• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Việt Hành im lặng một lúc rồi chậm rãi đáp: "Đương nhiên là không. Nhưng mà tương lai cho dù tôi có ngủ với ai thì người đó cũng chỉ có thể là cô ấy."

"Cái gì gọi là cho dù? Cậu ở cái tuổi này mà vẫn còn là trai tân thì không nhiều đâu? Hơn nữa lại còn là soái ca cấp bậc như cậu thì càng ít hơn." Tôn Dạng thẳng thắn nói.

Lâm Việt Hành nhắc nhở hắn: "Cậu có từng nghĩ rằng, người càng đẹp trai thì càng biết giữ gìn bản thân không? Đặc biệt là soái ca cấp bậc như tôi, đương nhiên không phải ai cũng có thể ngủ cùng được."

"..."

"Thôi bỏ đi, không nói cậu nữa, cậu vẫn nên an ủi tôi đi, tôi lần đầu tiên tỏ tình mà bị từ chối, lần này tôi thật sự nghiêm túc, hướng tới kết hôn." Tôn Dạng vẻ mặt nghiêm túc.

Lâm Việt Hành nghe xong cười nhạt, "Sự nghiêm túc của cậu có vượt quá một tháng không? Nhắc nhở cậu, đàn ông phải tự giác đừng thấy một người yêu một người, ngay cả người yêu cơ bản cũng không biết thì đừng tùy tiện làm tổn thương các cô gái. Đàn ông ngay cả đời sống riêng tư cũng không trong sạch, thì không làm nên việc lớn."

"..."

"Tối nay tôi ngủ ở chỗ cậu, anh em tốt thất tình cậu phải ở bên tôi chứ." Tôn Dạng nói: "Tôi nói cho cậu biết, chỉ dựa vào việc cậu thích Quý Tri Duyên hồi cấp ba, cùng với tin tức tôi cung cấp cho cậu còn có việc cậu bị cô ấy từ chối, khóc lóc, tôi đều ở bên cậu. Cậu [hải ở bên cạnh tôi khi tôi buồn về tình cảm. Chúng ta mới là người đi cùng nhau cả đời, tình yêu à, cũng chỉ là một đoạn đường nhưng tình bạn thì khác."

Lâm Việt Hành dựa vào sô pha không nói gì, cầm bia uống một hơi lớn, qua vài giây mới nói với Tôn Dạng: "Một cô gái thích chiếm tiện nghi của cậu, đại diện cho cái gì? Có phải là có chút thích cậu không?"

"Cái gì?" Tôn Dạng suýt bị sặc, "Cậu bị Quý Tri Duyên chiếm tiện nghi?"

"Chậc. Nghĩ cái gì vậy?" Anh nói: "Sao từ miệng tôi nói về một cô gái, cậu liền nghĩ đến Quý Tri Duyên? Tôi chỉ lấy ví dụ, cũng không nói là tôi?"

Tôn Dạng quay đầu, phân tích với anh: "Không phải cậu, vậy là ai? Thích chiếm tiện nghi? Không nói là thích?"

"Không có. Nếu nói thích, tôi còn cần hỏi cậu sao?" Lâm Việt Hành nói: "Cậu không phải yêu nhiều sao? Có chút kinh nghiệm chứ? Những cô gái cậu gặp đều như thế nào?"

"Vậy cô ấy có hào phóng với cậu không?"

"Rất hào phóng, thẳng thắn." Lâm Việt Hành nói xong dừng một chút, "Không phải tôi, là người khác."

Tôn Dạng cũng không nói nhiều, chỉ nói: "Theo tôi biết, bình thường con gái thích một người đều rất cẩn thận, nếu cô ấy hào phóng với cậu, không có chút dè dặt, thẳng thắn như vậy chứng tỏ cô ấy không thích cậu một chút nào, hơn nữa, thế nào cũng sẽ không thích cậu. Có thể chỉ là cô đơn nên chiếm tiện nghi thôi, chưa gặp được tình yêu đích thực thì cậu chẳng là gì cả."

Lâm Việt Hành nghe xong mặt cứng đờ vài giây, "Tôi không nên hỏi cậu, nói một chút cũng không đúng."

"Không phải." Tôn Dạng cười bất đắc dĩ, "Không phải tôi nói không đúng, mà là không nói ra câu trả lời cậu hài lòng thôi. Nếu tôi nói, như vậy chứng tỏ cô gái đó kỳ thực muốn từ từ chinh phục cậu, thì cậu vui rồi đúng không?"

Lâm Việt Hành đứng dậy, khó chịu nói: "Đã nói rồi, không phải tôi."

Tôn Dạng ngẩng đầu nhìn anh, "Cậu xem Quý Tri Duyên trước kia thích người ta, tính cách hào phóng tươi sáng đó có phải là thu lại một chút không? Người ta sẽ ngại ngùng, cũng sẽ cẩn thận. Nếu cô ấy vẫn luôn hào phóng với cậu, muốn ôm liền ôm, muốn hôn liền hôn, thật sự chỉ có thể chứng tỏ, cô ấy không có ý gì với cậu."

"..."

Lâm Việt Hành bất đắc dĩ ngồi xuống, chỉ uống cạn một chai bia.

Tôn Dạng nói: "Lần này hỏng rồi, vốn là tôi thất tình, bây giờ lại thành cậu bị tổn thương tình cảm."

Đi làm liên tục mấy ngày, vì để cho Quý Văn Danh và Trịnh Di có thời gian riêng tư, Quý Tri Duyên mỗi tối đều về rất muộn, cho đến khi bị điện thoại của Trịnh Di gọi về bắt buộc phải về nhà ăn cơm, cô mới dọn dẹp về nhà sớm.

Về đến nhà, mở cửa thấy Quý Văn Danh đang thu dọn đồ đạc, Trịnh Di ngồi bên cạnh, cô đi tới cười nói: "Mẹ, con về rồi."


"Con trốn đủ chưa? Sao trước kia mẹ không biết, con mỗi ngày đều phải làm việc 12 tiếng?"

" Bây giờ con phải làm một việc lớn mà, thật sự rất bận, dù sao nhà bây giờ có ba chăm sóc mẹ, con cũng yên tâm hơn." Cô nhẹ nhàng nói.

Trịnh Di nói: "Rửa tay ăn cơm đi."

Quý Tri Duyên chạy đến chỗ Quý Văn Danh, nhỏ giọng nói: "Sao vậy? Cãi nhau với mẹ rồi à."

Quý Văn Danh nói: "Không sao, cãi vặt thôi, tăng thêm tình cảm vợ chồng."

"Ồ, hiểu rồi hiểu rồi." Quý Tri Duyên đi vào bếp lấy bát đũa.

Trên bàn cơm, ba người rất yên tĩnh nhưng không khó nhìn ra, Trịnh Di và Quý Văn Danh nhất định đã cãi nhau, cũng không biết cãi nhau cái gì, đã nói là cho hai người bọn họ không gian riêng tư, đừng quay đầu nhìn, nhưng hai người hoàn toàn bùng nổ. Vậy thì thật sự xong luôn rồi.

Quý Văn Danh gắp cho Trịnh Di một miếng sườn, "Ăn nhiều một chút."

"Tôi tự có tay." Trịnh Di nói không tốt.

Quý Văn Danh mím môi, "Vậy người đàn ông buổi chiều kia có phải muốn cùng bà bắt đầu đoạn tình cảm xế chiều không? Bao nhiêu tuổi rồi? Đó là nhìn trúng cái gì, nhìn trúng bà điều kiện tốt, có một đôi con trai con gái tốt như vậy, còn ông ta thì sao? Cô đơn một mình, không con không cái, chính là muốn tìm một chỗ dựa, để ông ta dưỡng lão sau này. Ông ta có mục đích."

"Nói nữa, nhà chúng ta một trai một gái còn có một nửa công lao của tôi, đương nhiên không thể để người khác chiếm tiện nghi."

Trịnh Di nói: "Nói như vậy, ông sinh con là để dưỡng lão sao?"

"Đương nhiên không phải, chỉ là con gái con trai của tôi, bố chỉ có một, chính là tôi. Hơn nữa, hai người chúng ta còn chưa ly hôn, tôi còn ở đây mà bà cùng lão già đó nói chuyện vui vẻ như vậy, có nghĩ đến tôi không?" Quý Văn Danh bất mãn nói.

"Người ta còn nhỏ hơn ông một tuổi, rốt cuộc ai là lão già?"

"..."

Quý Văn Danh nói: "Thật sự không nhìn ra, ông ta già như vậy."

Quý Tri Duyên nghe mà ngơ ngác, nói: "Mẹ, có phải chú Dương lại đến tìm mẹ rồi không?"

Quý Văn Danh nghe xong buông đũa xuống, "Con cũng biết người đàn ông đó? Hai người đã gặp nhau?"

"Bố." Quý Tri Duyên nói: "Chú Dương có con trai con gái đều ở nước ngoài, nhà người ta điều kiện rất tốt, với mẹ nói chuyện rất hợp, nhưng chỉ là quan hệ bạn bè. Bố đừng suy nghĩ nhiều."

"Không phải bố suy nghĩ nhiều, ông ta ly hôn rồi chứ? Là độc thân chứ? Đàn ông nhìn đàn ông rất chuẩn. Ông ta chính là muốn cùng mẹ con bắt đầu tình yêu tuổi xế chiều, còn nói cái gì cái gì cùng nhau đi xem nhạc kịch, thật tao nhã!"

"..."

Trịnh Di cũng không để ông nói, hai người ngươi một câu ta một câu cãi không ngừng, đầu Quý Tri Duyên sắp đau rồi.

Nhanh chóng ăn xong, muốn nhanh chóng thoát khỏi "chiến tranh" này, xem ra gương vỡ muốn lành lại thật sự không phải chuyện dễ dàng, huống chi là vợ chồng trung niên chứ.

Bất quá, nghe thì nghe, bọn họ cãi nhau hình như rất quan tâm đối phương, chỉ là muốn làm lành thì không thể nhanh như vậy, ngăn cách trong lòng không phải một ngày hai ngày là có thể xóa bỏ. Lúc này chỉ có thể dựa vào thời gian để tiêu hóa.

Rửa bát xong, cô muốn xuống lầu đi dạo, bố cô và mẹ cô mỗi người một người ở sô pha, một người ở ban công. Cô cảm thấy vẫn là mình biết điều xuống lầu đi dạo thì tốt hơn.

Mang theo rác đến thang máy, rất nhanh xuống đến tầng một.

Nhiệt độ dưới lầu hơi thấp, dù sao cũng chưa đến tháng tư, chênh lệch nhiệt độ ngày đêm vẫn còn khá lớn.

Khu chung cư của họ rất rộng, cơ bản đều là người trẻ tuổi ở nhiều, họ mua nhà mới ở đây, môi trường tiểu khu tốt, vị trí địa lý cũng không tồi, giá nhà đương nhiên cũng không thấp.

Gió đêm thổi từng cơn, cô quấn chặt áo khoác hơn một chút.

Cô không mang điện thoại, một mình đi dạo cảm thấy buồn chán, nhưng lại nghĩ rằng trong những lúc như thế này, một mình ra ngoài hóng gió, không xem điện thoại, là trạng thái thoải mái nhất.

Lúc này, vốn xung quanh đều yên tĩnh, chỉ là đến một vị trí trung tâm phía trước, nơi đó có thiết bị vui chơi cho trẻ em, so với nơi này sẽ ồn ào hơn một chút, có lẽ vì ngày mai là cuối tuần, cho nên vẫn còn vài đứa trẻ đang chơi ở đây.

Cô trong một đám bóng dáng nhỏ bé, nhìn thấy một bóng dáng cao lớn. Mờ ảo nhưng lại rõ ràng, là Lâm Việt Hành.

Từ khi nào bắt đầu, hình như không đeo kính cũng có thể nhanh chóng nhận ra bóng dáng của anh.

Cô đút hai tay vào túi, đứng đó nhìn kỹ.

Anh xoa đầu những đứa trẻ đó, không biết nói gì với bọn họ, chọc cho bọn họ cười lớn.

Cô cũng không nhịn được cười thành tiếng, người này thật sự hài hước.

Cô không biết hình dung như thế nào dáng vẻ nhìn thấy anh bây giờ, hình như anh ở đó, xung quanh tất cả đều trở nên yên tĩnh và dịu dàng. Giống như người nóng nảy bất an, đột nhiên tâm liền tĩnh lại.

Anh từ trong túi lấy ra hình như là cam chia cho mấy đứa trẻ đó, cuối cùng mới chậm rãi đi về phía trước.

Anh mặc áo khoác màu sáng, quần áo rộng thùng thình. Làm nổi bật cả người anh càng cao lớn.

Anh hình như cũng đã sớm nhìn thấy cô đứng đối diện, không tăng tốc bước chân ngược lại từng bước từng bước chậm rãi đi về phía cô, bỏ đi sự náo nhiệt, gió nhẹ thổi khiến người ta đặc biệt thoải mái. Không khí dường như vào lúc này cũng nhiễm hương vị ngọt ngào.

Khuôn mặt anh ngày càng rõ ràng, bóng dáng hai người từ từ đến gần.

Cuối cùng, anh dừng lại trước mặt cô.

Thân hình cao lớn cúi xuống, đến gần nhìn cô cười nhẹ nhàng, "Bạn nhỏ này, cũng đang đợi cam sao?"

Giọng điệu của anh mang theo chút ý trêu chọc trẻ con, Quý Tri Duyên chỉ cảm thấy trái tim bình tĩnh kia, cũng theo bước chân chậm rãi đến gần vừa rồi của anh, từng chút từng chút bị câu dẫn.

Anh đứng ngay trước mặt cô, mà tại sao cô lại muốn ôm anh như vậy chứ.

Muốn chui vào lòng anh, ôm lấy eo anh, dựa vào trong ngực anh, cảm nhận nhiệt độ cơ thể của anh.

Nghĩ đến đây, má cô hơi đỏ lên, cúi đầu xuống hoàn hồn nói: "Không nói cho bạn nhỏ, không thể ăn đồ người lạ cho sao?"

"Mấy đứa đó, đều là bạn cũ của tôi. Vừa nhìn thấy tôi, liền chặn tôi lại không cho tôi đi." Lâm Việt Hành vừa nói vừa từ trong túi lấy ra một quả cam đưa cho cô, vừa trêu chọc: "Quả lớn nhất, ai bảo chúng ta quen nhau nhất chứ."


"Tôi cũng không phải trẻ con." Cô nhận lấy cười một tiếng, nói: "Hôm nay cậu không lái xe sao?"

"Ừ, tôi không phải ngày nào cũng lái xe ra ngoài." Anh nói: "Tối muộn thế này, cậu ở đây làm gì?"

"Ài." Cô thở dài một tiếng, đi đến ghế dài ngồi xuống, "Bố tôi và mẹ tôi cãi nhau cả buổi tối, đầu hơi đau muốn ra ngoài hóng gió."

"Ồ, vậy thật là đáng thương." Lâm Việt Hành ngồi bên cạnh cô, bóc vỏ cam đưa cho cô, "Ăn chút đồ ngọt đi."

Quý Tri Duyên, "Sao cậu biết là ngọt?"

Cô nói xong ăn một miếng, không tính là quá ngọt, vào miệng từ chua chuyển ngọt, lại đặc biệt ngon, cô nhìn anh mua một túi lớn nói: "Sao cậu mua nhiều vậy?"

Anh thuận miệng nói: "Trên đường về thấy một ông lão đẩy xe đang bán, cả xe cam cũng không biết bán đến khi nào, cũng không dễ dàng."

"Ồ." Quý Tri Duyên lại ăn một miếng, "Tôi thích ăn cam nhất."

Lâm Việt Hành nghĩ đến lời Tôn Dạng nói, nhìn về phía cô, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, muốn nói lại sợ nói nhiều, khiến cô cảm thấy phiền phức.

Cảm nhận được ánh mắt của anh, Quý Tri Duyên ho khan một tiếng, "Dạo này, sao cậu cứ nhìn chằm chằm tôi vậy."

Anh không né tránh ánh mắt nhìn cô, nghiêm túc mà dịu dàng nói: "Tôi chỉ có dạo này mới nhìn chằm chằm cậu sao?"

Quý Tri Duyên không nói gì.

Giọng nói của anh lại lần nữa vang lên, "Mắt tôi phải đi theo cậu, sắp bị cậu cướp mất rồi, tôi cũng không khống chế được. Hay là cậu thay tôi quản nó?"

"..."

"Mắt của cậu bị não của cậu khống chế, tôi nên quản não của cậu." Quý Tri Duyên nói xong lại phủ nhận, "Không đúng, não của cậu tôi cũng quản không được."

Anh khẽ cười, khẳng định lời cô, Cậu quản được."


Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK