• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sự thẳng thắn đột ngột của anh khiến Quý Tri Duyên sững sờ một hai giây, rồi cười khẽ, “Đương nhiên rồi, sau khi quay xong cậu cũng không thiệt thòi gì.”

Trợ lý lái xe phía trước nhìn họ qua gương chiếu hậu nói: “Chị Tiểu Duyên, sao trông hai người như quen biết nhau lâu rồi vậy?”

Quý Tri Duyên nói: “Chúng tôi quen nhau được… 7 năm rồi, lớp 11, không đúng, hè lớp 10 quen nhau.”

“Trời ơi, hai người còn có mối quan hệ này nữa à?” Trợ lý Tiểu Trương nói: “Bạn học cũ, vậy nên suốt thời gian này hai người vẫn giữ liên lạc tốt đúng không?”

“Không có, chúng tôi cũng đã lâu không gặp rồi.” Quý Tri Duyên nói: “Lần này coi như tình cờ thôi.”

Lâm Việt Hành không đáp lời, kết thúc chủ đề, Quý Tri Duyên nhìn các tin nhắn trong điện thoại, thấy Lâm Việt Hành sáng nay bị kéo vào nhóm làm việc của họ, cô nói: “Cậu đã vào nhóm làm việc của chúng ta rồi à? Họ nhanh thật đấy.”


“Đương nhiên rồi, sợ tôi chạy mất chứ.” Anh ung dung nói.

"..."

Một lúc sau, Quý Tri Duyên nói: “Vậy tính ra, tôi nên là sếp của cậu đúng không? Thật thú vị, chị gái cậu là sếp của anh trai tôi, tôi là sếp của anh.”

Lâm Việt Hành nhắm mắt, không đáp lời, nhưng khóe miệng lại khẽ cong lên một đường cung.

Tối đó cùng Lâm Việt Hành về nhà, trên đường hai người nói không nhiều, Quý Tri Duyên liên tục nhìn các tin nhắn trong điện thoại, cô có rất nhiều người bạn trên WeChat, cần liên lạc với rất nhiều nhãn hàng, nên ngoài thời gian quay video, thời gian còn lại của cô thực ra không nhiều.

Khi xe chạy đến nhà họ, đã là bảy giờ tối, Quý Tri Duyên vẫn đang nhìn điện thoại, Lâm Việt Hành đợi hơn mười phút mới gọi cô, “Cậu có xuống xe không vậy?”

“Đến rồi à?” Quý Tri Duyên nói: “Xuống xe thôi.”

Đến thang máy, điện thoại của Lâm Việt Hành reo lên, là của Tôn Dạng, anh nghe máy nói: “Sao thế?”

“Cậu khi nào về thế?”

“Sao thế? Tôi vừa về đến.”

“Tôi đang ở trước cửa nhà cậu, chiều nay tôi nhắn tin cho cậu, cậu không phải nói là cậu về lúc sáu giờ hơn sao?”

Lâm Việt Hành nói: “Có chuyện gì thì nói thẳng.”

“Tôi dẫn đến cho cậu một cô gái xinh đẹp, chính là cô gái cậu gặp lần trước, để cậu khỏi suốt ngày nhớ đến Quý…” Lời Tôn Dạng chưa nói xong, cửa thang máy đúng lúc mở ra.

Lâm Việt Hành chặn cô lại, Quý Tri Duyên sững sờ, “Cậu… có chuyện gì sao?”

“Cậu đói không? Tôi mời cậu ăn khuya?” Anh nói.

“Sao lúc nãy cậu không nói?” Quý Tri Duyên cười một tiếng, “Tôi giờ không đói, tôi muốn về ngủ.”

“Quý Tri Duyên.” Anh nói: “Tôi có đồ bỏ quên trên xe, cậu xuống lấy giúp tôi với, khuya rồi tôi đi một mình không an toàn lắm.”

“Hả?” Quý Tri Duyên cảm thấy khó tin nói: “Cậu cao lớn thế này, không ai đánh lại cậu được, tôi không bảo vệ nổi cậu, giờ tôi quá mệt rồi, không có sức, cậu tự xuống đi.”

Cô quay người đi, vừa đi đến hành lang thì thấy Tôn Dạng đang đi tới, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, Tôn Dạng sững sờ vài giây, “Chết tiệt? Quý Tri Duyên?”

“À…” Quý Tri Duyên nói: “Đúng rồi, chính là tôi.”

Lâm Việt Hành đi tới nhìn phía sau, nhắm mắt lại, nghiến răng nói: “Cậu rốt cuộc muốn làm gì?”

Quý Tri Duyên liếc nhìn hai cô gái xinh đẹp trước cửa nhà Lâm Việt Hành, lập tức hiểu ra, “À, trước cửa nhà cậu có cô gái xinh đẹp đang đợi, cậu không phải ngại ngùng, chuyện bình thường thôi.”

Cô quay đầu lại nhướng mày, “Chơi vui nhé, chúc cậu có một đêm vui vẻ.”

Nói xong, cô đi thẳng về phía trước, mở cửa vào nhà.

Lâm Việt Hành thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, lòng bàn tay toàn mồ hôi, anh đang căng thẳng cái gì, cô cũng chẳng quan tâm.

Tôn Dạng đụng vào anh, “Nhanh mở cửa, đừng để mấy cô gái xinh đẹp đợi lâu!”

Giọng Lâm Việt Hành lạnh đi một độ, “Cậu bị bệnh à? Ai bảo cậu dẫn người đến nhà tôi?”

“Tôi… người ta đã sớm để mắt đến cậu rồi, lần trước ở quán bar, cậu không phải nói chuyện vài câu với người ta sao? Cô ấy cũng không thua kém gì Quý Tri Duyên chứ?”

Lâm Việt Hành vừa đi vừa thở ra, “Tôi chỉ lịch sự đáp vài câu thôi, cậu lại được nước lấn tới, dẫn người đến nhà tôi? Dẫn thế nào thì dẫn về thế đó.”

“Cậu… không phải, tôi nói chứ, người ta đã chủ động rồi, cậu đáng bị không có bạn gái!!” Tôn Dạng nói.

Lâm Việt Hành đi đến cửa nhà, ánh mắt lướt qua nhà Quý Tri Duyên, rồi quét vân tay mở cửa, cả Tôn Dạng cũng bị khóa ở ngoài cửa.

Tôn Dạng đành phải tốt tiếng tốt giọng đưa các cô gái xinh đẹp về nhà, còn vừa mắng Lâm Việt Hành bị bệnh.

Không nhịn được, lại lái xe trở lại nhà anh, Lâm Việt Hành thấy anh ta một mình, vẫn hào phóng mở cửa.

Tôn Dạng vừa vào liền ngồi trên ghế sofa, xắn tay áo lên, “Cậu có ý gì? Tôi đến đây làm gì? Mấy cô gái xinh đẹp kia đang chơi vui vẻ với bạn bè ở chỗ tôi, tiện thể nhắc đến cậu, tôi nói tôi tình cờ muốn tìm cậu uống rượu, gọi cậu ra ngoài. Mấy cô gái xinh đẹp kia liền hỏi cậu có ở nhà không, nếu cậu ở nhà thì có thể đến nhà cậu chơi, không uống rượu, đúng là yên tĩnh, cậu thì tốt rồi, trực tiếp không cho người ta vào cửa! Cậu quá vô tình rồi đấy?”

“Tôi có thể bẩn thỉu như cậu à? Tối khuya, dẫn theo hai người khác giới đến nhà tôi, đây là chuyện người bình thường có thể làm sao?” Lâm Việt Hành nói.

“Nhưng cậu độc thân, tôi độc thân, hai cô gái xinh đẹp cũng độc thân, cùng nhau chơi một chút thì sao?” Tôn Dạng nói: “Cậu chính là sợ hãi, sợ Quý Tri Duyên nhìn thấy, cậu quan tâm cô ấy như vậy, còn Quý Tri Duyên thì sao? Còn chúc anh chơi vui vẻ nữa, cô ấy không quan tâm cậu chơi với vài cô gái xinh đẹp một chút nào, cậu nói xem cậu từ bỏ sớm chút không phải tốt hơn sao? Quý Tri Duyên căn bản sẽ không thích cậu.”

Im lặng vài giây, Tôn Dạng nhận ra mình đã nói sai lời, vội vàng nói: “À, tôi không có ý đó…”

“Nói đủ chưa?” Lâm Việt Hành nhìn về phía cửa, “Về đi, tôi muốn tắm rửa đi ngủ.”

“Tôi thật sự không có ý đó, tôi sai rồi.” Tôn Dạng nói: “Không phải, cậu với Quý Tri Duyên làm sao lại thành hàng xóm vậy? Cậu nên nói với tôi sớm hơn, hai người ở gần nhau như vậy, tôi sẽ không đến.”


“Cậu quản nhiều chuyện như vậy làm gì.” Lâm Việt Hành nói: “Nhanh về đi, còn nữa, sau này đừng tùy tiện rủ tôi đi chơi tối.”

“Làm gì? Cậu đang giữ gìn cho Quý Tri Duyên à? Giữ gìn sự trong trắng của cậu à?”

"..."

Tôn Dạng nói: “Được được được… dù sao thì cũng không rủ được cậu.”

Tôn Dạng biết dù nói thêm gì cũng vô ích, mở cửa ra về, Lâm Việt Hành đi đến phòng khách rót một ly nước, nghĩ đến những lời Tôn Dạng vừa nói, anh làm sao không biết chứ? Còn cần anh ta nhắc nhở nữa sao? Anh chỉ không muốn nghe, không muốn biết thôi. Không phải chỉ là không thích anh sao, chuyện rất bình thường, anh có gì mà không thể buông bỏ chứ.

Ngày hôm sau, Quý Tri Duyên không ra ngoài, chuẩn bị nghỉ ngơi ở nhà một ngày, cô  thường hiếm khi được nghỉ ngơi, không thích ra ngoài chơi, đã không còn sức sống và năng lượng khi còn đi học nữa rồi.


Trịnh Di và Qusy Ngôn đều ra ngoài, cô mở cửa chuẩn bị xuống lầu đổ rác, cửa bên kia vẫn mở, thật thú vị, cửa nhà anh không đóng à? Nhưng mà, cô cũng không hứng thú đi vào xem, cũng không biết tối qua chơi với các cô gái xinh đẹp có vui không.

Đang chuẩn bị đi, Lâm Việt Hành đúng lúc ra ngoài, đụng phải nhau, Quý Tri Duyên đành phải chào hỏi, “Chào buổi sáng.”

“Đã mười giờ rưỡi rồi.” Anh ấy nói.

“Tôi dậy muộn, xuống lầu đổ rác, giúp anh mang luôn không?” Cô nói.

“Không cần, nhà tôi có người giúp việc dọn dẹp.” Anh nói.

“Được rồi, tạm biệt.” Quý Tri Duyên lịch sự cười cười.

Nhưng hai người vẫn cùng đi thang máy, Quý Tri Duyên không mang theo điện thoại, buồn chán đu đưa chân, Lâm Việt Hành nói: “Thang máy đang rung.”

"..."

Đến tầng một cô đi ra, lên đến nhà, tùy tiện làm cho mình chút đồ ăn, đến chiều, chuông cửa reo lên, Lâm Việt Hành đứng ở cửa đưa cho cô một chiếc bánh ngọt, Quý Tri Duyên nói: “Ai sinh nhật vậy?”

Anh khẽ ho, “Vừa ra ngoài, gặp một người quen tặng cho tôi, tôi không thích ăn đồ ngọt, cậu… ăn đi.”

Quý Tri Duyên vui vẻ nhận lấy, “Tốt quá,  vừa hay chiều nay tôi muốn ăn đồ ngọt.”

Cô nhìn xem, “Sầu riêng vani, bạn cậu tặng bánh ngọt đúng là vị tôi thích. Cảm ơn nhé.”

Quý Tri Duyên chuẩn bị đóng cửa, thấy anh chưa đi liền nói: “Cậu vào ngồi một chút không?”

“Không cần.” Anh trầm giọng nói: “Tối qua hai cô gái đó, tôi không quen, là Tôn Dạng không nói với tôi mà dẫn đến đây, tôi không cho họ vào.”

Cuối cùng, anh lại bổ sung một câu, “Không có ý gì khác. Tôi chỉ không muốn người ta hiểu lầm tôi là người tùy tiện dẫn gái về nhà chơi, dù sao, cậu là bạn của Sầm Du. Còn nữa, với tư cách là hàng xóm của cậu, đương nhiên sẽ đảm bảo môi trường sống của cậu an toàn và yên tĩnh.”

“À, vì Sầm Du à, yên tâm, tôi sẽ không nói với cậu ấy đâu.” Quý Tri Duyên ôm lấy chiếc bánh ngọt, “Cậu không phải là đến bịt miệng tôi chứ, yên tâm đi, sau này cậu cứ tự nhiên dẫn về, tôi coi như không thấy.”

"..."

Anh hạ giọng nói: “Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không dẫn về.”

Anh thở dài, “Đi đây.”

Nghỉ ngơi một ngày, tối đó Quý Tri Duyên dựng xong video quay hôm qua, tự xem lại một lần, phải nói trình độ quay phim của anh rất cao, hơn nữa, cảm giác giống như phim điện ảnh vậy, chất lượng rất tốt, anh rất hợp làm đạo diễn.

Video đó đăng tải tối hôm đó đã nhận được mười vạn lượt thích, chỉ trong hai ngày ngắn ngủi đã gần triệu lượt thích.

Cô gửi video cho Lâm Việt Hành xem, lại gửi thêm một tin nhắn: 【Trình độ của nhiêp ảnh gia lớn thật sự rất cao siêu。】

【Sao không nói là vì cậu đẹp?】

Cô ấy cười cười: 【Tôi đẹp là sự thật, đương nhiên không cần nói nhiều。】

【…】

Quý Tri Duyên ngồi trên ghế sofa trò chuyện với anh: 【Phần bình luận đều nói giống phim điện ảnh, đã từng nghĩ đến việc làm đạo diễn chưa? Tôi thấy rất nhiều đạo diễn nổi tiếng đều xuất thân là thợ quay phim.】

【Tôi còn trẻ, còn rất nhiều cơ hội để học hỏi.】

Lâm Việt Hành: 【Mai cậu không làm việc?, còn không ngủ?】

Quý Tri Duyên liếc nhìn giờ, 【Muốn ngủ rồi, cứ trò chuyện là tôi lại quên mất thời gian.】

【Ồ, xem ra là sức ảnh hưởng của tôi quá lớn rồi.】

【…】

【Chúc ngủ ngon.】

Vài ngày sau, Quý Tri Duyên hẹn Lâm Việt Hành quay phim, vẫn là quảng cáo đó, quay tiếp một video.

Cũng kết thúc vào tầm chiều, dọn dẹp xong, Chu Tư Hằng nhìn Lâm Việt Hành bên cạnh nói: “Anh, khá có năng lực đấy. Quay không tệ, khá giỏi tìm góc, chụp người rất đẹp.”

Lâm Việt Hành cười khẽ, trêu chọc “đứa trẻ con” này: “Tôi cũng bình thường thôi, vẫn là cậu với chị Tiểu Duyên của cậu đẹp hơn.”

“Gọi gì mà chị Tiểu Duyên, là Tiểu Duyên của chúng ta, tôi thường không gọi cô ấy là chị.” Chu Tư Hằng sửa lại cho anh.

“Ồ, vậy thì, cậu với Tiểu Duyên nhà chúng tôi đẹp đúng không.” Lâm Việt Hành kéo dài giọng nói.

“Gọi gì mà Tiểu Duyên nhà anh! Đó là Tiểu Duyên của tôi!” Chu Tư Hằng “hừ” một tiếng, “Tôi đi tìm Tiểu Duyển nhà chúng tôi đây.”

Quý Tri Duyên làm xong việc nhận một cuộc điện thoại, dọn dẹp rồi nói: “Tôi có chút việc, hai người tự về đi nhé.”

“Chị đi đâu? Em cũng đi.” Chu Tư Hằng nói: “Em tình cờ không có việc gì, hôm nay thứ bảy.”

“Tôi đi hẹn hò? Cậu đi không?” Quý Tri Duyên trêu cậu ấy.

“Với đàn ông à? Ai vậy? Chị yêu rồi à, không phải đã nói là chờ em sao?”

Quý Tri Duyên lườm cậu một cái, “Được rồi, cậu mau về đi. Tôi ở quán cà phê gần đây, không đi đâu nữa.”

Lâm Việt Hành đi tới, Chu Tư Hằng nói: “Thấy không, Quý Tri Duyên đi hẹn hò với người khác rồi.”

“Cậu quản được cô ấy à?” Anh tùy ý nói: “Cô ấy không hẹn hò với người khác, thì hẹn hò với cậu à? Nhóc con, học hành cho tử tế đi.”

"..."

“Tôi đang nghĩ xem rốt cuộc là đàn ông nào? Tôi không về, tôi phải xem thử.”

“Nhóc con, người không lớn còn biết theo dõi nữa à?” Lâm Việt Hành nói: “Cậu thật sự thích cô ấy thì đừng quản nhiều chuyện, còn theo dõi nữa à? Có tôn trọng quyền riêng tư của người ta không?”

Chu Tư Hằng không để ý đến những lời đó, nhìn về phía Quý Tri Duyên, chỉ tay nói: “Người đàn ông đó, không phải là anh chồng cũ sao?”

Lâm Việt Hành quay đầu lại, “Anh chồng cũ?”

Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK