• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Việt Hành nhìn hai tay đang ôm eo mình, khẽ nhếch khóe miệng nhưng vẫn kìm nén cảm xúc, nắm lấy tay cô nói nhỏ: "Ôm thêm một phút nữa thôi, anh nấu cơm cho em ăn."

"Ừm." Quý Tri Duyên áp mặt vào lưng anh, siết chặt tay, muốn ôm chặt hơn.

Nói là ôm một phút, Quý Tri Duyên cũng không để anh lỡ việc nấu nướng, anh cũng không bao giờ để cô giúp đỡ, dường như trong chuyện bếp núc, anh luôn cảm thấy mùi dầu mỡ quá nặng, không muốn cô luôn bận rộn trong bếp, làm gì cũng được, dù là nằm dài ngẩn ngơ cũng tốt hơn là nấu nướng. Nhưng bản thân anh thì lại làm rất vui vẻ.

Không bao lâu, anh bưng hai đĩa thức ăn đến, bên trong có khá nhiều thứ, trứng chiên, thịt xông khói, rau, bánh mì nướng và cả quả việt quất.

Anh lại rót hai ly sữa, Quý Tri Duyên cầm nĩa, "Vậy em ăn nhé!"

"Ừm, ăn nhiều một chút." Anh cười.

Anh ăn rất chậm, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn cô, dường như cô còn ngon miệng hơn cả thức ăn, Quý Tri Duyên uống một ngụm sữa, chợt nhớ ra điều gì đó: "Đúng rồi, sáng nay Sầm Du gọi điện cho em, nói anh mắng cậu ấy, sao anh lại mắng cậu ấy? Nghe giọng có vẻ rất uất ức. Em muốn hỏi, cậu ấy bảo em hỏi anh, nói là lỗi của anh."

Lâm Việt Hành dừng tay một chút, không để ý lắm nói: "Chị ấy lớn đến chừng này chưa từng bị ai mắng, anh chỉ hơi lớn tiếng một chút thôi đã nói anh mắng chị ấy."

"Vậy rốt cuộc là tại sao? Tính anh có thể gặp chuyện gì mà lại nói chuyện không vui với chị gái mình?"

Anh thuận miệng nói: "Cũng không có gì to tát, chị ấy không nói với anh em tự tìm đến anh."

Quý Tri Duyên ngừng một chút rồi nói: "Vậy là lỗi của anh rồi, chuyện nhỏ như vậy mà anh cũng nói cậu ấy."

Lâm Việt Hành ngẩng mắt nhìn cô, "Chuyện nhỏ gì, em một mình ngồi xe lâu như vậy, đến nơi xa xôi như vậy tìm anh, điện thoại anh lại không có sóng, lỡ chiều hôm đó anh không mang theo điện thoại, đi loanh quanh bên ngoài thì sao? Em một mình kéo hành lý ở nơi xa lạ tìm anh, lỡ xảy ra chuyện gì thì làm sao?"

Không gian giữa hai người đột nhiên yên tĩnh, Quý Tri Duyên chậm rãi cắn một miếng bánh mì, nhỏ giọng nói: "Em lớn rồi, sẽ tự chăm sóc bản thân. Anh... lần sau đừng mắng Sầm Du nữa."

"Đã nói là không mắng chị ấy, chỉ là nói chuyện hơi lớn tiếng một chút." Anh rất nghiêm túc bổ sung: "Mà thôi."

"Vậy em cũng không nói với anh, hơn nữa nếu nói với anh thì còn đâu là bất ngờ khi gặp anh nữa." Quý Tri Duyên nói.

Anh cười khẽ tiếp lời: "Sự tồn tại của em đối với anh đã là bất ngờ lớn nhất rồi. Vì vậy em hoàn toàn không cần phải làm gì, nếu em muốn nói với anh điều gì, anh sẽ xuất hiện trước mặt em với tốc độ nhanh nhất, chứ không phải để em một mình vất vả như vậy đến đây. Vừa đi tàu cao tốc vừa đi xe buýt, mệt mỏi biết bao."

Quý Tri Duyên đảo mắt nhìn xung quanh, "Nói đi nói lại, là anh đang xót em vất vả đến tìm anh."

Anh nhanh chóng nói: "Đương nhiên là xót rồi."

Quý Tri Duyên ho khan một tiếng, trong lòng dâng lên một tia ngọt ngào, anh chàng này thật sự thẳng thắn.

Cô tiếp tục nói: "Nhưng mà, tại sao Sầm Du lại lừa em nói anh sẽ đi mấy năm trời, em còn lo lắng một hồi, sợ đến muộn anh sẽ chạy mất."

Lâm Việt Hành liếm môi, chậm rãi nói: "Em nên đi hỏi chị ấy. Chị ấy chẳng phải ngay từ đầu đã muốn gán ghép hai chúng ta sao?"

Quý Tri Duyên nói: "Thôi, hình như cậu ấy vẫn chưa biết chúng ta đang yêu nhau."

"Chúng ta mới xác định quan hệ hôm kia, hôm qua mới về. Ban đầu, anh định hôm nay sẽ đường hoàng nói cho mọi người biết." Lâm Việt Hành thản nhiên nói.

"Có bạn gái mà không được nói, cảm giác không dễ chịu lắm." Anh lại thở dài.

"Không phải không được nói, chỉ là không muốn gia đình chúng ta biết quá sớm. Vì anh ở ngay đối diện, đến nhà em chỉ cần một bước chân, như thế bố mẹ em chắc chắn sẽ bắt anh ngày nào cũng đến. Chủ yếu là anh với bố mẹ em cũng quen biết. Nếu đến nhà em với thân phận con rễ tương lai, anh cũng sẽ áp lực lắm. Quý Tri Duyên nói: "Chờ chúng ta nói chuyện kỹ hơn, em muốn có thêm thời gian riêng tư của hai người. Chỉ hai chúng ta yên lặng yêu nhau. Giống như các cặp đôi khác, yêu nhau một thời gian rồi mới chính thức ra mắt bố mẹ.

Anh cười: "Cũng khá quan tâm anh, vậy thì người mang thân phận con rể tương lai của nhà họ Quý này, tạm thời sẽ yên lặng yêu đương với em."


Sau khi ăn xong, anh đưa Quý Tri Duyên đến nơi làm việc, đến nơi anh nói: "Mấy giờ em xong việc?"

"Tối nay có buổi chụp hình, chắc khoảng tám giờ. Anh không cần đến đón em, em tự đi tàu điện ngầm về." Quý Tri Duyên nói.

"Vậy tối nay em ăn gì?"

"Gọi đồ ăn ngoài ăn tạm." Quý Tri Duyên nói: "Em sẽ không để mình đói đâu."

"Không phải là để mình đói, không nghe ra bạn trai em muốn nói gì à?" Anh ngượng ngùng nói, "Vừa yêu đương thì phải luôn luôn..."

Chữ dính không nói ra được, anh đổi lời, "phải luôn luôn biết bạn gái mình ăn uống có tốt không."

Quý Tri Duyên cười thành tiếng, "Em ăn uống rất tốt. Hai chúng ta, anh bận việc của anh, em bận việc của em, lúc rảnh rỗi thì hẹn hò cùng nhau."

"Ừm. Đi làm việc đi." Lâm Việt Hành giả vờ như không có chuyện gì.

Quý Tri Duyên cảm thấy anh hơi quá nghiêm túc, lúc này, bình thường phải hôn tạm biệt chứ!! Anh lại không động đậy gì!! Hôm qua cô đã chủ động hôn anh rồi!! Anh không thể chủ động hôn cô một lần sao!! Cô hôn má anh, anh phải trả lại cô một cái hôn môi chứ!!

Thôi bỏ đi, đàn ông không hiểu phong tình.

Cô cầm túi, xuống xe rời đi.

Đợi cô đi rồi, Lâm Việt Hành thở nhẹ ra một hơi, đợi thêm vài ngày nữa, tâm lý ổn định một chút là có thể hôn cô rồi, trước hôn một miếng nhỏ, rồi hôn một miếng lớn, không được tham lam. Chủ yếu là không được làm cô sợ. Cũng đừng để sự chú ý của mình luôn đặt trên người cô, không được để cô cảm thấy ngột ngạt không thoải mái. Nhất định phải kiềm chế trái tim đang ngọ ngoạy động không yên của mình.

Quý Tri Duyên sáng nay có một bộ phim quảng cáo ngoại cảnh phải quay, là hợp tác với một nhãn hàng, chiều còn phải đi chụp ảnh quần áo, trong tay cô còn có kịch bản phải viết, cố gắng trước năm mới quay xong câu chuyện cô muốn quay. Nội dung cốt truyện đã nghĩ xong, hiện tại đang từng chút một hoàn thiện chi tiết.

Bảy giờ năm mươi, Lâm Việt Hành đã đến dưới lầu công ty cô đợi, nhưng anh không nói cho cô biết.

Cũng không hỏi cô khi nào tan làm.

Mãi đến tám giờ rưỡi Quý Tri Duyên mới ra ngoài, cô lại tháo kính áp tròng ra, có lẽ là quá mệt, không thấy xe của Lâm Việt Hành dừng bên ngoài, anh cũng không bấm còi nhắc nhở cô mà xuống xe đứng bên cạnh xe.


Quý Tri Duyên liên tục dụi mắt, thời gian này dùng máy tính quá nhiều, cảm giác độ cận của mình lại tăng thêm.

Cô đi nhanh đến đây, thấy bóng dáng phía trước, cô nheo mắt nhìn kỹ một chút, tăng tốc đến trước mặt anh, vui mừng nói: "Sao anh lại đến đây? Em không phải đã nói với anh là em đi tàu điện ngầm sao? Công việc của anh có bận không? Không cần phải luôn đưa đón em."

Cô nói một hơi rất nhiều lời, trên mặt Lâm Việt Hành hiện lên ý cười, anh lại ho khan một tiếng, thu lại nụ cười, "Thời gian tan làm của chúng ta gần như nhau."

Mặc dù nói là không thể quá dính lấy cô, anh vốn cũng định tối nay hai người không gặp mặt, gặp mặt mỗi ngày có lẽ còn không bằng cách ngày gặp một lần, như vậy cô hẳn sẽ nhớ anh hơn.

Nhưng sau khi tan làm, trong đầu toàn nghĩ đến cô, không nhịn được chút nào, trực tiếp lái xe đến đây, nhịn cái gì mà nhịn, anh chính là muốn ngày nào cũng gặp cô, ăn cơm, cùng nhau về nhà.


"Em sợ anh quá mệt." Quý Tri Duyên nghiêm túc nói.

"Chỉ là lái xe thôi, mệt gì đâu." Lâm Việt Hành nói: "Em lại không đeo kính?"

"Ừm, đeo kính áp tròng lâu mắt bị mỏi." Cô nói.


"Không thấy rõ xe anh nhưng lại thấy rõ anh." Anh nhìn kỹ cô nói.


Quý Tri Duyên hơi buồn ngủ, lại dụi mắt, "Cảm giác không nhìn thấy mặt thôi. Anh đứng đó, chỉ cần có bóng dáng, em liền biết là anh."

Lâm Việt Hành mím môi.

"Buồn ngủ à?" Anh nhìn động tác của cô hỏi.

Quý Tri Duyên không trả lời.

Anh mở cửa xe, "Lên xe đi, chúng ta về nhà."

Quý Tri Duyên lên xe ngồi xuống, nói buồn ngủ anh chắc chắn sẽ đưa cô về ngay, anh đã đến rồi, cô còn muốn ở bên anh thêm chút nữa.

Cô nói: "Em không buồn ngủ, chỉ là mắt bị mỏi."


Thấy cô không chịu thừa nhận, Lâm Việt Hành trêu chọc cô, "Thật sao? Nhưng quầng thâm mắt của em hơi nặng đấy, không nhìn gần còn tưởng em trang điểm kiểu mới."


"..."


Quý Tri Duyên quay đầu đi chỗ khác, Lâm Việt Hành tiến lại gần, véo nhẹ mặt cô, "Giận rồi à?"

"Không có." Cô nói: "Quầng thâm mắt quá nặng, sợ dọa anh."


"Em thế nào cũng không dọa được anh, tự tin lên." Anh cười: "Về nhà thôi, nghỉ ngơi sớm."

Quý Tri Duyên thật sự quá buồn ngủ, vừa lên xe nằm xuống không bao lâu, đã ngủ thiếp đi.

Xe chạy đến tầng hầm B2, Lâm Việt Hành nhìn cô, không khí yên tĩnh bao trùm lấy họ, anh nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, động tác vô cùng cẩn thận tỉ mỉ. Anh kỳ thực không phải là người làm việc quá ôn nhu, tính tình tuy tốt, nhưng về mặt cử chỉ, không phải quá tỉ mỉ quá ôn nhu. Thường chỉ khi gặp được người vô cùng trân trọng, mới nhẹ nhàng, cẩn thận, sợ như thể sẽ làm vỡ tất cả.

Tay anh từ từ di chuyển lên mặt cô, nhẹ nhàng vuốt ve, ánh mắt nhìn không mang theo bất kỳ dục vọng nào.

Miệng cô hé mở, thở nhẹ.

Anh cũng không gọi cô dậy ngay, dù sao anh cũng không vội.

Ở lại thêm một chút.

Nửa tiếng sau, Quý Tri Duyên mới tỉnh, mở mắt ra cô nhìn xung quanh, "Về đến nhà rồi à?"


"Ừm." Lâm Việt Hành nhắm mắt trả lời.

"Em ngủ lâu lắm rồi phải không." Quý Tri Duyên nhìn anh, "Về thôi."

Lâm Việt Hành gật đầu, cầm đồ của cô, hai người cùng xuống xe.


Đến cửa thang máy, hai người nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.

Là Sầm Du.


Sầm Du đang đợi thang máy, nghe thấy động tĩnh quay đầu lại, thấy Quý Tri Duyên và Lâm Việt Hành, chạy đến lấy túi xách đập vào người Lâm Việt Hành, "Dám mắng chị!! Dám mắng chị ruột của mày!!"

"A..." Lâm Việt Hành còn chưa kịp phản ứng đã bị đánh một trận, anh đã sớm đoán được Sầm Du sẽ không dễ dàng bỏ qua cho anh, cô nàng này ghét nhất là người khác mắng mình, mặc dù anh cũng không mắng cô.

Quý Tri Duyên nhìn hai người họ, nhanh chóng chặn tay Sầm Du lại, "Đừng đánh nữa."


Sầm Du hoàn hồn, "Tên nhóc này chỉ vì tớ không nói với nó là cậu đi tìm nó, liền nói chuyện lớn tiếng với tớ, lớn đến chừng này lần đầu tiên bị nói chuyện với thái độ như vậy!


"..."

Quý Tri Duyên hơi ngại ngùng, "Là lỗi của tớ, cậu đừng trách anh ấy."

"Liên quan gì đến cậu? Là tên nhóc này dám hỗn láo với tớ!!" Sầm Du nói.


"Chuyện em hỗn láo với chị còn nhiều lắm. Chị cứ bám lấy chuyện này? Rõ ràng là tự chị không thích người khác mắng mình, hơn nữa, em cũng không mắng chị, đây gọi là giận dỗi vô cớ. Còn có lý lẽ không?" Lâm Việt Hành chậm rãi nói: "Tính khí nóng nảy không biết ai chịu đựng nổi."

Quý Tri Duyên: ...

Sầm Du chất vấn hai người họ, "Hai người yêu nhau rồi phải không?"


Thang máy đến, cô với dáng vẻ người lớn nói: "Lên trước đã."


Lên lầu Quý Tri Duyên nói: "Vậy tớ... về nhà trước nhé."

Sầm Du kéo cô lại, "Về nhà gì, qua đây."


"..."

Ba người đến nhà Lâm Việt Hành, Quý Tri Duyên ngồi cạnh anh trên ghế sofa, hai người ngồi sát nhau.


Sầm Du đứng trước mặt họ: "Nói, từ khi nào thì bắt đầu?"


Lâm Việt Hành nói: "Mới hôm kia thôi."

"Hừ." Sầm Du nói: "Cố sống cố chết không chịu giới thiệu cô gái cho chị gặp mặt, chị còn phải nghĩ cách từ chối người ta, hóa ra hai người đã yêu nhau từ lâu rồi, lén lút phải không? Ngày mai dẫn Duyên Duyên về nhà ra mắt bố mẹ!"


"Điên à? Tụi em mới yêu nhau." Lâm Việt Hành có chút bất lực nói.


Quý Tri Duyên đứng dậy nói: "Tiểu Du, chúng tớ mới yêu nhau, ra mắt bố mẹ quá nhanh, chuyện này cậu cũng đừng nói với anh trai tớ."


"Tại sao?" Sầm Du chỉ vào Lâm Việt Hành, "Cậu chê nó không đủ ưu tú à?"

"Đương nhiên không phải." Quý Tri Duyên vội vàng xua tay, "Cậu cũng biết, anh ấy ở ngay đối diện nhà tớ, quan hệ với bố mẹ tơ cũng tốt. Bố mẹ tớ bây giờ biết anh ấy là bạn trai tớ, chắc chắn sẽ ngày nào cũng gọi anh ấy đến nhà ăn cơm. Tiến triển quá nhanh, chúng tớ đều sẽ áp lực. Yêu đương vốn dĩ là chuyện của hai người, chờ chúng tớ yêu nhau một thời gian rồi hãy nói với họ một cách tự nhiên. Không phải là giấu giếm, chỉ là không phải bây giờ, dù sao mối quan hệ này cũng mới bắt đầu. Như vậy anh ấy cũng sẽ bớt áp lực, nếu không gặp bố mẹ sẽ rất căng thẳng."

Lâm Việt Hành chậm rãi mở miệng, "Anh thì không sao."

"..."


Sầm Du ngồi xuống suy nghĩ cẩn thận, "Ai bảo hai người ở gần nhau như vậy, đối diện chính là nhà bạn gái, cũng khá kích thích. Cũng đúng, biết bạn gái của em là Duyên Duyên, phản ứng đầu tiên của chị cũng là dẫn về nhà ra mắt bố mẹ. Hai người quen nhau lâu như vậy, chị với Duyên Duyên lại thân thiết, dường như mọi thứ đều rất tự nhiên, hai người vừa xác định quan hệ đã như sắp kết hôn vậy."


"Ừm ừ, đúng là như vậy." Quý Tri Duyên nói: "Vừa mới yêu nhau thì đừng nói với bố mẹ vội."

Sầm Du cười một tiếng, "Không sao cả, hai người ở bên nhau là tốt rồi, dù sao họ sớm muộn gì cũng biết, vậy thì đợi hai người yêu nhau một thời gian rồi hãy nói chuyện hai nhà. Nhà chúng tớ người nhà rất đông. Sau này từ từ làm quen, chắc chắn họ sẽ rất thích cậu."


Quý Tri Duyên cười: "Nhà tớ cũng rất đông."


Lâm Việt Hành nhìn hai người họ nói chuyện qua lại, cũng không xen vào.

Sầm Du vội vàng đến đánh anh một trận, biết hai người yêu nhau, liền yên tâm rời đi.

Quý Tri Duyên ngồi xuống, nhìn cánh tay anh, "Anh không còn đau nữa chứ?"


Lâm Việt Hành vốn đã không đau, Sầm Du đánh không mạnh, chỉ đùa giỡn thôi, sao có thể thật sự dùng sức.

Anh lại xoa xoa cánh tay, "Đau, giúp anh xoa xoa."

"Được." Quý Tri Duyên tiến lại gần, nhẹ nhàng xoa bóp cánh tay anh.


Lâm Việt Hành nằm xuống, không bao lâu liền nắm lấy tay cô, "Thôi được rồi, về nhà ngủ đi."

"Anh chàng này, em đã nói em không buồn ngủ, cánh tay anh không phải đau sao?" Quý Tri Duyên nói: "Em xoa cho anh thêm một lát."

"Quý Tri Duyên, em có phải là không muốn rời xa anh chút nào không?" Anh nhướn mày nói.


Quý Tri Duyên dừng động tác, nghĩ đến sự bình tĩnh của anh hai ngày nay, mới không muốn nói mình kích động bao nhiêu, muốn ôm anh, hôn anh bao nhiêu.


"Không có. Một chút cũng không có." Quý Tri Duyên cứng rắn nói.

"Nhưng anh thì một chút cũng không muốn rời xa em." Anh nghiêm túc nói, ánh mắt vẫn khóa chặt trên người cô, như thể một khắc cũng không nỡ rời đi.

Hai ngày nay vẫn luôn kìm nén, đè nén cảm xúc của mình, mới chỉ hai ngày ngắn ngủi, anh đã không muốn nhịn nữa rồi.

Lời muốn nói anh liền nói, việc muốn làm anh liền làm.

Làm cô sợ, anh lại dỗ dành là được rồi.

Chỉ cần giữ được bước cuối cùng, không làm cô sợ chạy mất là được.

Cô gan lớn.


Quý Tri Duyên quay đầu lại nhìn anh, chỉ nhìn anh một cái, còn chưa kịp nói gì thì môi đã bị anh ngậm lấy.

Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK