Lâm Việt Hành cong môi, "Được rồi, đi nghỉ ngơi đi, anh đi siêu thị đây."
Cô ngoan ngoãn gật đầu, định quay về phòng anh thì thấy anh đang đi giày ra ngoài, nghĩ một chút rồi hỏi: "Tối qua anh ngủ ở đâu?"
Anh tùy tiện chỉ vào một căn phòng, "Kia."
"Chúng ta không ngủ cùng nhau sao?" Quý Tri Duyên hơi khó xử, "Là do em ngủ không ngon sao? Anh bỏ đi giữa chừng?"
Anh dừng lại một chút, thở dài, "Em nghĩ gì vậy? Thật sự ôm em ngủ, em thì thoải mái, còn anh thì sao?"
"Anh đi đây." Anh giục cô, "Mau đi nghỉ ngơi đi, chiều muốn ra ngoài thì bây giờ phải nghỉ ngơi cho tốt."
Quý Tri Duyên nhún vai, không nói gì thêm. Đến trưa anh về cô mới dậy. Anh mua rất nhiều rau củ, trái cây, hầu hết là những thực phẩm không gây kích ứng, dễ tiêu hóa, và trên cơ sở đảm bảo những điều này, anh chọn những món cô thích ăn.
Buổi trưa cô ngồi trên sofa xem tivi, anh ở trong bếp nấu ăn. Xem được một lúc, cô nghiêng đầu nhìn anh, Lâm Việt Hành như nhận ra ánh mắt của cô, liền nhìn về phía cô, chỉ vào tivi, ra hiệu cô tập trung xem tivi, đừng nhìn anh nữa. Cô đành phải dở mắt, nhưng cô vẫn cảm thấy, anh đẹp trai hơn tivi nhiều.
Ăn cơm trưa xong, anh liền đưa cô ra ngoài. Đến dưới tòa nhà studio của cô, anh nói: "Tối nay đừng làm việc quá muộn, xong thì báo cho anh, anh đến đón em, về nhà nấu cơm cho em ăn, ăn xong rồi em hãy về nhà."
"Vâng, được." Quý Tri Duyên gật đầu, chuẩn bị xuống xe, lại áp mặt vào cánh tay anh cọ xát vài cái rồi mới hài lòng rời đi.
Lâm Việt Hành nhìn theo bóng lưng xuống xe của cô, ánh mắt mãi không rời, cho đến khi cô hoàn toàn khuất bóng, anh mới lái xe đi.
Mấy ngày sau, bữa ăn của cô cơ bản đều do Lâm Việt Hành làm rồi mang đến nơi làm việc cho cô. Nơi làm việc của cô mỗi ngày một khác, khi thì ở studio, khi thì ở quán cà phê, khi thì ở hiệu sách hoặc phim trường. Nhưng dù ở đâu, chỉ cần nói với anh một tiếng, anh luôn nhanh chóng mang cơm đến.
Cũng không ngại phiền phức, còn quan tâm đến sức khỏe của cô hơn cả bản thân cô.
Buổi trưa, cô đang quay phim ở ngoài, đến giờ nghỉ, cô đã báo trước với anh. Khi anh đến, Đằng Đằng thấy vậy liền trêu chọc cô, "Chị, có người bạn trai như vậy thật đáng ghen tị, ngày nào cũng nấu cơm mang đến cho chị, bất kể chị ở đâu."
Quý Tri Duyên cười, "Mấy hôm trước bị viêm dạ dày cấp tính, cả tuần này anh ấy đều để ý đến chế độ ăn uống của chị, sợ chị ăn uống lung tung, nên mới làm xong mang đến, đợi hết tuần này, chị sẽ tự ăn."
Cô nói xong liền đi về phía anh đỗ xe. Lâm Việt Hành vừa xuống xe, tay cầm hộp cơm, "Hôm nay ăn trên xe sao?"
"Hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta ngồi chỗ kia đi, bên kia có một cái hồ nhỏ." Quý Tri Duyên chỉ về phía trước.
"Được." Anh nói.
Hai người cùng nhau đi đến đó, Lâm Việt Hành mở hộp cơm ra. Cơm anh mang cho cô mỗi ngày đều khác nhau, rau củ, protein, trái cây đều có đủ. Hôm nay là món cà chua xào trứng, rau xào, cá hấp, trái cây là táo và cam.
Anh cũng có hộp cơm của riêng mình, anh thường làm xong rồi mang đến ăn cùng cô, dù sao anh cũng thích nhất là ăn cơm cùng cô. Món ăn của hai người đều giống nhau, khá thanh đạm.
Quý Tri Duyên nói: "Em ăn thanh đạm để dưỡng dạ dày, cả anh nữa, cả tuần nay đều ăn giống em, anh có thấy nhạt miệng không?"
Anh nhìn món ăn và cơm trắng nói: "Đây không phải là món ăn gia đình sao, có gì mà nhạt miệng chứ, hơn nữa, bạn trai em nấu ăn cũng khá ngon, thanh đạm mà ngon, sợ em ăn không ngon, không thể để em bị đói chứ."
Quý Tri Duyên cầm cốc nước uống một ngụm nước ấm, "Đúng vậy, bạn trai em là giỏi nhất."
Gió nhẹ bên hồ thổi qua khiến người ta cảm thấy thoải mái lạ thường, ăn những món ăn thanh đạm dưỡng dạ dày này, cảm thấy cả người đều sảng khoái hơn, toàn thân nhẹ nhàng.
Hai người yên lặng ăn một lúc, Quý Tri Duyên nói: "Em quyết định rồi, sau này sẽ ăn uống lành mạnh như vậy."
Lâm Việt Hành cười, "Tìm cách để bạn trai em nấu cơm cho em ăn sao?"
Quý Tri Duyên nhìn anh, "Em có thể gọi đồ ăn ngoài, làm phiền anh ngày nào cũng nấu cơm rồi mang đến cho em ăn, quá lãng phí thời gian của anh."
Anh ăn xong cầm hộp cơm đặt sang một bên, "Nhưng anh lại rất cam tâm tình nguyện, mỗi ngày nấu cơm cộng thêm mang cơm cũng chỉ mất một hai tiếng, đổi lại được ăn cơm cùng em mỗi ngày, anh còn thấy rất có lời nữa. Sau này cứ quyết định như vậy đi, không có thời gian nấu cơm thì chúng ta ra ngoài ăn, dù sao mỗi ngày em đều phải ăn cơm cùng anh."
Quý Tri Duyên vừa ăn cơm vừa nhai kỹ như một chú thỏ nhỏ, Lâm Việt Hành đưa nước cho cô, "Ăn chậm thôi, không ai tranh với em cả."
Anh đưa nước đến trước mặt cô, cô há miệng uống một ngụm nhỏ, lại ăn một miếng. Bây giờ vẫn chưa khỏi hẳn, không thể ăn quá no, hơi no là cô không ăn nữa. Có lẽ hôm nay anh nấu cơm hơi nhiều, còn thừa một chút, cô không muốn lãng phí, nghĩ một chút rồi vẫn định tiếp tục ăn, Lâm Việt Hành nhìn cô một cái, lấy hộp cơm trong tay cô, "No rồi thì đừng ăn nữa, đừng để lát nữa lại bị đầy bụng."
"Nhưng lãng phí quá, chỉ một chút thôi, em ăn vài miếng là hết."
Lâm Việt Hành cầm lấy đôi đũa trong tay cô, ăn hết phần cơm thừa của cô. Cô ngẩn người, sao lại ăn đồ thừa của cô cơ chứ, mặc dù cô ăn uống khá quy củ, không đảo cơm, ăn rất sạch sẽ, nhưng dù sao cũng là phần cô ăn không hết.
Cô nói: "Anh không chê em sao..."
Anh ăn xong nuốt xuống, như bị câu nói này làm cho buồn cười, "Chê gì chứ? Chúng ta đã hôn nhau như vậy rồi, bây giờ lại so đo chuyện này? Có phải là không cần thiết không?"
"Hửm?" Anh nói xong còn nhướng mày.
"..."
Ăn xong hai người ngồi trên ghế, im lặng một lúc, Lâm Việt Hành vứt rác xong rồi đến ngồi bên cạnh cô hỏi: "Khi nào thì làm việc?"
Cô nhìn sang bên kia, "Đợi hai người họ ăn xong, lát nữa đi, hôm nay ít người, chỉ có ba người bọn em."
"Ồ." Lâm Việt Hành nhìn theo ánh mắt của cô, ngoài nhiếp ảnh gia mà anh quen biết, còn một người con trai khác anh không quen, anh nói: "Đó là người quay video cùng em hôm nay sao?"
"Đúng vậy, cậu ấy còn trẻ lắm, mới 23 tuổi." Quý Tri Duyên nói: "Mới tốt nghiệp không lâu, em xem video của cậu ấy trên mạng, thấy cậu ấy đẹp trai nên mới quay cùng cậu ấy."
Lâm Việt Hành khẽ cười: "Thích người đẹp trai vậy sao?"
Quý Tri Duyên nói: "Ai mà không thích người đẹp trai chứ? Anh xem, trai xinh gái đẹp, đứng đó thôi cũng đã thu hút ánh nhìn của mọi người rồi, ngành nghề của chúng em, cần nhất chính là lưu lượng, hơn nữa, trong video của em xuất hiện rất nhiều con trai. Thật ra, con gái cũng nhiều nhưng mà, những video có lượt thích cao dù sao vẫn là quay cùng con trai nhiều hơn."
Cô nói rất khách quan, sự thật đúng là như vậy, ngành nghề này con trai hút fan sẽ dễ hơn con gái.
Lâm Việt Hành thản nhiên nói, "Lúc em mới bắt đầu tìm anh làm việc, anh đã thấy rồi."
Quý Tri Duyên quay đầu lại nhìn anh, "Lúc đầu tại sao anh lại không muốn làm việc cùng em? Không muốn quay video em cùng những chàng trai khác sao?"
"Cũng không phải, lúc đầu anh không hiểu rõ ngành nghề này của em lắm, em..."
Anh dừng lại một chút rồi nói: "Chàng trai thường xuyên xuất hiện trong video của em lúc đầu, lúc đó anh cứ tưởng là bạn trai của em."
Quý Tri Duyên hồi tưởng lại một chút, "Anh nói người đó sao? Em quen cậu ấy cũng gần ba năm rồi, lúc em mới bắt đầu quay video, đúng là đã tìm cậu ấy. Nói về cậu ấy, cũng khá phức tạp, dù sao thì trước khi em làm tự truyền thông thì đã quen cậu ấy rồi, chính là năm tư đại học, hai chúng em chỉ là bạn bè bình thường, sau đó em mới làm ngành này, cũng không nghĩ ra quen chàng trai đẹp trai nào, nên mới nghĩ đến cậu ấy, những video đầu tiên, nhân vật nam cố định chính là cậu ấy, sau đó cậu ấy không quay nữa, còn có rất nhiều người hỏi. Bây giờ chúng em cũng đã lâu không liên lạc rồi. Không ngờ anh lại để ý đến cậu ấy, hôm nào giới thiệu hai người quen nhau nhé."
Lâm Việt Hành ho khan một tiếng, "Anh không có để ý, hơn nữa bây giờ anh là bạn trai chính thức của em rồi."
Quý Tri Duyên trêu anh, "Anh đã âm thầm theo dõi em từ lâu rồi sao? Chẳng lẽ là đã nhìn thấy bình luận gì đó? Nên lúc đầu mới không muốn làm việc cùng em, sợ..."
Lâm Việt Hành ôm eo cô, "Anh có gì mà phải sợ? Chuyện quá khứ, anh không hề để tâm, càng không xem nhiều tài khoản của em."
"Thôi được rồi." Quý Tri Duyên véo má anh, cười nói: "Em đi làm đây, tối xong việc sẽ báo cho anh."
"Ừm, đi đi." Sau khi cô đi, anh mới dọn dẹp đồ đạc, lái xe rời đi.
Mấy ngày sau, Quý Tri Duyên dần dần khỏe lại, cơ bản đã ăn uống bình thường, nhưng cô cũng không quá nuông chiều bản thân, cũng không thật sự để Lâm Việt Hành tiếp tục nấu cơm mang đến cho cô ăn nữa, vì cô thấy thật sự quá lãng phí thời gian của anh.
Nhưng anh vẫn tranh thủ thời gian rảnh rỗi đến ăn cơm cùng cô, hai người ăn ở ngoài, tùy theo thời gian làm việc. Bữa trưa, bữa tối không cố định, dù sao bữa sáng là nhất định ăn cùng anh.
Ngày tháng bận rộn trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đầu tháng bảy, Quý Tri Duyên sắp tan làm thì nhận được một cuộc gọi từ Trịnh Di, báo cho cô biết Quý Văn Danh bị ngã cầu thang, hiện đang ở bệnh viện.
Không có gì nghiêm trọng, nhưng bảo cô tan làm thì đến.
Cô vội vàng kết thúc công việc, tan làm liền nhanh chóng bắt xe đến bệnh viện. Đến nơi thì Quý Ngôn đã ở đó.
Quý Văn Danh bị ngã ở tay, chân thì không sao, tay băng bó, nằm trên giường, eo cũng bị thương, cần nằm viện theo dõi thêm vài ngày. Xác định không sao nữa thì có thể xuất viện.
Cô thấy Quý Văn Danh như vậy, mắt cay cay, rất đau lòng, nước mắt suýt nữa rơi xuống, cố gắng kìm nén, bước tới hỏi: "Bố, bố sao rồi?"
Quý Văn Danh cười, "Không sao, già rồi, không để ý cầu thang, đi vội quá trượt chân một bậc, con xem bố không phải vẫn ổn sao?"
Quý Ngôn an ủi cô, dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Không có gì nghiêm trọng, cần nằm viện vài ngày, lát nữa anh về nhà lấy đồ cho bố, em ở đây với bố.]
Mặc dù yên tâm hơn, nhưng vẫn rất khó chịu. Bây giờ cô sợ nhất là người nhà gặp chuyện, cô dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Vâng, em ở đây trông bố.]
Quý Ngôn vỗ vai cô, đi ra ngoài. Đợi anh đi rồi, cô mới đến trước mặt Quý Văn Danh, thấy vết thương trên mặt ông, "Sao mặt bố còn bị thương nữa?"
"Không sao, chỉ hơi va chạm một chút, con quên bố thường xuyên tập thể dục sao?" Quý Văn Danh nói như không có chuyện gì: "Thật sự không có gì nghiêm trọng, mẹ con... các con công việc bận rộn như vậy, còn phải lo lắng cho bố. Là bố không tốt."
Quý Tri Duyên mắt đỏ hoe, mới nhớ ra hỏi: "Mẹ đâu?"
"Ở ngoài."
Không lâu sau, Trịnh Di đi vào, thấy cô liền nói: "Con trai con gái đều đến rồi, có người chăm sóc ông rồi."
Quý Tri Duyên nhìn Quý Văn Danh, "Bố, bố nghỉ ngơi trước đi."
Cô đẩy xe lăn của Trịnh Di, hai người cùng ra ngoài, cô nói: "Mẹ, sao bố lại ngã cầu thang?"
"Sao, con cho rằng là do mẹ hại sao?"
"Đương nhiên không phải." Quý Tri Duyên nói: "Con chỉ hỏi một chút, muốn biết rõ nguyên nhân thôi."
Trịnh Di im lặng một lúc rồi nói: "Mẹ... mẹ nói muốn ăn bánh hạt dẻ, ông ấy chạy đi mua. Không biết lúc về thì vội vàng cái gì, chạy nhanh quá bị ngã, là người khác đưa ông ấy đến bệnh viện, thấy ông ấy mãi không về mẹ gọi điện hỏi mới biết là vào viện rồi."
Quý Tri Duyên không nói gì, chỉ nói: "Mấy hôm nay con sẽ không đi làm, công việc của con không có gì quan trọng, mẹ đến bệnh viện cũng không tiện, mẹ cứ ở nhà đi, bố ở đây có con với anh, lát nữa anh về bảo anh ấy đưa mẹ về nhà. Tối nay con ở đây với bố."
Trịnh Di không nói gì, nhưng Quý Tri Duyên có thể thấy, bà không phải là không quan tâm ông, ngược lại vẻ mặt rất nghiêm trọng.
Cô không nói nhiều, đợi Quý Ngôn mang đồ đến, đưa Trịnh Di về nhà trước.
Quý Văn Danh ngủ dậy, thấy Quý Tri Duyên ngồi bên cạnh, nói: "Duyên Duyên."
"Bố, bố tỉnh rồi à, bố thấy đỡ hơn chưa?"
"Bố không sao cả, về nhà cũng như vậy thôi." Quý Văn Danh nói.
"Không được, nhất định là ở bệnh viện tốt hơn, con hỏi bác sĩ rồi, vẫn cần theo dõi thêm vài ngày, dù sao ngã cũng không nhẹ đâu, mấy hôm nay công việc của con không có gì quan trọng, bố cứ yên tâm ở đây dưỡng bệnh, con sẽ ở bên bố." Cô nói xong liền cầm quả táo bên cạnh, "Vừa mua về, con gọt cho bố một quả."
Cô ngồi xuống gọt táo cho Quý Văn Danh, Quý Ngôn vừa lúc đi vào. Bệnh viện cho phép một người chăm sóc, cô để Quý Ngôn về nhà, mấy hôm nay cô sẽ đến chăm sóc, nhưng Quý Ngôn muốn đuổi cô về, tự mình ở đây chăm sóc, cô thấy Quý Ngôn giao tiếp với người khác dù sao cũng không tiện lắm, nên vẫn đuổi anh về, tự mình ở đây chăm sóc.
Hai anh em cùng nhau ra khỏi phòng bệnh, cô dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Về nhà với mẹ đi, mai anh tiếp tục đi làm, tan làm rồi lại đến, đâu thể hai chúng ta đều không đi làm được, mẹ ở nhà cũng cần người.]
Quý Ngôn: [Mai anh đến, tối anh đến chăm sóc, không tiện nói chuyện anh sẽ nhắn tin, nghe lời anh.]
Quý Tri Duyên gật đầu, đợi Quý Ngôn đi rồi mới vào phòng bệnh.
Cô nói: "Bố, bây giờ bố có đói không? Con hỏi bác sĩ rồi, những món không được ăn con đều ghi lại rồi, cơm bệnh viện cũng không ngon lắm, con ra ngoài mua về cho bố."
"Vừa ăn táo con gọt rồi, bây giờ chưa đói, tối con cũng về nhà đi, thật sự không cần ở lại, ngủ ở đây cũng không tiện." Quý Văn Danh nói.
"Không sao, không phải có giường nằm sao, con nằm tạm một đêm là được rồi, chỉ vài ngày thôi, mai anh đến với bố, ban ngày con ở với bố." Cô nói, "Mẹ nói với con rồi, bố là đi mua bánh hạt dẻ mà mẹ thích ăn, vẫn là tiệm ở đường Vân Cẩm đó chứ? Bây giờ là tháng bảy, tiệm đó bắt đầu bán bánh hạt dẻ rồi."
"Ừ, bố nghĩ mua bánh nóng hổi về cho mẹ con ăn, trước đây đều là bố mua cho mẹ ăn, bây giờ về rồi tiệm đó vừa bắt đầu bán, bố phải mua về cho mẹ ăn ngay, kết quả vội quá lại không chú ý bị ngã, già rồi đúng là không chịu thua tuổi tác không được."
Quý Tri Duyên nói: "May mà bố không sao, con vừa thấy rồi, mẹ cũng rất lo lắng cho bố, chỉ là cứng miệng thôi, con hy vọng bố với mẹ có thể nói chuyện rõ ràng với nhau, rồi gia đình chúng ta sẽ lại như trước."
"Ừ." Quý Văn Danh nắm tay cô, "Sẽ mà."
Mấy ngày sau, Quý Tri Duyên không đi làm, ở bệnh viện chăm sóc Quý Văn Danh, buổi tối bị Quý Ngôn đuổi về nhà ngủ. Nhưng mỗi lần về đều rất muộn. Tay ông vẫn chưa cử động được, phải nằm viện thêm vài ngày nữa.
Vài ngày sau, Lâm Việt Hành tan làm về nhà, thấy Sầm Du ở nhà, liền nói:” Chị đến lúc nào đấy?"
"Bố mẹ về rồi, hôm qua chị đến chỗ họ, họ lo lắng cho cậu con trai này, chị liền mang rất nhiều đồ đến, đều là bố mẹ ở nhà không có việc gì làm, làm cho chúng ta ăn." Sầm Du vừa dọn tủ lạnh vừa nói: "Đúng rồi, mấy hôm nay em đến bệnh viện thăm chú chưa? Quý Ngôn có nói qua, chị vừa nghĩ chắc chắn em phải đến bệnh viện thăm chú rồi, hôm nay chị đến cũng là định đến bệnh viện thăm chú. Vừa mới xong việc."
Lâm Việt Hành đến gần, nghe xong câu này liền dừng động tác, "Chú làm sao vậy?"
"Em không biết sao?" Sầm Du nói: "Duyên Duyên không nói với em à? Bố cậu ấy bị ngã cầu thang, đang nằm viện, đã mấy ngày rồi, chị thì không sao nhưng em là bạn trai chính thức của người ta, không đến thăm thì không được đâu."
Anh nghe xong ngẩn người vài giây, vẻ mặt không được tốt lắm, "Em mới biết."
"Hả?" Sầm Du nói: "Vậy có thể là Duyên Duyên sợ em lo lắng? Hoặc là mấy hôm nay em làm việc quá mệt mỏi. Không muốn làm phiền em?"
Lâm Việt Hành không nói gì, mấy hôm nay tiến độ công việc của anh khá nhiều, chạy liên tục mấy chỗ, không được ăn cơm cùng cô, hai ngày mới về nhà một lần, về cũng khá muộn, nhắn tin cho cô cô cũng rất lâu mới trả lời, anh cứ tưởng cô bận quá cũng không tiếp tục làm phiền cô, đợi xong việc rồi hãy nói, nhưng họ không phải là không liên lạc gì, nói chuyện mấy ngày cô không hề nhắc đến chuyện bố cô nằm viện, hoàn toàn không muốn cho anh biết chuyện nhà, cô đang sợ điều gì sao?
Anh gọi điện cho Quý Tri Duyên, đầu dây bên kia một lúc sau mới nghe máy.
Anh nói thẳng: "Chú ở bệnh viện nào."
Quý Tri Duyên khựng lại, vài giây sau mới nói: "Bệnh viện tỉnh."
Cúp điện thoại, anh chuẩn bị ra ngoài.
Sầm Du nói: "Đến bệnh viện thì chị đi cùng em."
"Chị đừng đi nữa." Anh nói xong cũng không chần chừ, nhanh chóng đi.
Mua đồ xong, anh đến bệnh viện, hỏi số phòng, khi vào phòng thì mới thấy Thôi Nhiễm cũng ở đó, nhìn vào trong phòng bệnh, ba người họ đang nói cười vui vẻ, anh không hiểu người bạn trai như mình rốt cuộc có chút trọng lượng nào trong lòng cô hay không, không muốn công khai anh, anh có thể hiểu, nhưng rốt cuộc cô có phải là sợ bố mẹ cô phát hiện sự tồn tại của anh hay không. Anh lại khiến cô không thể khoe ra như vậy sao, chuyện nhà cô cô không hề muốn nói nhiều với anh. Chuyện có thể nói với bạn bè, lại không muốn nói với anh, bạn trai cô.
Quý Tri Duyên quay lại rót nước thì thấy anh đứng ngoài phòng bệnh, ngẩn người một lúc, cầm cốc nước đi tới, "Anh đến lúc nào vậy?"
Anh hơi cúi đầu, vài giây sau mới nói: "Vừa mới đến."
Anh bước qua cô, không nói thêm lời nào.
Thấy anh đi vào, Quý Tri Duyên mới phản ứng lại, đi theo anh.
Thôi Nhiễm thấy anh đến, cũng không nán lại lâu, chào hỏi rồi đi.
Trong phòng bệnh, chỉ còn lại ba người họ.
Quý Văn Danh thấy anh liền nói: "Ôi chao, nói tôi chứ, vốn đã không có gì nghiêm trọng lại làm phiền mấy đứa nhỏ lần lượt đến thăm tôi, thật ngại quá."
Lâm Việt Hành khẽ cười, "Chú nằm viện đến thăm chú chẳng phải là điều nên làm sao? Con ăn cơm chú nấu cũng không ít đâu, không thể vô tâm giả vờ không biết chứ."
Anh mua đồ đặt sang một bên, hoa tươi và trái cây.
Dù vội vàng ra ngoài, anh vẫn rất tỉ mỉ lựa chọn những thứ này.
Anh ngồi trên ghế, hỏi han tình hình sức khỏe của ông, thấy thời gian không còn sớm, cũng không tiếp tục làm phiền ông nữa, anh đứng dậy, nói: "Chú, con về trước đây, đợi chú khỏi bệnh xuất viện về nhà con lại đến."
"Được, vậy Duyên Duyên tiễn Tiểu Lâm đi."
Quý Tri Duyên thấy anh muốn đi, liền đi theo anh ra khỏi phòng bệnh, hai người cùng nhau đi trên hành lang bệnh viện, cho đến khi vào thang máy, anh cũng không nói thêm lời nào.
Quý Tri Duyên mở lời, "Anh... về khi nào vậy?"
"Hai tiếng trước."
"Ồ, vậy à." Cô nghĩ một chút rồi nói, "Bố em cũng không có gì nghiêm trọng, mấy hôm nay anh cũng bận, em..."
Ra khỏi thang máy, anh đi rất nhanh, Quý Tri Duyên phải bước nhanh mới theo kịp anh, "Anh đi chậm thôi..."
Anh dừng bước, quay đầu lại, Quý Tri Duyên suýt nữa đâm vào lòng anh.
Cô thở hổn hển, biết anh muốn nói gì.
Chậm rãi mở lời, "Những lời anh nói, em đều nghe cả rồi."
"Rồi sao? Chuyện nhà em, vẫn tiếp tục không nói với anh?" Anh nói với cô không chút cảm xúc, bố cô nằm viện, tâm trạng cô không tốt, anh cũng không muốn lúc này ảnh hưởng đến cảm xúc của cô.
Quý Tri Duyên tiếp tục nói: "Mọi chuyện liên quan đến em, em đều nói với anh, em đang cố gắng làm được, nhưng chuyện nhà em, với em là hai chuyện khác nhau. Em không muốn chuyện nhà em làm anh phiền lòng."
Cô giải thích: "Bố mẹ em có khoảng cách rất lớn, có vài chuyện anh có thể không biết rõ. Em ở giữa cũng rất khó làm, chúng ta mới yêu nhau, em thật sự không muốn chuyện nhà em ảnh hưởng đến anh, em thấy thật sự không cần thiết. Bố em nằm viện, có thể sau này còn có vài chuyện, em muốn đợi xử lý xong tất cả rồi hãy nói, bao gồm cả chuyện quan hệ của chúng ta, trước đây không nói với họ, cũng là vì sợ em nói rồi, bố mẹ em sẽ luôn gọi anh, hoặc là họ cãi nhau anh cũng ở giữa. Nhà em... vẫn chưa thể giống như trước, khá phức tạp, chuyện nhà với em, em muốn tách riêng."
Cô nói từng câu từng chữ xong, ánh mắt mới nhìn vào anh.
Im lặng một lúc lâu, anh mới lên tiếng, giọng điệu vẫn như trước, như thể không hề để tâm chút nào, "Lên với chú đi, anh về trước đây."
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ