Anh không hề nhẹ tay, Quý Tri Duyên khẽ giãy ra một chút, nhưng vô ích, anh dường như nhất quyết muốn cô cho anh một câu trả lời. Cô khẽ cười, từ từ tiến lại gần áp sát chiếc khẩu trang vào tai anh, "Cậu bị cảm rồi, hôm nay không thích hợp, đợi cậu khỏi rồi tính."
Lâm Việt Hành từ từ buông tay, hít một hơi, "Cậu về đi."
Ra khỏi nhà anh, Quý Tri Duyên thở phào nhẹ nhõm, không biết mình đang căng thẳng điều gì, vội vã về nhà đóng cửa lại.
Tháng mười hai một khi bắt đầu, năm mới sẽ đến rất nhanh. Tháng này, Quý Tri Duyên rất bận rộn, Lâm Việt Hành sau khi khỏi bệnh thì lại bận việc của mình. Hai người trong tháng này ngoài ba ngày gặp nhau khi quay phim, hầu như không gặp mặt.
Thời gian là một thứ rất xa xỉ, chúng ta phải dùng nó để làm việc, ngủ, ăn cơm, những việc này chiếm hết phần lớn thời gian trong ngày, thời gian dành cho việc giao tiếp giữa người với người rất ít ỏi. Sau khi đi làm cô cuối cùng đã hiểu, yêu đương rốt cuộc là ai đang yêu. Người trưởng thành vừa có thể đảm bảo kiếm được tiền vừa có nhiều thời gian để yêu đương thoải mái thì không phải là người bình thường.
Một ngày trước giao thừa, cô và Thôi Nhiễm cùng nhau về nhà. Thôi Nhiễm tối nay sẽ ăn cơm và ngủ lại nhà cô, hai người đã hẹn mỗi năm nếu giao thừa không có việc gì thì sẽ dành thời gian cho nhau. Năm nay giao thừa đúng vào thứ Sáu, ngày đầu tiên của năm mới là thứ Bảy. Nghĩ đến cũng thấy rất náo nhiệt.
Hai người buổi chiều đi dạo phố, mua một đống đồ, về đến nhà thì thấy cửa nhà cô đang mở. Hai người vừa vào nhà không thấy Trịnh Di và Quý Ngôn, lại thấy Tôn Dạng và Lâm Việt Hành đang ở nhà cô.
Quý Tri Duyên đặt đồ lên ghế sofa, nói: "Nhà tôi không khóa cửa à? Hay là nhà cậu không vào được?"
Lâm Việt Hành nhìn cô một cái, "Dì gọi tôi đến giúp dì một chút việc vặt, đang chuẩn bị về thì dì có việc đi ra ngoài."
"Vậy à, thật là phiền cậu rồi." Cô nhìn Tôn Dạng, "Vậy cậu ở đây làm gì?"
Tôn Dạng nói: "Hôm nay cậu ấy hiếm khi được nghỉ, cậu ấy đã bận rộn cả nửa tháng rồi, tôi đương nhiên phải tìm cậu ấy chơi rồi, hơn nữa, ngày mai là giao thừa, nhất định phải ra ngoài náo nhiệt một chút chứ."
Tôn Dạng đứng dậy nhìn cô và Thôi Nhiễm, "Hai người ngày mai có muốn cùng bọn tôi đi đón giao thừa không?"
Thôi Nhiễm khoác tay Quý Tri Duyên, "Tôi thì đi cùng Tiểu Duyên."
Tôn Dạng trêu chọc, "Cậu lần trước không phải nói muốn đi tìm đàn ông sao? Không tìm được à? Hay là chúng ta cùng nhau đi?"
Lâm Việt Hành nghe xong liền đá anh một cái, "Cậu có bệnh à? Người ta thân với cậu lắm à?"
"Nói đùa thôi mà, dù sao mọi người đều độc thân, chơi cho vui thôi, không sao cả." Anh ta nói.
"À..." Quý Tri Duyên chuyển sang chủ đề khác, "Vậy hai người... muốn ăn cơm ở đây không?"
"Cậu có vẻ không muốn lắm nhỉ?"
Quý Tri Duyên vội vàng xua tay, "Không có, cầu còn không được."
"Cầu còn không được?" Anh cười: "Được, cũng không thể không nể mặt cậu."
Hai người vừa dứt lời, Trịnh Di đẩy cửa bước vào, "Ồ, Nhiễm Nhiễm cũng đến rồi à."
"Dì." Thôi Nhiễm nhanh chóng đi đến trước mặt bà, ngọt ngào nói: "Con chiều nay đi dạo phố cùng Tiểu Duyên mua cho dì một chiếc khăn quàng cổ rất đẹp, dì mang lên nhất định rất có khí chất."
"Con bé này, mỗi lần đến thăm đều mua đồ cho dì." Trịnh Di nói: "Lần sau thật sự không được mua nữa đấy."
"Con muốn mua cho dì mà." Thôi Nhiễm nũng nịu nói.
"Được rồi, được rồi, con ngoan nhất, dì tối nay đã mua món con thích ăn, lát nữa bảo Tiểu Duyên nấu cho con ăn."
Tôn Dạng nghe xong liền lại gần Lâm Việt Hành nói: "Sơ ý rồi, cậu cũng nên mua."
Lâm Việt Hành liếc mắt nhìn anh ta, "Tôi còn kịp sao?"
Tôn Dạng lắc đầu không nói tiếp.
Trịnh Di quay sang nói với Quý Tri Duyên: "Hôm nay hai bạn học của con đã giúp mẹ một việc lớn, chiều nay cửa hàng hoa có hàng đến, hôm nay đơn hàng lại nhiều, ngày mai không phải giao thừa sao, cửa hàng không đủ người, chúng nó đã giúp mẹ chuyển rất nhiều hàng. Còn giúp mẹ cắt tỉa cành hoa, bận rộn cả buổi chiều."
Tôn Dạng nói: "Dì, dì đừng tính con vào, việc này đều là bạn học Lâm làm một mình, con đều lười biếng, ném việc cho cậu ấy làm, con ở lại đây ăn cơm, hoàn toàn là do mặt con dày."
Trịnh Di cười: "Mặt dày cái gì, con cũng không ít việc, dì ngày mai còn phải bận rộn, lát nữa còn phải xuống đó, tối nay để Tiểu Duyên nấu cơm cho các con ăn."
"..."
Quý Tri Duyên biết Trịnh Di chỉ khi làm việc bà mới thực sự vui vẻ, cửa hàng càng bận rộn, bà càng được cần đến, bà càng vui vẻ.
"Ây da, thật hiếm được nếm thử tay nghề của bạn học Tiểu Duyên a." Tôn Dạng vẻ mặt viết rõ hai chữ thoải mái.
"..."
Quý Tri Duyên cười gượng: "Vậy mọi người nghỉ ngơi cho khỏe, tôi đi nấu cơm cho mọi người ăn."
Cô một mình đi vào bếp, Trịnh Di đã mua sẵn đồ ăn, một đống đồ ăn, cô mặc tạp dề, cũng không biết anh trai cô khi nào về, lát nữa có thể giúp cô.
Cô làm được một lúc, Lâm Việt Hành đi vào, hỏi cô, "Tôi rót cốc nước uống."
"Vậy cậu tự rót đi, đừng khách sáo, tôi đang bận không có thời gian rót cho cậu."
Anh rót xong uống một hớp, "Cậu rất vội sao?"
"Tôi chưa từng nấu cơm cho nhiều người như vậy ăn, nhiều nhất cũng chỉ nấu cho bốn người, cộng thêm anh trai tôi lát nữa về, phải sáu người."
Lâm Việt Hành nói: "Cởi tạp dề ra đưa cho tôi."
"Hả?" Quý Tri Duyên vội vàng nói: "Cậu là khách, không thể để cậu bận được, đạo lý này tôi vẫn hiểu."
"Vậy thì đừng coi cậu ấy là khách." Tôn Dạng không biết từ lúc nào đã đứng ở cửa nói một câu.
Anh ta tiếp tục nói: "Ý tôi là, cậu ấy sẵn lòng bận thì cứ để cậu ấy bận đi, anh chàng này thích chăm sóc người khác, không làm việc thì trong lòng không thoải mái."
Lâm Việt Hành không để ý đến lời anh ta, thúc giục Quý Tri Duyên, "Nhanh lên, còn chần chừ nữa thì còn ăn cơm không? Tôi làm nhanh hơn."
"Vậy tôi giúp cậu nhé." Quý Tri Duyên nói.
"Trong bếp nhiều dầu mỡ, cậu ít vào đi." Anh mặc tạp dề vào, nói một cách tự nhiên.
Tôn Dạng tiếp lời: "Bạn học Tiểu Duyên, tôi nói cho cậu biết, hồi đại học, một mình cậu ấy có thể nuôi sống cả ký túc xá của chúng tôi. Ngày nào đó cậu bị bỏ rơi trên hoang đảo, mang cậu ấy theo, không cần lo lắng gì cả, chỗ đó cậu ấy có thể nuôi cậu sống tốt."
"..."
Lâm Việt Hành quay lưng về phía anh ta nói: "Cậu nói nhiều quá, uống nước xem tivi đi."
Tôn Dạng cũng không nói nhiều, chạy đi "giao lưu tình cảm" với Thôi Nhiễm.
Quý Tri Duyên cũng không đi, dù sao thật sự ngại anh là khách lại ở trong bếp nấu cơm, mình ra phòng khách nói chuyện, quá không phải lẽ.
Cô nói: "Tôi nhặt cần tây nhé."
Lâm Việt Hành không đáp lời, Quý Tri Duyên cầm cần tây lại gần, trong khoảnh khắc đó, liếc thấy trên mu bàn tay anh có lấm tấm những vết xước nhỏ, hỏi: "Chiều nay cậu đã giúp mấy tiếng đồng hồ?"
"Không nhớ rõ, cũng không lâu lắm." Anh thuận miệng nói.
Quý Tri Duyên nói: "Cửa hàng hoa của mẹ tôi việc tương đối nhiều, cũng tương đối tỉ mỉ, bận rộn, một hai tiếng đồng hồ chắc chắn không xong được, hôm nay cảm ơn cậu."
"Ừ." Anh đáp lại một tiếng không quan tâm.
Sơ chế đồ ăn xong, anh chuẩn bị nấu cơm, "Được rồi, lát nữa nhiều mùi, cậu ra ngoài đi."
"Tôi giúp cậu, cậu là khách."
Tay Lâm Việt Hành khựng lại một chút, "Tôi biết tôi là khách, cậu không cần lặp lại mãi, tôi cũng không coi đây là nhà mình, tôi chỉ là thấy mùi này nặng, cậu ra ngoài sẽ thoải mái hơn là ở trong bếp nấu cơm, chỉ đơn giản vậy thôi, hiểu không?"
Quý Tri Duyên gật đầu, "Hiểu, vất vả cho cậu rồi."
Cô nuốt nước bọt, đi ra ngoài ngồi cùng Tôn Dạng và Thôi Nhiễm, Tôn Dạng lập tức lại gần, "Bị đuổi ra rồi à?"
"Ừ." Cô gật đầu.
"Cậu ta xót cho cậu đấy, sao có thể để cậu ở trong đó vất vả nấu cơm còn cậu ta ngồi ngoài xem tivi thoải mái chứ." Tôn Dạng thuận miệng nói.
"Hả?"
Tôn Dạng dừng lại một chút, nói tiếp: "Ý tôi là, anh chàng này thích bận rộn, không giống tôi mặt dày, những việc này cậu ấy từ nhỏ đã quen làm rồi, cô cũng biết, nhà cậu ấy có một bà chị Phật sống, hầu hạ người khác cậu ấy có kinh nghiệm nhất. Bố mẹ cậu ấy cũng không cưng chiều cậu ấy."
"Nhưng Sầm Du đối với cậu ấy cũng rất tốt."
"Đúng là rất tốt, người ta là chị em ruột mà."
Quý Tri Duyên hỏi: "Bố mẹ cậu ấy hồi nhỏ đối xử với cậu ấy không tốt sao?"
Tôn Dạng nói: "Cũng không phải không tốt, dù sao thì hồi nhỏ có một khoảng thời gian dài không mấy quan tâm đến cậu ấy, cậu ấy cũng chỉ nói đùa với chúng tôi một hai lần, chắc bản thân cậu ấy cũng không để ý lắm. Nếu thật sự có vấn đề, tính cách cậu ấy sao có thể tốt như vậy? Sớm hắc hóa rồi. Nhà bọn họ là bố mẹ thương chị gái, chị gái thương em trai."
"Ồ." Quý Tri Duyên không nói gì thêm, ánh mắt lại chuyển sang bóng lưng anh. Anh rất cao, nhà bếp nhà cô thiết kế không lớn, chỉ một khoảng trống, hai người đứng vào cũng khá chật, một mình anh ở trong đó bận rộn, trông lại rất thành thạo.
"Bạn học Tiểu Duyên." Tôn Dạng đột nhiên gọi cô.
"Sao vậy?" Quý Tri Duyên quay đầu lại.
"Tôi muốn hỏi một chút, tốt nghiệp cấp ba cậu ấy tỏ tình với cậu, tại sao cậu lại từ chối dứt khoát như vậy?" Tôn Dạng nói: "Cậu ấy... lúc đó có lẽ rất thích cậu, tôi nhìn ra sự thất vọng của cậu ấy, liền hỏi một câu, sau đó cậu ấy đã khóc."
Quý Tri Duyên ngẩn người, "Cậu ấy đã khóc?"
"Đúng vậy, hốc mắt đỏ hoe, tôi lần đầu tiên thấy cậu ấy như vậy, một mình ngồi bên ngoài không chịu đi, tôi ở cùng cậu ấy cả đêm, tôi lần đầu tiên thấy cậu ấy đau lòng như vậy."
Quý Tri Duyên dừng lại một lúc rồi nói: "Hôm đó tôi tâm trạng không tốt, có rất nhiều người đến xem náo nhiệt nói thích tôi, tôi bị làm phiền, lại cãi nhau với người khác, cậu ấy vừa lúc đó đến, lại nói lời thích tôi đã nghe rất nhiều lần, có lẽ tất cả cảm xúc dồn nén lại, tôi không kiềm chế được bản thân, bảo cậu ấy đừng tùy tiện nói thích, bởi vì... lúc đó tôi hoàn toàn không thích cậu ấy."
Tôn Dạng biết lúc đó cô thích Thịnh Lễ, không nói gì thêm, "Vậy à, vậy là cậu chỉ thích người cậu thích, sau đó chủ động tỏ tình sao? Tất cả những người nói thích cậu trước, cậu đều trực tiếp từ chối?"
Quý Tri Duyên nói: "Bây giờ tôi không có tâm trạng nghĩ đến những chuyện đó, làm tốt công việc của mình là được rồi."
"Hiểu rồi, hiểu rồi, vẫn là loại người không làm việc đàng hoàng như tôi tốt, có thời gian hưởng thụ."
Quý Tri Duyên không đáp lời, Thôi Nhiễm cười nói: "Chúng tôi cũng không giống cậu, nhà cậu điều kiện tốt như vậy, có thể không cần cố gắng."
Tôn Dạng cố ý trêu chọc cô, "Vậy à? Vậy cậu kết hôn với tôi, tôi nuôi cậu."
Thôi Nhiễm nắm chặt tay, "Cậu nói như vậy, tôi sẽ càng cố gắng làm việc, đây quả thực là câu chuyện kinh dị, không đi làm để đàn ông nuôi sao!"
"..."
Cửa bếp được mở ra, Lâm Việt Hành đứng bên ngoài nói: "Nhà cậu đĩa ở đâu? Trên bàn ăn hết rồi."
"Tôi lấy cho." Quý Tri Duyên đứng dậy.
Cô đứng dậy đi vào bếp, lấy ra từ tủ mấy chiếc đĩa đưa cho anh.
Cô ngửi thấy mùi trong bếp, "Thơm quá. Canh sườn sao? Cậu ninh canh à?"
"Ừ. Không phải cậu rất thích uống sao." Anh thuận miệng nói, "Trong nhà có sườn, nhìn qua thì ninh canh tốt hơn."
Quý Tri Duyên nhất thời không nói nên lời, nhìn vào nồi, nước sôi sùng sục, trào cả ra ngoài. Cô mở nắp nồi, cầm thìa khuấy vài cái, lại múc một thìa, ngửi mùi vị, đột nhiên nghĩ đến lời Tôn Dạng vừa nói, nhất thời ngẩn người.
Đang chuẩn bị đậy nắp lại thì chiếc thìa trong tay bị rung, canh theo thìa đổ hết xuống, canh nóng đổ lên tay cô đang chống lên bàn ăn.
Cô nhắm mắt khẽ "a" một tiếng, Lâm Việt Hành nghe thấy động tĩnh liền nhanh chóng quay đầu lại, "Sao vậy?"
Nhìn thấy bàn tay đỏ ửng của cô, lập tức nhẹ nhàng kéo cô lại, mở vòi nước cẩn thận rửa, còn thỉnh thoảng thổi nhẹ.
"Rửa một chút đỡ hơn nhiều rồi." Quý Tri Duyên nói: "Tôi không đau lắm, cậu cũng thổi không tới."
Anh nắm lấy cổ tay cô, động tác của anh nhẹ nhàng và dịu dàng, hai người đứng rất gần nhau, anh không nói thêm lời nào, chỉ cẩn thận rửa cho cô.
Rửa một lúc, Lâm Việt Hành nhìn sang mặt cô, mặt cô không biết từ lúc nào đã ửng đỏ, anh nói: "Mặt cũng bị bỏng à? Sao đỏ vậy?"
"Không... không có, trong bếp nóng quá." Cô nói dối.
Tổng không thể nói là mình ngại chứ?
Lâm Việt Hành nhìn kỹ bàn tay cô, "Đỡ hơn rồi, trong nhà có thuốc mỡ trị bỏng không?"
"Trong nhà có tủ thuốc."
"Ừ, rửa thêm chút nữa, bôi thuốc." Anh nói.
"Được, cảm ơn." Qua một lúc, Quý Tri Duyên chậm rãi nói: "Sao cậu không nói gì?"
"Nói gì?"
Cô nói: "Cứ tưởng cậu sẽ nói tôi ngốc, lớn như vậy rồi còn bị canh nóng làm bỏng."
"Chuyện này có gì đáng nói?" Anh nói: "Hơn nữa đã đủ đau rồi, cậu còn muốn tiếp tục đâm vào tim cậu sao?"
"Ừ. Cũng đúng." Cô nói.
"Nhưng mà, vừa rồi cậu làm sao vậy? Đang thất thần hay làm gì? Nghĩ gì vậy?" Lâm Việt Hành hỏi.
Quý Tri Duyên nói mà không cần suy nghĩ: “Đang nghĩ về cậu đó.”
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ