cậu đang xấu hổ à?"
Anh bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào cô, "Xấu hổ cái gì? Tôi là người trưởng thành rồi, ngay cả chút tự chủ này cũng không có?"
"..."
"Tôi cũng không có ý gì, chỉ là lời này của cậu nghe kỳ lạ quá, cậu tự chủ... cái gì?" Cô nghĩ nghĩ không muốn nói tiếp, buông một câu "Tạm biệt, ngủ ngon." rồi quay về phòng.
Lâm Việt Hành khẽ cười một tiếng, cầm áo đi vào, nhưng vừa vào trong đã không nhịn được hắt hơi một cái. Anh pha cho mình một gói thuốc cảm, vừa ngồi xuống uống một ngụm thì nhận được điện thoại của Tôn Dạng.
"Nói đi."
"Cậu với Quý Tri Duyên leo núi về rồi à?" Anh ta hỏi.
"Ừm."
"Có tiến triển gì không?"
"Tiến triển cái rắm, đi cả một đám người." Anh thờ ơ nói.
Tôn Dạng nghĩ một lúc, hiến kế cho anh, "Cậu làm như này, lần sau cứ hôn lên môi cậu ấy, ôm cậu ấy bá đạo nói "Anh thích em! Người anh thích chỉ có thể thích anh!!""
Lâm Việt Hành bật cười, "Bị điên à? Nếu tôi thực sự làm được chuyện ngu xuẩn này, tôi sẽ tự giác đến đồn cảnh sát đầu thú."
Như cảm thấy buồn cười, anh lại nói thêm hai chữ: "Thần kinh."
"Tôi thấy cậu đáng thương thôi, cậu nói xem tôi đổi mấy người yêu rồi, cậu đẹp trai ngời ngời như vậy, bao nhiêu năm rồi chưa từng yêu đương một lần, cậu nói xem lần nào cậu đi tụ tập với tôi, không có cô nào muốn xin Wechat của cậu, cậu chưa từng đồng ý một lần nào, xã hội bây giờ tiết tấu nhanh, không hợp để chơi trò tình yêu trong sáng."
Lâm Việt Hành suy nghĩ một lúc rồi nói: "Cậu đừng lôi tôi vào, vốn dĩ kiểu yêu đương vô trách nhiệm như cậu là sai rồi, cậu cũng đừng nói tôi tốt đẹp như vậy, tôi chỉ là người bình thường, gặp được người mình thích thì bày tỏ bình thường, theo đuổi bình thường, người ta thích tôi thì yêu, không thích thì thôi, không có gì to tát."
"Hừ, đúng rồi, giọng cậu làm sao vậy? Nghe như bị đau họng."
"Ừm." Anh lắc ly nước trong tay, "Có chút cảm."
"Cậu tự chăm sóc mình đi, lớn rồi sao còn bị cảm nữa, Quý Tri Duyên biết không?"
Lâm Việt Hành uống một ngụm thuốc, "Liên quan gì đến cậu ấy? Cậu ấy biết thì làm được gì?"
"Để cậu ấy quan tâm cậu chứ, là một người đàn ông trưởng thành phải biết phụ nữ rất dễ mềm lòng, giả vờ đáng thương để cậu ấy xót xa." Tôn Dạng nói rất có lý.
Lâm Việt Hành nghe xong cười một tiếng, "Mắc bệnh, cúp máy đây, đau đầu, muốn ngủ rồi."
Tôn Dạng không nói gì thêm, cúp điện thoại. Anh uống nốt ngụm thuốc cuối cùng, tắm rửa rồi đi ngủ.
Sáng hôm sau, Quý Tri Duyên vừa dậy đã thấy Trịnh Di bận rộn chuẩn bị bữa sáng, cô tiến lên nói: "Mẹ, hôm nay mẹ lại dậy sớm vậy à?"
"Ài, dì Tiêu gọi mẹ đi siêu thị, nói hôm nay siêu thị có khuyến mãi, chỉ một tiếng thôi, bảo mẹ đi cùng dì ấy. Mẹ cũng không còn cách nào khác, mẹ đến bây giờ cũng chỉ có dì Tiêu là bạn thôi."
Quý Tri Duyên nói: "Mẹ với dì Tiêu chơi với nhau gần cả đời rồi, sau này mẹ cứ đi chơi khắp nơi với dì ấy đi, dì Tiêu suốt ngày mai mối cho người khác, con gái mình cũng là người không kết hôn. Không kết hôn cũng tốt, đỡ phiền phức, nếu không sinh con rồi lại không được nhàn nhã."
Trịnh Di nói: "Nói thì nói vậy, nhưng nếu con với anh con gặp được người phù hợp thì cứ kết hôn, không gặp được thì thôi, dù sao tiền hai đứa tự kiếm cũng đủ tiêu rồi, mẹ già rồi sẽ cùng dì Tiêu trồng hoa, ngắm biển."
Quý Tri Duyên cười nói: "Wow, nghe thật tuyệt vời, con phải cố gắng kiếm tiền, sớm được sống cuộc sống như mẹ."
Trịnh Di bận rộn với đồ trên tay, đưa hai cái quẩy, còn có bánh bao, sữa đậu nành cho cô, "Con mang sang cho bạn học nhà đối diện một ít, đều là đồ mới làm sáng nay. Nó suốt ngày ở một mình trong căn nhà lớn như vậy, chắc cũng không có thời gian nấu nướng, bữa sáng chắc cũng không ăn uống gì."
"Mẹ đừng lo lắng cho cậu ấy nữa, nhà cậu ấy có thuê người giúp việc." Quý Tri Duyên nhận đồ, "Con vẫn mang sang cho cậu ấy vậy."
Cô cầm đồ gõ cửa nhà đối diện, bây giờ đã gần chín giờ rồi, chắc anh cũng dậy rồi, một lúc sau, anh mới từ từ mở cửa, giọng khàn khàn nói: "Sao vậy?"
"Mẹ tôi bảo mang cho cậu..." Cô nhìn khuôn mặt hơi tái nhợt của anh nói: "Chắc cậu cũng không ăn nổi đâu, cậu bị cảm rồi phải không?"
"Ừm." Anh nói: "Tối qua uống thuốc cảm rồi, đỡ hơn rồi."
Quý Tri Duyên định đưa tay sờ trán anh, anh lùi lại một bước, "Biết tôi bị cảm rồi sao không tránh xa tôi ra? Muốn bị lây à?"
Nhiệt độ trên núi tối qua chắc chỉ khoảng mười độ, lại còn có gió, anh mặc áo mỏng như vậy còn phải đi bộ lâu, không bị cảm mới lạ, cô nói: "Cậu đợi chút, tôi nấu cho cậu chút đồ ăn. Nấu xong mang sang cho cậu."
Cô nói xong đóng cửa lại, Lâm Việt Hành ho khan một tiếng, "Ít nhất cũng cho tôi cái bánh bao..."
Anh nói nhỏ với cánh cửa: "Hơi đói rồi."
Đợi cô quay về, Trịnh Di dọn dẹp xong nói: "Sao con lại mang đồ về?"
"Cậu ấy bị cảm rồi, có lẽ hơi sốt, những thứ này quá dầu mỡ, cậu ấy cũng không ăn nổi." Quý Tri Duyên nói: "Con đi nấu cho cậu ấy chút đồ ăn."
Trịnh Di nói: "Mặc dù quan tâm bạn học là việc tốt, nhưng con có phải hơi quan tâm quá mức rồi không?"
"Mẹ, mẹ đừng nghĩ nhiều, tối qua trời đột ngột trở lạnh, con mặc ít cậu ấy cởi áo khoác cho con mặc, tự mình lại bị cảm, con không thể không quan tâm gì chứ." Quý Tri Duyên nói.
"Thôi được rồi." Trịnh Di không nói gì thêm, "Mẹ đi đây."
Trịnh Di vừa đi một lúc thì Quý Ngôn dậy, thời gian thức dậy của gia đình họ thường không giống nhau, Quý Ngôn đi làm muộn hơn một chút, còn Trịnh Di thì thích ra ngoài từ sáng sớm, còn Quý Tri Duyên thì càng không cố định, nhưng họ cũng không có quy định bắt buộc cả nhà phải ngồi ăn cơm cùng nhau, mỗi người đều có không gian sống riêng.
Quý Ngôn dạo này lại bận rộn, anh đi ra ngoài, Quý Tri Duyên làm xong cũng đã gần mười giờ rưỡi, cầm khay bưng đồ ăn ra ngoài, gõ cửa nhà đối diện.
Lâm Việt Hành vừa mở cửa đã sững người, Quý Tri Duyên đeo khẩu trang và kính, cô thường không đeo kính, hôm nay trông hơi khác lạ, anh nói: "Vào không?"
“ Tôi có thể vào, tôi đeo khẩu trang rồi, đề phòng lây cho tôi." Quý Tri Duyên nói.
Anh nhường đường, "Vào đi."
Quý Tri Duyên vào trong, anh nhận lấy đồ trên tay cô, liếc nhìn nói: "Cậu định nuôi heo à?"
Anh nhìn món ăn trong khay, có tôm có cá, còn có canh sườn và rau xanh.
"Đây là đồ ăn cho hai người, tôi lấy thêm một bộ bát đũa chia ra, ăn xong chiều nay tôi còn có việc."
"Ồ, cậu cũng bận rộn thật đấy." Lâm Việt Hành nói: "Tôi còn tưởng cậu chỉ nấu bát cháo thôi."
Quý Tri Duyên nói: "Tôi xem trên mạng, người bị cảm sốt nên ăn nhiều protein, đồ ăn thanh đạm, nên tôi làm theo thực đơn."
"Cảm ơn nhé."
"Không cần khách sáo, dù sao cậu cũng cởi áo khoác cho tôi mặc, đây cũng là trách nhiệm của tôi. Nếu không người bị cảm chính là tôi."
Lâm Việt Hành nói: "Nói cách khác, nếu tôi không cởi áo khoác cho cậu, tôi bị cảm vì tự mình mặc ít thì cậu sẽ không quan tâm tôi như vậy sao?"
Quý Tri Duyên dừng lại một chút, "Cũng không phải, tôi vẫn sẽ hỏi thăm cậu nhưng đương nhiên nếu cậu không phải vì tôi mà bị cảm, thì tôi chắc sẽ không nấu đồ ăn cho cậu."
"Được rồi, dù sao cũng cảm ơn." Anh ngồi xuống nói: "Cậu định ngồi đâu?"
"Tôi ngồi sofa là được rồi." Quý Tri Duyên nói.
Anh ăn một miếng rồi hỏi, "Sao cậu không ăn ở nhà cậu xong rồi mới mang sang cho tôi? Dù sao cậu ở đây cũng chẳng có tác dụng gì, cũng không đút cơm cho tôi."
"..."
"Cậu còn muốn tôi đút cơm cho cậu?"
Lâm Việt Hành khẽ cười, "Nói đùa thôi, nhưng tay này đúng là không có sức, đầu cũng đau."
"Không thì cậu đút cho tôi ăn xong? Để tôi làm một bệnh nhân đúng nghĩa."
"Tiểu Lâm." Quý Tri Duyên lại gọi anh như vậy, "Để giữ vững hình tượng chàng trai trong sáng của cậu, chúng ta vẫn nên tránh tiếp xúc thân mật. Mấy tháng này, quan hệ của chúng ta đã vượt quá giới hạn rồi, lại còn ăn cơm riêng, xem phim riêng, còn nắm tay, cậu còn cõng tôi, như thế nghiêm trọng lắm, tôi sợ tiếp theo cậu sẽ bắt tôi chịu trách nhiệm."
"...."
Lâm Việt Hành nghiến răng nói: "Tôi đã nói sẽ không bắt cậu chịu trách nhiệm, nên cậu muốn làm gì thì cứ làm."
"Ví dụ?"
"Hôn tôi, ôm tôi." Yết hầu anh chuyển động, "Chỉ cần cậu muốn, bất cứ lúc nào."
Mặc dù đều là người trưởng thành nhưng lời nói này, Quý Tri Duyên vẫn cảm thấy không phù hợp với anh, như là những lời sẽ không bao giờ phát ra từ miệng anh. Anh là người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm, tuyệt đối sẽ không làm những chuyện thân mật với người không phải bạn gái, nhưng dù sao cũng mới 24 tuổi, đàn ông ở tuổi này, khí thế hừng hực, chắc chắn là muốn, hơn nữa với ngoại hình này của anh, cám dỗ bên ngoài quá nhiều, anh chắc là không kìm chế được, nói cũng là chỉ cần cô muốn, chứ không phải anh muốn.
Im lặng một lúc, Quý Tri Duyên đột nhiên hỏi: "Cậu đã ngủ với ai chưa?"
"..."
Không ngờ cô lại hỏi câu này, anh nói: "Đương nhiên là chưa, tôi chỉ ngủ với người mình thích. Tôi là người có nguyên tắc và giới hạn, còn nữa, nếu cậu muốn, điều kiện duy nhất là cậu không được có quan hệ nam nữ với người khác, tôi sẽ không bắt cậu chịu trách nhiệm, nhưng nếu cậu không có giới hạn, có bạn trai rồi còn có ý đồ với tôi, tôi sẽ giận đấy."
Quý Tri Duyên nhất thời không biết nói gì.
Anh lại nói: "Không phải cậu thích khuôn mặt này của tôi, luôn nói đẹp trai sao?"
Biểu cảm khi anh nói chuyện trông như đang đùa, không nghiêm túc lắm, nhưng giọng điệu lại như thật, Quý Tri Duyên nhất thời không hiểu ý anh, rốt cuộc là đang trêu cô? Hay là cô thực sự có ý nghĩ kỳ lạ này? Nhưng lời nói của anh, luôn trao quyền chủ động cho cô, như đang nói với cô: "Chỉ cần em muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể chơi anh, anh sẽ không bắt em chịu trách nhiệm."
Quý Tri Duyên nhanh chóng ăn xong, đi đến trước mặt vỗ vai anh, ngữ khí chân thành nói: "Mấy tháng nay là tôi không tốt, khiến cậu nảy sinh một số suy nghĩ không tốt, cậu ngàn vạn lần đừng dựa vào việc mình đẹp trai mà để người ta chơi đùa, lỡ bị lừa thì sao? Có những người chỉ muốn ngủ với cậu, không muốn chịu trách nhiệm với cậu đâu, đừng để đến lúc mất cả chì lẫn chài, đáng thương lắm."
"..."
Cô mím môi, "Cậu ăn đi, tôi về đây."
Cô vừa quay người định đi, đã bị một lực giữ cổ tay lại.
Lâm Việt Hành nắm cổ tay cô không cho cô đi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, giọng khàn khàn nói: "Vậy cậu thương hại anh trước đi."
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ