• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quý Tri Duyên dựa vào vai anh khóc một hồi lâu, cho đến khi áo trên vai anh ướt đẫm cô mới ngẩng lên. Lâm Việt Hành nhìn bộ dạng ngẩn ngơ của cô, nắm lấy cổ tay cô kéo cô đi về phía trước, không nói gì thêm.

Đi được một lúc, Quý Tri Duyên mới lấy điện thoại ra, thấy anh và Quý Ngôn đã gọi cho mình rất nhiều cuộc, cô nói: "Điện thoại để trong túi, không nghe thấy, xin lỗi, làm phiền cậu rồi."

Lâm Việt Hành nhẹ nhàng đáp lại một tiếng, "Nhắn tin cho anh trai cậu, đừng để anh ấy lo lắng."

Quý Tri Duyên lau nước mắt, nghe lời anh chuẩn bị nhắn tin cho Quý Ngôn. Vừa mở hộp thoại, tin nhắn của Quý Ngôn đã đến, nói là đã biết Quý Văn Danh ở đâu rồi.

Cô lập tức tỉnh táo lại, Quý Ngôn gửi cho cô một định vị, là một cửa hàng tiện lợi. Cô buông tay Lâm Việt Hành, đưa định vị cho anh xem, "Cậu lái xe đến à? Chúng ta đến chỗ này, bố tôi ở đây."

Anh nhìn lướt qua, không nói gì, "Ừ."

Hai người lên xe, không bao lâu đã đến nơi. Cô nhanh chóng xuống xe, không thấy Quý Văn Danh, chỉ thấy Quý Ngôn đang đứng một bên. Cô chạy tới nắm lấy tay áo anh, [Anh].

Quý Ngôn quay đầu lại, nhìn về phía bên trái, [Bố ở đằng kia].

Ánh mắt Quý Tri Duyên hướng về phía đó, Quý Văn Danh đang ngồi một mình trên ghế dài ăn bánh mì, bên cạnh là vali của ông. Lưng ông hơi còng xuống, không thẳng. Nước mắt lưng tròng, cô đột nhiên nghĩ đến hai năm nay, Quý Văn Danh có phải cũng như thế này, một mình ăn đồ ăn nhanh, không có ai nói chuyện, lang thang khắp nơi, rời xa họ, ông cô độc một mình, không có người thân, không có bạn bè. Hai năm nay, ông sống cô đơn và chua xót biết bao.

Cô định chạy tới thì bị Quý Ngôn giữ lại, [Đợi bố ăn xong rồi hãy qua].

Cô dừng lại, hỏi Quý Ngôn, [Làm sao anh tìm được bố?].

Quý Ngôn đưa điện thoại cho cô xem, là một bản ghi giao dịch, có tên cửa hàng tiện lợi này. Trước đây Quý Ngôn đã liên kết thanh toán cho Quý Văn Danh nên có ghi lại giao dịch.

Quý Tri Duyên hít mũi, không nói gì. Một lúc sau, Quý Văn Danh ăn xong chuẩn bị đi, Quý Tri Duyên thấy vậy liền chạy tới, "Bố!"


Quý Văn Danh dừng bước, quay đầu lại nhìn cô, "Duyên Duyên..."

Quý Tri Duyên kéo vali của ông, vừa khóc vừa nói: "Bố không phải đã hứa với con là sẽ không đi sao? Sao bố lại không giữ lời..."

"Duyên Duyên..." Giọng Quý Văn Danh khàn đi rất nhiều, "Bố... không đi đâu... Chỉ là ra ngoài mua đồ thôi."

"Mua đồ mà bố lại mang theo vali, bố còn sắp xếp đồ đạc xong xuôi? Bố còn muốn giống như lúc con đi học, không nói một lời cứ thế bỏ đi sao? Bố đi rồi con tìm bố thế nào? Bố đã lớn tuổi rồi, bố muốn lang thang ở ngoài bao lâu nữa? Bố có thể đừng nghĩ đến chuyện rời xa chúng con nữa được không... Mẹ không cần bố, con với anh đều cần bố..."

Quý Văn Danh nắm lấy tay cô, dỗ dành: "Bố sai rồi, bố chỉ thấy con kẹt ở giữa, quan hệ với mẹ con cũng không tốt, nếu vì bố mà hai mẹ con cứ cãi nhau, chi bằng bố đi..."

Quý Tri Duyên khóc nấc lên, "Con không cho bố đi, bố đã nói sẽ luôn ở bên con, hai năm bố đi rồi vẫn chưa bù đắp cho con, bây giờ lại muốn đi, không được! Con sẽ không cãi nhau với mẹ nữa, con sẽ về nhà ở."

Quý Văn Danh thấy cô khóc như vậy, đau lòng không thôi, ôm cô vào lòng, "Là bố sai rồi, bố sẽ không đi nữa, bố để chứng minh thư ở chỗ con, như vậy bố sẽ không đi đâu được nữa. Được không?"

"Con không cần chứng minh thư của bố, con tin bố." Quý Tri Duyên nói: "Không có lần sau, nếu còn có lần sau, con thật sự sẽ không để ý đến bố nữa..."

Quý Ngôn đi tới, [Con biết bố có lẽ vẫn chưa ra khỏi thành phố, bố à, nửa đời sau của bố, còn có con và Duyên Duyên, đừng để chúng con lo lắng nữa, chúng con không còn là trẻ con, có khả năng chăm sóc bố và mẹ, dù thế nào chúng ta mãi mãi là người một nhà].

Quý Văn Danh lau nước mắt, dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Bố biết rồi].

Lâm Việt Hành đứng một bên, nhìn ba người họ dựa vào nhau, mím môi, trong lòng yên tâm hơn rất nhiều, tự mình lái xe trở về.

Ba người họ lái xe về nhà, Quý Tri Duyên nói: "Bố, con đi nói với mẹ một tiếng, bố sang đối diện đợi con ra đã nhé."

Cửa nhà được mở ra, Trịnh Di ngồi bên trong nhìn ba người họ. Quý Văn Danh nhanh chóng quay đầu lại, Trịnh Di thản nhiên nói, "Được rồi, vào đi."

Quý Văn Danh quay đầu lại, "Tôi cũng có thể vào sao?"

"Ông không muốn vào thì thôi."

"Vào vào vào!" Ông kéo vali nhanh chóng bước vào.

Quý Tri Duyên cuối cùng cũng nở một nụ cười, chạy vào, đi đến trước mặt Trịnh Di, nắm lấy tay áo bà, "Mẹ, con biết lỗi rồi, con không nên nói với mẹ những lời đó, không nên áp đặt những điều con cho là đúng lên mẹ, con đã không đứng ở góc độ của mẹ để suy nghĩ, chỉ nghĩ cho bản thân mình."

Trịnh Di nói: "Được rồi, mẹ thật sự có thể giận con sao?"

"Vậy phòng của con không có đồ của mẹ chứ?"

"Phòng của con mãi mãi là phòng của con, chỉ có đồ của con." Trịnh Di nói.

Quý Tri Duyên nở nụ cười, "Con biết mẹ là tốt nhất."

Cô lại nói: "Mẹ yên tâm, con sẽ không nói chuyện để bố quay lại ở nữa, đó là chuyện của hai người, con với anh không nên can thiệp quá nhiều, cũng không cho rằng chúng con có thể trói buộc hai người lại với nhau."

Trịnh Di cười: "Sao đột nhiên lại thông suốt thế?"

Quý Tri Duyên mím môi, không nói gì.

Trịnh Di chuyển ánh mắt sang Quý Văn Danh đang im lặng đứng một bên, "Đã năm mươi tuổi rồi? Vẫn còn làm những chuyện khiến con cái lo lắng, dường như bỏ đi không quan tâm là điều ông đặc biệt thích làm?"

"Tôi đã xin lỗi các con rồi, đảm bảo sau này sẽ không đi nữa." Quý Văn Danh giơ tay lên nói.

Quý Tri Duyên nhìn động tác của ông, không nhịn được cười nói: "Bố, bố giơ thừa hai ngón tay rồi."

Trịnh Di liếc nhìn cô, lạnh lùng nói: "Khóc đủ rồi, lại bắt đầu có sức rồi phải không?"

"..."

"Tôi không nói nữa, hai người cứ tiếp tục."

Trịnh Di tiếp tục nói: "Chúng ta vẫn chưa ly hôn, căn nhà này có một nửa của ông, đợi chúng ta ly hôn rồi hãy nói..." Bà còn chưa nói xong, Quý Văn Danh nắm chặt tay, hừ lạnh nói: "Ly hôn là không thể nào, lúc trước bà đã nói sẽ không bao giờ ly hôn với tôi, tôi không cần gì cả, chỉ là không ly hôn, trừ khi bà dẫn người đàn ông đó đến, bà có lựa chọn tốt hơn, nếu không tôi chết cũng không ly hôn!"

Trịnh Di cau mày, "Ông nghe tôi nói hết đã chưa? Còn nữa, ông từ đâu ra mà bịa đặt cho tôi một người đàn ông, bây giờ thì không có, nhưng tôi còn trẻ, biết đâu sau này sẽ có, ông cứ chờ xem."

"Được, vậy thì đợi bà tìm được người đàn ông đó, rồi hãy nói chuyện ly hôn với tôi!" Quý Văn Danh nói với giọng điệu không tốt.

"Trước khi ly hôn, ông có thể ở đây." Trịnh Di tiếp tục nói: "Nhưng mà, ở đây chỉ có ba phòng, ông muốn chen chúc với con trai ông hay là ngủ nhà vệ sinh ngủ sofa, tùy ông, còn một điều nữa, đừng làm phiền tôi, đây là điều quan trọng nhất. Hết rồi. À, còn nữa, ở nhà cũng cố gắng đừng nói chuyện với tôi."


Quý Tri Duyên lại gần nói: "Bố, anh con có nhà, con với anh ấy có thể ra ngoài ở, chỗ này, căn nhà lớn như vậy để lại cho bố với mẹ."

"Quý Tri Duyên." Trịnh Di gọi cô lại, "Mẹ có phải quá dễ dãi với con rồi không? Mỗi tối phải về nhà ngủ, không được ở nhà anh con, nếu không về thì con đừng về nhà nữa."

"Mẹ, mẹ bá đạo quá rồi đấy! Con ở nhà anh con thì sao? Nhà anh ấy rộng. Con ở còn thoải mái nữa."

"Nhà rộng phải không? Vậy thì đón cả vị này đi luôn, ông ấy ở nhà con trai ông ấy cũng chẳng có vấn đề gì." Trịnh Di nói.

Quý Văn Danh nghe xong "chậc" một tiếng, "Tôi không ở nhà con trai tôi, căn nhà này có một nửa của tôi, dựa vào đâu mà tôi phải đi."

"Bố, giỏi lắm!" Quý Tri Duyên nói xong còn không dám nhìn Trịnh Di.

Trịnh Di thở dài, "Tôi biết ba người là một phe, dù sao tôi cũng quen rồi."

Bà nói: "Tôi muốn đi ngủ rồi, mấy người tự nhiên."

Quý Văn Danh tiến lên, đẩy xe lăn, "Tôi đưa bà vào."

Trịnh Di nói: "Ông quên lời tôi vừa nói rồi à?"

"..."

Quý Tri Duyên tiến lên kéo ông lại, "Bố, đừng dính quá, từ từ thôi."

Trịnh Di không nói gì, tự mình về phòng.

Trong phòng khách, chỉ còn lại ba người họ, Quý Tri Duyên thở phào nhẹ nhõm, ôm lấy cánh tay Quý Văn Danh, "May quá may quá, dù sao cũng đã để bố về nhà an toàn."

"Ừ, nhưng mẹ con dường như vẫn không tha thứ cho bố." Quý Văn Danh thở dài.

Quý Ngôn dùng ngôn ngữ ký hiệu, [Bố, bố vậy mà cũng không nhận ra sao? Mẹ đang cho bố cơ hội, nếu không với tính cách của mẹ, bố làm sao có thể ở lại đây].

Quý Văn Danh nghe xong mỉm cười.

Quý Ngôn: [Bố ngủ phòng con, khoảng thời gian này con về nhà ở].


[Em đi cùng anh, như vậy bố mẹ có thể ở riêng với nhau]. Quý Tri Duyên dùng ngôn ngữ ký hiệu.

Quý Ngôn giữ cô lại, [Em không được. Mẹ cũng không cho em đến nhà anh ở, cho anh chút không gian riêng tư đi, đều đã lớn cả rồi].

"...."

[Sao dạo này anh cứ không cho em đến nhà anh thế?]. Quý Tri Duyên quay đầu, "Bố, anh con giấu phụ nữ ở nhà!"

Quý Văn Danh sặc một tiếng, "Cái đó... Chuyện này, chỉ cần là hợp pháp, thế nào cũng được, chuyện này bố không quản lắm, chuyện của bố với con còn chưa đủ phiền sao."

"..."

Quý Ngôn cười một tiếng, nhìn điện thoại trả lời một tin nhắn, [Đi đây].

Nhìn bóng dáng anh rời đi, Quý Tri Duyên thở dài.

Ngày hôm sau, cô dậy sớm nhìn thấy Quý Văn Danh và Trịnh Di trong bếp, tuy trông có vẻ không hòa thuận lắm, nhưng dù sao cũng đang cùng nhau ăn sáng, cô lặng lẽ chuồn đi.

Mở cửa ra, thở phào nhẹ nhõm, nhìn thấy Lâm Việt Hành đang mở cửa, lại gần nói: "Nhà cậu có đồ ăn không?"

"Cậu chưa ăn sáng đã ra ngoài rồi?" Anh nhìn cô.

"Ừ, bố mẹ tôi đang ở cùng nhau, không muốn làm phiền họ, tôi đến nhà cậu ăn tạm chút gì đó." Cô nói xong liền bấm mật mã đi vào.

Lâm Việt Hành cười bất lực, "Cậu còn thật sự không khách sáo."

Anh cũng đành phải đi theo vào, lấy bánh mì và một ít rau củ từ trong tủ lạnh, chiên thịt xông khói và giăm bông, làm cho cô một chiếc sandwich, rồi rót một cốc sữa cho cô.

Quý Tri Duyên nhanh chóng nhận lấy, cắn một miếng sandwich lớn, giơ ngón cái lên với anh, "Tiểu Lâm, sau này ai lấy được cậu đúng là có phước."

"..."

"Đúng rồi." Cô lại nói: "Tối qua sao cậu lại đi trước?"

"Tôi ở đó có tác dụng gì? Tôi không muốn xem gia đình các người ở đó sướt mướt."

Anh vừa nói vừa rót thêm sữa cho cô, "Ăn từ từ thôi, ai tranh giành với cậu đâu."

"Bây giờ tôi rất xúc động." Quý Tri Duyên nói: "Bố tôi về nhà rồi, sau này không cần ở nhà cậu nữa, khoảng thời gian này dù sao cũng làm phiền cậu không ít, tôi cũng hơi ngại. Cậu xem, tôi lại ăn chùa của cậu, người nhà tôi lại làm phiền cậu. Cậu thì vẫn đang làm việc cho tôi, tận tâm tận lực như vậy. Cảm giác nửa năm nay, như đã xảy ra rất nhiều chuyện."

Lâm Việt Hành khoanh tay, dựa vào một bên nhìn chằm chằm cô, ánh mắt tràn đầy "xâm lược" không thể che giấu, như đang kiềm nén, bất cứ lúc nào cũng có thể bùng nổ.

Anh nhếch khóe miệng, nửa đùa nửa thật nói: "Tôi đã nói với cậu rất nhiều lần rồi, tôi không nhận lời cảm ơn bằng miệng, nếu cậu đã thấy nợ tôi thì hãy dùng hành động thực tế. Chi bằng, hãy suy nghĩ cho kỹ về chuyện sau này."

"Tôi..." Quý Tri Duyên ho khan một tiếng, đặt sandwich xuống, "Chuyện sau này? Đây là muốn lấy thân báo đáp à? Tôi không ăn nữa, ăn một bữa sáng của cậu thật là không có lời, tôi vẫn chưa chơi đủ."

"Cậu cứ tiếp tục chơi, tôi sẽ đòi hết một lần." Anh lại gần nói.

"Không phải cậu nói không tính toán sao?"

"Nhưng lời này ở chỗ tôi đã hết hạn rồi." Anh nghiêm túc nói, "Vì vậy cậu tốt nhất nên chú ý một chút, kẻo tôi đòi hết một lần với cậu. Chơi với tôi thì hãy chơi cho tốt, nếu để tôi biết trong khoảng thời gian này cậu còn chơi với người khác, cười vui vẻ với người đàn ông khác, thì cậu biết hậu quả rồi đấy."

Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK