• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Câu trả lời này Giang Tri Cảnh không hề bất ngờ, anh ta cười nói: "Tiểu Duyên rất được mọi người yêu thích, cho dù sau bao nhiêu năm vẫn còn lưu luyến, đó cũng là chuyện rất bình thường. Đương nhiên, ý kiến của em ấy vẫn là quan trọng nhất, các cậu là bạn học, thời gian quen biết nhau cũng rất dài, giao tình đương nhiên là sâu sắc hơn tôi."

Giang Tri Cảnh nói: "Suy nghĩ bây giờ và lúc đó cũng khác nhau, có lẽ có gì đó thay đổi, tôi và em ấy vẫn đang trong giai đoạn tìm hiểu, không phải là bạn trai bạn gái, tôi đương nhiên sẽ tôn trọng ý kiến của em ấy. Chỉ là không biết bây giờ em ấy nghĩ như thế nào thôi."

Bây giờ chủ đề này dường như đã ném sang cho Quý Tri Duyên rồi.

"Tôi không có bất kỳ suy nghĩ nào."

Quý Tri Duyên nói một cách dứt khoát,

Đến mức, những lời sau đó của Lâm Việt Hành đều không nói ra được, anh quay đầu nhìn chằm chằm cô mấy giây.

Thịnh Lễ phá vỡ bầu không khí gượng gạo này, "Ăn cơm trước đi, Tiểu Duyên dù sao cũng đang trong trạng thái xem mắt với bác sĩ Giang, đương nhiên quan hệ của họ là quan trọng nhất. Hôm nay ăn bữa cơm này còn có một chuyện quan trọng nữa là cuối tháng này tôi kết hôn, mọi người nhất định phải đến tham dự nhé, Tiểu Duyên nhớ cùng bác sĩ Giang đến."

Quý Tri Duyên do dự một lát rồi mới nói: "Được."

Bầu không khí vốn không mấy vui vẻ, vừa hay bánh kem mà cô đặt cho Tôn Dạng đến, bầu không khí ngại ngùng mới lại bắt đầu náo nhiệt trở lại.

Ra khỏi nhà hàng, Thịnh Lễ nói: "Vậy hôm nay cứ như vậy nhé, đợi đến cuối tháng đám cưới gặp lại. Mọi người về trước đi. Tôi và Vãn Vãn đợi mọi người đi rồi mới đi."

Khương Thư Vãn chào tạm biệt mọi người, mấy người chào tạm biệt xong đi xuống, chuẩn bị đi thì Giang Tri Cảnh nói: "Tiểu Duyên đi với anh nhé, anh đưa em về."

Lâm Việt Hành không nói gì, tùy tiện lắc lắc chìa khóa trong tay.

Tôn Dạng nói: "Được, vậy Thôi Nhiễm cùng bọn tôi đi nhé, đưa cậu ấy về trước."

Quý Tri Duyên nói: "Không sao đâu, Nhiễm Nhiễm đi cùng bọn tôi đi."

Tôn Dạng kéo Thôi Nhiễm, "Đừng mà, đi cùng các cậu chẳng phải là làm kỳ đà cản mũi sao. Phải đi cùng bọn tôi chứ."


Lúc đến thì mọi chuyện vẫn ổn, bây giờ Thôi Nhiễm cảm thấy mình đi cùng ai cũng ngại, đi cùng Tôn Dạng thì không thân, không có Quý Tri Duyên ở đây, cô lại thấy ngại. Đi cùng Quý Tri Duyên thì còn có Giang Tri Cảnh, khiến cô không biết phải đi như thế nào.

Mọi người đều có đôi có cặp, hóa ra buổi tụ tập này, chỉ có cô là lẻ loi, cô lùi lại một bước nói: "Được rồi! Tôi... Không đi xe của ai cả, tôi còn có việc khác! "

Tôn Dạng nhìn cô, "Cậu có thể có chuyện gì chứ? Mấy giờ rồi hả? Cậu không phải là một con mọt sách sao?"

Thôi Nhiễm trừng mắt nhìn anh ta, "Tôi! Đi tìm đàn ông! "

Cô quay lưng về phía họ, vẫy tay, "Đi trước đây! "

"Nhiễm Nhiễm." Quý Tri Duyên bước lên một bước gọi cô.

Giang Tri Cảnh kéo cánh tay cô nói: "Cô ấy lớn rồi, có không gian và suy nghĩ riêng, hơn nữa, anh nghĩ chúng ta nên có chút thời gian riêng tư."

"Tôn Dạng, rốt cuộc cậu đi không thì bảo?" Lâm Việt Hành gọi anh ta.

Tôn Dạng quay đầu lại, mới biết Lâm Việt Hành đã mở cửa xe chuẩn bị đi rồi, anh vội vàng đáp một tiếng, "Đến đây."

Anh chạy qua ngồi vào ghế phụ, Lâm Việt Hành nhìn vào gương chiếu hậu một cái, lái xe rời đi.

Trên đường, Tôn Dạng mở miệng trước, "Vừa nãy cậu cứ nói thẳng là không có ý gì chẳng phải là được rồi sao? Cần gì phải tự tìm khó chịu cho mình?"

Bình tĩnh được vài giây, Lâm Việt Hành mới chậm rãi mở miệng, "Tôi đường đường chính chính, vốn cũng không muốn biết suy nghĩ của cậu ấy."

"Vì cậu biết rõ câu trả lời rồi." Tôn Dạng nói: "Tôi phát hiện ra rồi, có một số chuyện là bất lực thật đấy."

Vừa rồi giọng điệu Quý Tri Duyên nói không có ý gì không chỉ nhanh mà còn rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện rất nhỏ nhặt. Trong mắt cô thậm chí không có bất kỳ gợn sóng nào.

"Cậu ta thật là hai mặt." Tôn Dạng đột nhiên thốt ra một câu.

"Cái gì?" Lâm Việt Hành hỏi.

"Quý Tri Duyên. Cậu ấy xem ra cũng không thích vị bác sĩ kia, mà vẫn cho anh ta cơ hội tìm hiểu, vậy tại sao lại không cho cậu? Rõ ràng không có tình cảm, có thể tìm hiểu thử, vậy tại sao người đó không phải là cậu? Điều kiện của cậu thua kém anh ta ở chỗ nào? Ai cũng được, tại sao cậu lại không được?" Tôn Dạng nói: "Thật không công bằng với cậu."

Lâm Việt Hành cười: "Cái gì mà công bằng với không công bằng? Chuyện này là chuyện công bằng có thể tính toán được sao?"

"Biết vậy thì cậu cũng nên đi xem mắt với cậu ấy cho xong." Tôn Dạng nói: "Dù sao thì cậu ấy cũng hai mặt, muốn từ chối thì dứt khoát mà từ chối hết đi, dựa vào cái gì mà đến chỗ cậu, cứ như cậu thích cô ấy là có tội vậy, mà không nể tình chút nào mà nói với cậu như thế."

"Cậu cũng lo lắng cho tôi quá nhỉ?" Lâm Việt Hành thấy anh ta nghiêm túc như vậy, cứ như anh ta còn khó chịu hơn cả anh vậy.

Tôn Dạng không vui, "Là do tôi thấy lúc đó cậu thích cậu ấy như vậy, kết quả lại là thế này. Còn nữa, hồi tốt nghiệp cấp ba, điều không nên làm nhất của cậu chính là tỏ tình với cậu ấy, tôi cứ tưởng cậu sẽ nhịn đấy."

Lâm Việt Hành nhìn thẳng về phía con đường phía trước, "Vốn dĩ tôi cũng không muốn nói."

Lúc đầu anh không muốn nói, anh biết cô thích Thịnh Lễ, nhưng anh cảm thấy nếu lúc đó không nói thì sau này sẽ càng không có cơ hội, cô sẽ cùng Thịnh Lễ lên đại học, xuất hiện ở cùng một trường, sẽ hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của anh, anh không muốn kết thúc như vậy.

Cảm thấy mình nên thử xem, anh đánh cược không phải là cơ hội vạn phần đó sao? Dù sao cũng tốt hơn là không thấy chút ánh sáng nào. Nếu cô không có người mình thích, anh sẽ không nhịn đến giới hạn hai năm.

Nhưng anh không ngờ rằng Quý Tri Duyên sẽ từ chối phũ phàng như vậy, cứ như nói thêm một câu nữa, đều là quấy rối cô vậy.

"Thật ra, tôi thấy cậu có thể không cần thích cậu ấy như vậy, thật sự không cần thiết, câu này tôi đã nói từ trước rồi." Tôn Dạng đột nhiên nghiêm túc.

Anh dừng lại một chút, đáp lại: "Chuyện thích này có thể nói rõ ràng như vậy được sao? Cũng không phải là chuyện có thể trao đổi ngang giá được. Tôi thích cậu ấy thì nhất định phải nhận được hồi đáp của cậu ấy sao? Không nhận được thì tôi cảm thấy cậu ấy không xứng đáng với sự yêu thích của tôi? Nhưng tôi thích cậu ấy, bản thân nó vốn dĩ là chuyện riêng của tôi, không thể vì cậu ấy không làm gì cả mà lại cảm thấy tôi thích cậu ấy là không đáng. Mà cậu ấy nên làm gì chứ? Cậu ấy chẳng qua chỉ là không thích tôi thôi."

Tôn Dạng không tiếp lời, có một số chuyện có nói thêm cũng không có ý nghĩa gì. Anh ta hiểu Lâm Việt Hành, bề ngoài thì tiêu sái, thông thoáng nhưng bên trong lại đặc biệt cố chấp. Trong lòng có người mình thích, anh sẽ không bước thêm một bước để quen biết người mới, chấp nhận người mới. Anh đối với quan hệ nam nữ, còn nhiệt tình, nghiêm túc hơn người bình thường, nghiêm túc đến mức trong xã hội nhộn nhịp này, liệu ai có thể chấp nhận được một thứ tình cảm như vậy không? Sự cố chấp của anh có lẽ thật sự sẽ khiến anh cô đơn đến già, trừ khi Quý Tri Duyên có thể chấp nhận được tình cảm của anh.

Khi Quý Tri Duyên về đến nhà đã là mười giờ tối rồi, Giang Tri Cảnh gửi cho cô mấy tin nhắn, nhưng cũng không sao, anh ta không nói nhiều, cũng biết chừng mực, cảm giác của Quý Tri Duyên về anh ta là rất nhạt, không ghét cũng chỉ có thể nói là không ghét. Hiện tại, anh ta cũng chưa làm gì khiến cô cảm thấy không thoải mái, cô nghĩ nếu sau này còn được thì có lẽ cô sẽ cân nhắc anh ta.

Dù sao thì cô cũng không có người mình thích.

Nhưng cô lại cảm thấy cô hồi cấp ba chắc chắn không phải là người như vậy, không chỉ cấp ba mà cả đại học cũng không như vậy. Cô cảm thấy cô nhất định sẽ chỉ ở bên người mà mình thích, nên những người không thích cô, tỏ tình với cô, cô sẽ không cho một chút cơ hội nào, cho dù cô độc thân.


Nhưng bây giờ, dường như đã thay đổi một chút, cô dường như có thể thử tìm hiểu xem sao, có lẽ là vì họ có mối quan hệ xem mắt nhỉ?

Ngày hôm sau, vì phải đi công tác xa nên cô dậy rất sớm, buổi sáng nhắn tin cho Lâm Việt Hành, do dự một lúc lại nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm qua, có vẻ hơi gượng gạo.

Cô nhìn giao diện wechat, nghĩ đi nghĩ lại cách diễn đạt mấy lần, mới khách sáo nói: "Ngài không quên hôm nay chúng ta phải đi công tác chứ?"

Không lâu sau, điện thoại reo lên, cô nhanh chóng cầm lên xem,

Không ngờ không phải là tin nhắn của anh, mà là tin nhắn của tài khoản công chúng.

Cô ngã người ra sofa, nghĩ đi nghĩ lại nhiều lần về những tình huống có thể xảy ra, anh chắc sẽ không nhỏ mọn như vậy chứ? Mà anh chẳng phải cũng chỉ nói đùa thôi sao? Mình trả lời rất hợp lý bình thường mà, chẳng lẽ nói là mình thích anh ta? Vậy chẳng phải là có bệnh sao?


Lại qua vài giây, cô cảm thấy chắc không phải là vấn đề của Lâm Việt Hành, có lẽ anh căn bản không nghĩ nhiều như vậy, là do cô tự suy diễn quá nhiều cho anh thôi.

Cô đứng dậy mở cửa, đi đến đối diện nhẹ nhàng gõ cửa.

Một phút sau, cửa nhà anh mới từ từ mở ra, anh mặc đồ ngủ, ngái ngủ nhìn chằm chằm cô, "Cậu có chuyện gì sao?"

"Cậu... Tôi gửi wechat cho cậu, cậu có thấy không?"

"Ừm?" Anh nói: "Rồi sao nữa?"

"Sao cậu không trả lời?"

Lâm Việt Hành dựa vào cửa, "Bây giờ là mấy giờ rồi? Cậu sáng sớm làm phiền tôi, tôi tại sao phải trả lời? Với cả, tôi là trưởng bối của cậu sao? Hay là nói, tôi là người mà cậu rất kính trọng, cái từ "Ngài" này cậu dùng có phải là có chút cố tình quá không?"

"..."

Quý Tri Duyên nắm lấy hai chữ "làm phiền" nói: "Tôi chỉ là nhắc nhở cậu đừng quên chuyện công việc, sao lại tính là làm phiền? Với cả, tôi là sếp của cậu."

"Ồ." Lâm Việt Hành nói: "Vậy là vì cậu là sếp của tôi nên tôi mới không trả lời, có nhân viên thích bị sếplàm phiền vào sáng sớm chứ?"

"Hơn nữa, tôi nhớ không nhầm thì thời gian cậu nói với tôi trước đó là buổi chiều, cậu 8 giờ sáng gửi tin nhắn cho tôi, chẳng phải là làm phiền tôi sao? Một người làm phiền người khác ngủ sao lại còn lên mặt làm gì chứ?" Giọng điệu của anh lười biếng, lại như đang trêu đùa cô.

Quý Tri Duyên dừng lại vài giây, nhất thời không biết phải nói gì, cô cầm điện thoại lên nhìn một cái, đưa điện thoại đến trước mặt anh ta, "Cậu nhìn kỹ xem, bây giờ là 8 giờ 25 phút giờ Bắc Kinh, không phải là 8 giờ."

Lâm Việt Hành bật cười thành tiếng, khoanh tay, "Cậu xem thời gian cậu gửi tin nhắn cho tôi là mấy giờ? Sao cậu chấp nhất vậy?"

Quý Tri Duyên dừng lại một chút, "Tôi không xem, coi như là tôi làm phiền cậu, cậu ngủ đi."

Anh gọi cô lại, "Đã làm tôi tỉnh giấc rồi, cứ thế đi à?"

"Vậy thì sao?" Quý Tri Duyên nghĩ đi nghĩ lại, hình như là mình làm phiền anh ta rồi, không trả lời tin nhắn thôi mà sáng sớm lại còn chạy đến nhà anh ta gõ cửa, có chút chột dạ, cô nói: "Vậy tôi mời cậu ăn sáng nhé?"

Thấy anh không có bất kỳ phản ứng gì, Quý Tri Duyên khoanh tay, "Thôi vậy, biết ngay là cậu không chịu mà?"

"Sao cậu luôn tự ý quyết định thay tôi thế?" Lâm Việt Hành nói: "Tôi đi thay quần áo."

Quý Tri Duyên đứng ở cửa đợi anh, anh cũng không đóng cửa, nói: "Muốn vào thì cứ vào đi, tránh để người khác thấy tôi không lịch sự."

Cô khoanh tay: "Không cần đâu, tôi đứng ở cửa nhìn là được rồi."

"??????"

"..."

Trong lúc Lâm Việt Hành chuẩn bị tiếp lời, cô vội vàng chạy đến phía thang máy, đợi vài phút, Lâm Việt Hành thay quần áo xong cũng không tiếp lời, đợi vào trong, anh mới nói: "Tôi không nghĩ nhiều như vậy, nhưng mà vóc dáng tôi quả thật không tệ nhưng tôi không có ý định cho người không phải là bạn gái của tôi nhìn thấy cơ thể của mình."

Quý Tri Duyên giữ nụ cười nhưng không tiếp lời, ngại như vậy cô có thể nói gì được chứ.

Khu này của họ không có chỗ bán đồ ăn sáng, phải đi bộ đến đối diện mới có chỗ bán.

Trong suốt khoảng thời gian đó hai người không nói gì, đến khi gần đến nơi Quý Tri Duyên mới hỏi: "Cậu ăn gì?"

"Cậu mời khách, cậu chọn đi." Anh ta nói.

Quý Tri Duyên không biết anh thích ăn gì, nên hai người trước tiên đi đến quán hoành thánh, gọi một phần hoành thánh nhỏ, rồi để anh ở đó chờ. Cô lại chạy sang quán bên cạnh, mua tất cả các món ăn sáng trên con phố đó, chất đầy bàn.

Lâm Việt Hành ngẩn người ra, "Cũng đâu cần nhiều như vậy chứ? Cậu đây là định một ngày chỉ ăn một bữa thôi sao? Sao? Tôi đi công tác với cậu, cậu không lo cho tôi ăn cơm à?"

"Đương nhiên không phải, tôi không biết cậu thích ăn gì, nên mua hết rồi, chọn món cậu thích, tôi hào phóng lắm." Cô bổ sung thêm một câu.

Trên bàn quá nhiều đồ, Lâm Việt Hành nhất thời không biết nên ăn gì trước, đành cầm thìa ăn hoành thánh trước mặt,

Ăn được một lúc, anh đột nhiên thốt ra một câu, "Chỗ này không tệ, chắc sẽ không có ai xuất hiện nữa đâu."

"Chẳng phải đều là người sao? Chỗ này ồn ào nhất đấy." Quý Tri Duyên nói.

"Tôi đang nói chuyện ăn cơm, đương nhiên là hai người tốt nhất." Lâm Việt Hành nói.

Quý Tri Duyên cười: "Tôi phát hiện ra, cậu cũng thuần khiết đấy."

"Cái gì mà thuần khiết." Lâm Việt Hành nhìn cô, chậm rãi nói: "Cô chưa thấy những mặt khác của tôi đâu."

"Vậy tính cách cậu chẳng phải là như vậy sao, còn có thể như thế nào nữa."

"Sự khác biệt đối với từng người chứ." Anh nói: "Đối với bạn gái của tôi thì tôi thuần khiết làm gì?"

"..."

"Chuyện riêng tư này, cậu không cần nói nhiều."

"Tôi cũng muốn nói chứ, nhưng tôi có gì để nói đâu?" Anh nói.

Quý Tri Duyên không tiếp lời, tiêu diệt hết đồ ăn đã mua, ăn được một nửa thì nói: "Lúc đầu tôi còn tưởng sẽ gượng gạo chứ, do chuyện hôm qua tôi nói nên mới nhắn tin cho cậu, biết cậu tiêu sái như thế thì tôi đã không nhắn tin, buổi chiều chúng ta đi luôn cho rồi. Khỏi làm tôi đánh thức cậu, còn mang thêm một cái "tội danh"."

Lâm Việt Hành uống một ngụm sữa đậu nành, ánh mắt nhìn chằm chằm cô, "Vậy nên, cậu tưởng tôi sẽ để ý sao?"

Quý Tri Duyên dừng lại động tác ăn, ngẩng đầu nhìn anh ta, "Vậy là để ý sao? Tôi nói cũng rất hợp lý mà."

"Đương nhiên, một chuyện rất hợp lý và chính xác, dù sao thì tôi cũng không có tỏ tình với cô." Lâm Việt Hành nói.

"Ừm, nên cậu mới thoải mái, chúng ta mới có thể ngồi xuống ăn." Quý Tri Duyên nói.

Ánh nắng mùa hè chiếu vào khiến người ta bực bội, cho dù là buổi sáng cũng đã nắng chói chang rồi.

Lâm Việt Hành vốn không muốn nói nhiều nhưng lại thốt ra một câu, "Nếu tôi nhớ không nhầm thì cậu từng nói chúng ta không thể làm bạn bè đúng không? Tôi ấy à, những lời khác thì không nhớ rõ nhưng câu này ấn tượng rất sâu sắc, nhớ rõ mồn một."

"Vậy nên, chúng ta không thể làm bạn bè." Anh nói: "Tôi cũng không thể cứ thoải mái ngồi ăn cùng cậu như thế này mãi."

 


Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK