Trời vừa sáng, Quý Tri Duyên đã mơ màng tỉnh dậy, tối qua uống rượu không nhiều lắm, lúc ăn tiệc có uống một chút, lúc ra ngoài lại tự mua thêm một chai rượu trái cây, nhưng bây giờ dạ dày vẫn nóng rát.
Cô liếc nhìn trên người, vẫn còn mặc một chiếc áo khoác, đây không phải là của Lâm Việt Hành sao? Sao áo khoác của anh lại ở trên người mình? Cô đập đầu, đầu nặng trịch, đã bao lâu rồi cô không uống rượu.
Không quan tâm nhiều, cô nhanh chóng xuống giường, tắm rửa sạch sẽ. Tắm xong, Tiểu Trương gõ cửa phòng cô, cô lau tóc mở cửa, Tiểu Trương nói: “Chị, chị tỉnh rồi, chị thấy sao rồi?”
“Cũng được, tối qua cậu đưa chị về à?” Cô hỏi.
“Không phải ạ, chị say rồi em sợ không lo được cho chị, anh Lâm đi theo chị, cũng là anh ấy đưa chị về.” Tiểu Trương nói.
“Ồ, vậy à.” Quý Tri Duyên nói: “Lát nữa ăn sáng xong, chúng ta về thôi. Chị còn phải làm việc nữa.”
“Vâng vâng, em biết rồi, chị không sao là được.” Tiểu Trương nói: “Vậy chị thay đồ đi, chúng ta gặp nhau ở dưới lầu.”
Quý Tri Duyên gật đầu, sấy tóc xong vẫn thấy đầu đau, cô thay đồ cầm áo khoác của Lâm Việt Hành trên tay, định trực tiếp trả lại cho anh nhưng lại nghĩ ngợi một chút, đưa áo khoác lên mũi ngửi, cũng may không có mùi rượu, cũng không có mùi nôn mửa, nhưng dù sao cũng mặc ngủ cả đêm, vẫn không thể trực tiếp đưa cho anh được, giặt xong rồi đưa vậy.
Cô thu dọn quần áo của mình, cất cả áo khoác của anh vào trong.
Thu dọn xong, lúc ra khỏi cửa vẫn còn đang đập đầu, vừa đi được hai bước, phía sau truyền đến một giọng nói, “Đầu cậu làm bằng sắt à? Không đau sao?”
Cô dừng động tác, quay đầu lại, sững người hai giây, “Hôm qua cảm ơn cậu nhé.”
“Cảm ơn tôi cái gì?” Anh đi đến trước mặt cô, nhìn thẳng vào mắt cô.
“Đưa tôi về, còn cả áo khoác của cậu đang ở chỗ tôi, đợi tôi giặt sạch sẽ rồi trả cho cậu.”
Lâm Việt Hành nói: “Hôm qua tôi cũng muốn lấy lại rồi, nhưng cậu không cho đấy thôi. Giống như rất thích áo của tôi vậy.”
“...”
“Quý Tri Duyên, cậu say rượu, còn...” Anh dừng lại một chút, không nói hết câu.
Quý Tri Duyên chỉ cảm thấy mình bị treo lơ lửng, học theo giọng điệu của anh, “Cậu nói hết đi chứ?”
“Còn rất hay làm nũng nữa.” Lâm Việt Hành nói: “Nhưng mà, dù say rồi cậu cũng phải cố gắng kiềm chế bản năng một chút, dù sao thì cậu cũng có đối tượng xem mắt rồi, còn tôi thì lại là một người trong sạch. Nếu cậu giống tôi, cậu chiếm chút tiện nghi của tôi, tôi cũng rộng lượng bỏ qua, nhưng bây giờ tình huống này có hơi nghiêm trọng.”
“...”
Quý Tri Duyên ngập ngừng nói: “Tiện nghi mà cậu nói là gì, tôi hôn cậu à? Hay là gì?”
“Cũng không phải, nếu cậu hôn tôi...” Giọng điệu của Lâm Việt Hành chậm lại, “Vậy thì chuyện này thật sự rất nghiêm trọng, tôi cũng sẽ không nói chuyện với cậu nhẹ nhàng như vậy đâu.”
Quý Tri Duyên có chút cạn lời, cũng đâu có làm gì anh, làm như cô bắt nạt anh vậy, cô nói: “Cậu yên tâm đi, tôi độc thân cho nên dù chúng ta thật sự có hôn nhau, cũng không ảnh hưởng đến ai.”
“Nhưng mà.” Quý Tri Duyên bấm thang máy, “Tôi sẽ không chịu trách nhiệm đâu.”
“Không chịu trách nhiệm, vậy là mập mờ à?” Lâm Việt Hành nói: “Chúng ta đều độc thân, cậu có thể chấp nhận mập mờ với tôi sao?”
Hửm?
Đường lối suy nghĩ của anh có phải hơi… Sao lại có cảm giác anh rất bằng lòng? Còn có chút hưởng thụ nữa.
May mà trong thang máy không có ai, Quý Tri Duyên có thể thoải mái trả lời, “Thật ra, tôi cũng không thiệt, dù sao cũng chỉ là hôn hít ôm ấp thôi.”
“Vậy cậu có thể cân nhắc một chút.” Anh nói nghiêm túc, nhưng giọng điệu lại có vẻ rất thờ ơ, “Thật ra tôi cũng không sao cả.”
“Nhưng mà, cô trước tiên vẫn phải xử lí xem mắt…”
Quý Tri Duyên bật cười, cắt ngang lời anh, “Sao trước đây tôi không phát hiện ra, cậu có chút năng khiếu hài hước vậy?”
Cô nói đùa: “Vậy được rồi, tôi cân nhắc một chút, đợi đến lúc nào tôi rất muốn có sự tiếp xúc thân mật với trai đẹp, tôi sẽ tìm cậu.”
“Tôi không nói đùa.” Nửa câu sau của anh, Quý Tri Duyên vừa vặn ra khỏi thang máy, rõ ràng là không nghe thấy gì cả.
Lâm Việt Hành ra khỏi thang máy, thở ra một hơi, không biết mình đang căng thẳng cái gì.
Bữa sáng của khách sạn rất đa dạng, đầu Quý Tri Duyên vẫn chưa hết đau, dạ dày cũng nóng rát.
Lấy đại một ít đồ ăn, Tiểu Trương ngồi đối diện cô, "Chị chỉ ăn có nhiêu đó thôi à?"
"Ừ, không đói."
"Ồ, chị ăn chút cháo đi, say rượu xong húp cháo sẽ đỡ hơn." Tiểu Trương nói: "Nhưng mà, anh Lâm này cũng thật có phúc, chị đã bao lâu rồi không uống rượu, anh ấy vừa vào đã thấy chị say. Chắc khó quên lắm."
"..."
Hai người đang nói chuyện thì Lâm Việt Hành bê một ly mật ong đến đưa cho cô, “Uống đi.”
Quý Tri Duyên ngẩng đầu, “Tôi vừa uống một ly nước rồi.”
“Đây là mật ong, đầu cậu không đau à?” Anh ngồi xuống, thong thả nói: “Vẫn hơn là cậu cứ dùng tay đập đầu đúng không?”
Anh nói một cách khách quan và tùy ý: “Dù sao thì, sức lực của cậu cũng khá lớn.”
Sức lực của Quý Tri Duyên quả thực không nhỏ, nhưng cũng không đến mức ngốc nghếch mà dùng sức đập đầu mình như vậy chứ.
Ba người về đến Nam Diên thì đã là buổi trưa, Quý Tri Duyên bận rộn công việc một lúc vào buổi chiều, tối về nhà, mở máy tính, gửi một tin nhắn Wechat cho Lâm Việt Hành, 【Ảnh khi nào thì chỉnh sửa xong?】
【Lần này không tự chỉnh nữa à?】
【Tôi không dám múa rìu qua mắt thợ trước mặt nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp.】 Cô suy nghĩ một chút rồi bổ sung thêm một câu: 【Tuy rằng tôi chỉnh cũng không tệ, nhưng mỗi người một nghề, cứ giao hết cho cậu vậy.】
Vài phút sau, Quý Tri Duyên đang xem tài liệu thì nhận được một bức ảnh, là Lâm Việt Hành gửi cho cô.
Bức ảnh chụp bóng lưng cô mặc váy trắng, ban đầu thấy cũng không có gì đặc biệt, nhưng đây là bức ảnh cô đi vào trong khi kết thúc thảm đỏ. Vừa vặn một lối đi màu đen, mà con đường phía trước cô lại có ánh sáng, lối đi màu đen, váy trắng, phía trước phát ra ánh sáng yếu ớt nhưng không mờ nhạt. Chỉ là một bức ảnh chụp bóng lưng rất đơn giản, nhưng lại như có thể nhìn ra được rất nhiều câu chuyện. Giống như cô đang từng bước đi đến con đường rộng mở thuộc về mình.
Rõ ràng đã đi đến cuối, sắp không nhìn thấy cô nữa mà anh vẫn đang chụp.
Máy ảnh của anh nhất định lưu rất nhiều ảnh của cô.
Quý Tri Duyên lưu ảnh, trả lời: 【Thật ra tôi cũng muốn,】
Cô xóa đi, soạn lại: 【Cũng được.】
【Cậu cứ gõ chữ mãi là sao?】 Lâm Việt Hành nhìn hộp thoại, như thể không đợi được, gửi câu này đi. Hai đoạn hội thoại được gửi cùng lúc.
Quý Tri Duyên nhìn lời của anh, nhíu mày, thật là rảnh rỗi.
Hai ngày sau, Lâm Việt Hành chỉnh sửa xong toàn bộ ảnh, tốc độ của anh vẫn rất nhanh.
Quý Tri Duyên nhận được ảnh liền đăng lên, lượt thích rất cao, bình luận bên dưới cũng rất nhiều, đa số đều là khen cô, còn có một số bình luận nói hình như phong cách ảnh khác với trước đây, chụp cô còn đẹp hơn bình thường.
Đám cưới của Thịnh Lễ vào cuối tháng, Quý Tri Duyên đã sắp xếp xong công việc của mình, chỉ là không biết Lâm Việt Hành có thật sự đến hay không, anh hình như rất bận, dù hai người ở đối diện nhau nhưng cũng ít khi gặp mặt, một tuần quay phim chỉ gặp ba ngày như vậy, Quý Tri Duyên cảm thấy đôi khi cũng rất kỳ lạ, anh như không muốn nói chuyện với cô, nhưng lại luôn xuất hiện trước mặt cô, lúc làm việc thì ít nói, nhưng ngay cả lúc nghỉ ngơi cũng luôn xuất hiện trước mặt cô, cũng không nói gì. Cảm giác rất kỳ quái.
Cuối tháng nhanh đã đến, mấy ngày nay Giang Tri Cảnh đến tìm cô một lần, cũng không nhiều, thậm chí thời gian hai người ở chung cũng rất ngắn, anh rất biết điểm dừng, Quý Tri Duyên không biết phải đánh giá như thế nào, vì khi cô sắp có cảm xúc thì anh đã đi rồi. Bây giờ cô đối với anh như một tờ giấy trắng, là một người rất bình thường, đàng hoàng, cảm xúc ổn định. Không biết tính cách như thế nào.
Tiệc cưới được tổ chức tại một khách sạn rất nổi tiếng ở Nam Diên, khách sạn rất lớn, trước khi xuất phát Giang Tri Cảnh nhắn tin cho cô nói đến đón cô, Quý Tri Duyên đồng ý.
Giang Tri Cảnh đón cô và Thôi Nhiễm, trên đường đi anh nói chuyện với cô vài câu, Thôi Nhiễm rất biết ý tứ không nói nhiều.
Xe chạy nửa tiếng thì đến khách sạn, vì là đám cưới nên trước cửa khách sạn có rất nhiều xe, người cũng rất đông.
Lúc Quý Tri Duyên xuống xe thì thấy Tôn Dạng và Lâm Việt Hành, Quý Tri Duyên không ngờ anh lại thật sự đến, còn dẫn theo cả Tôn Dạng nữa, Tôn Dạng thấy họ liền sải bước đi tới, "Bạn học Tiểu Duyên, hôm nay ăn mặc xinh đẹp đấy, người có thể thoải mái tham dự đám cưới của bạn trai cũ như cậu không nhiều đâu."
Quý Tri Duyên cười cười, qua loa đáp lại vài câu.
Ánh mắt liếc nhìn Lâm Việt Hành, có lẽ vì tham dự đám cưới, anh ăn mặc rất chỉnh tề, áo sơ mi cộng với quần tây, nếu khoác thêm áo vest, người không biết còn tưởng anh là chú rể nữa.
Thôi Nhiễm khoác tay Quý Tri Duyên, nhỏ giọng lẩm bẩm, "Lâm Việt Hành ăn mặc cũng ra dáng lắm. Quả nhiên là trai đẹp, tùy tiện đứng ở đó cũng giống như một bức tranh phong cảnh."
"Cũng rất xứng đôi với cậu, nhan sắc của hai người thật sự khiến người ta không thể không nghĩ linh tinh." Thôi Nhiễm lắc đầu, "Đáng tiếc..."
"..."
Mấy người cùng nhau đi vào, tiệc tối bắt đầu lúc 7 giờ, thời gian họ đến vừa đúng lúc, không đến sớm.
Thịnh Lễ và Khương Thư Vãn đứng ở phía trước đón khách, vì có nhiều người nên chỉ đơn giản chúc mừng và nói vài lời chúc phúc rồi đi vào trong.
Mấy người họ được sắp xếp ngồi cùng bàn với các bạn học nam, đột nhiên hiểu ra tại sao Thịnh Lễ lại gọi mấy người họ đến, vì anh hình như thật sự không có nhiều bạn bè, hồi cấp ba ngoài mấy người họ ra, chỉ có thêm một người bạn thân chơi cùng anh là Trần Hứa Thắng. Bạn đại học thì chỉ có hai người, dù vậy bàn này vẫn chưa đủ người, còn nhà gái thì lại rất đông.
Cô ngồi cùng với Giang Tri Cảnh và Thôi Nhiễm, Lâm Việt Hành ngồi đối diện cô, trước khi hôn lễ bắt đầu, anh cứ nhìn điện thoại, Tôn Dạng vẫn luôn nói chuyện không ngừng với anh, anh vẫn luôn như vậy, không muốn nói chuyện cũng sẽ qua loa đáp lại vài câu.
Trần Hứa Thắng đã nhìn thấy Quý Tri Duyên từ sớm, nói chung cô và Trần Hứa Thắng cũng không xa lạ, lúc trước khi thích Thịnh Lễ, cô không ít lần nói chuyện với anh, người này rất dễ mua chuộc, cho anh ta chút lợi ích là có thể moi được bất cứ thông tin gì.
Anh thấy Quý Tri Duyên thì rất vui, lại gần nói chuyện với cô rất nhiều, còn đổi chỗ với Thôi Nhiễm, Thôi Nhiễm có chút không tình nguyện, nhưng vẫn đổi chỗ.
Tôn Dạng nhìn Trần Hứa Thắng, quay sang nói với Lâm Việt Hành: "Lúc trước Quý Tri Duyên có thể ở bên Thịnh Lễ, không thể thiếu công lao to lớn của người này đâu."
Lâm Việt Hành liếc mắt nhìn, thản nhiên nói: "Ừ."
Làm sao anh có thể quên anh ta được.
Hồi cấp ba, luôn thấy Quý Tri Viễn tìm anh ta nói chuyện, muốn hỏi thăm tin tức của Thịnh Lễ.
Có một tiết thể dục, giáo viên thể dục sắp xếp hai người một nhóm làm hoạt động, không phải tự chọn nhóm, mà là giáo viên điểm danh phân chia, trong lòng anh đã niệm rất nhiều lần, để anh và Quý Tri Duyên cùng nhóm. Đợi một lúc, cuối cùng anh cũng nghe thấy tên mình và Quý Tri Viễn được gọi cùng nhau, anh vui mừng nắm chặt tay, nhưng chưa vui được ba giây, cô đột nhiên nói: "Thưa thầy, không thể tự chọn bạn nhóm sao? Em muốn cùng nhóm với bạn Thịnh Lễ."
Giáo viên thể dục hơi khó chịu, "Các em là một lớp, là một tập thể, tất cả mọi người đều phải đoàn kết yêu thương, đừng có nhiều cảm xúc như vậy, muốn cùng nhóm với ai cũng giống nhau cả, không được đổi."
Cô thở dài, cũng không nói gì thêm.
Sau đó, hai người cùng khiêng đồ, cô cũng không nói chuyện với anh, anh nghĩ đi nghĩ lại mấy lần, muốn nói gì đó nhưng nhìn biểu cảm của cô lại nuốt trở vào, cần gì phải khó chịu như vậy chứ?
Sau đó, Trần Hứa Thắng chạy đến, cô mới có cảm xúc chạy đến kéo anh ta lại, cũng không né tránh anh, trước mặt anh nói rất nhiều chuyện về Thịnh Lễ. Hỏi thăm tình hình gần đây của anh ta, nghĩ xem sinh nhật nên tặng quà gì cho anh ta.
Anh buông tay ra, định bỏ đi luôn nhưng nghĩ lại, vẫn không nhịn được gọi cô, “Quý Tri Duyên.”
Quý Tri Duyên lúc này mới liếc nhìn anh.
Giọng anh chậm rãi, nhưng lại vô cùng chán nản, "Cậu có thể nghiêm túc một chút không? Học thể dục mà cậu cũng phải nghĩ cách tán tỉnh người khác sao?"
Anh có chút giận dỗi, cảm thấy dù hai người mặt đối mặt ở bên cạnh nhau, cô vẫn nghĩ về Thịnh Lễ.
“Cậu không thể cùng tôi hoàn thành việc này cho xong sao?"
Chỉ một tiết học thôi, cậu có thể dồn chút chú ý vào tôi không, tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu nhiều hơn một chút, chỉ vậy thôi.
Rất nhanh, đèn tối lại, sự chú ý của Lâm Việt Hành chuyển sang sân khấu.
Trên màn hình chiếu một đoạn phim, hình như là cảnh cầu hôn, cũng khá lãng mạn, Quý Tri Duyên cứ mỉm cười, nhìn thấy người khác hạnh phúc bản thân cô hình như cũng rất vui.
Người dẫn chương trình giới thiệu, trên màn hình xuất hiện cảnh đại học, Quý Tri Duyên biết Khương Thư Vãn học cùng trường đại học với anh ấy, lần trước khi quay phim đã biết rồi, cô ấy nhỏ hơn Thịnh Lễ một khóa.
Đoạn phim ngắn là do Lâm Việt Hành quay giúp họ lần trước, chất lượng rất tốt, giống như phim điện ảnh vậy, rất ngắn nhưng lại có thể thể hiện rõ ràng tình cảm của họ.
Video chiếu xong, người dẫn chương trình nói vài lời lãng mạn và có chút cảm động, không lâu sau cả hội trường tối lại, cô dâu tiến vào.
Quý Tri Duyên lấy điện thoại ra chụp vài tấm ảnh, Khương Thư Vãn mặc váy cưới lộng lẫy, chậm rãi từng bước đi về phía Thịnh Lễ, nhạc nền du dương, trong lòng Quý Tri Duyên cũng cảm động theo, họ nhất định rất yêu đối phương mới có thể ở độ tuổi này mà kết hôn. Chắc là không thể chờ đợi thêm một phút giây nào nữa rồi.
Đến màn tung hoa cưới, rất nhiều người đi lên, Quý Tri Duyên không ngờ Giang Tri Cảnh vẫn luôn im lặng lại đi lên, cũng không ngờ bó hoa cưới lại tình cờ rơi vào tay anh, người dẫn chương trình mời anh lên sân khấu nói vài lời, hỏi anh có phải sắp có tin vui rồi không, đã có mục tiêu chưa, anh chỉ mỉm cười, “Sắp rồi.”
Sau đó, dưới ánh mắt của mọi người, mang bó hoa cưới về chỗ ngồi, đưa cho Quý Tri Viễn bên cạnh. Anh không nói một lời, chỉ đưa bó hoa cho cô.
Quý Tri Duyên nhìn bó hoa, tiếng reo hò xung quanh quá lớn, cô gượng cười, chậm rãi cầm lấy bó hoa.
Nhưng mà, cô không vui lắm.
Tôn Dạng liếc mắt nhìn Lâm Việt Hành bên cạnh, thở dài một tiếng, nhẹ nhàng vỗ vai anh.
Lâm Việt Hành không có bất kỳ phản ứng nào.
Hơn một tiếng đồng hồ, tiệc tối kết thúc, khách khứa lần lượt rời đi, Thịnh Lễ và Khương Thư Vãn rất bận rộn, khách quá đông, không có thời gian nói chuyện với họ, lúc đi, Thịnh Lễ vỗ nhẹ vai Giang Tri Cảnh, “Chờ tin vui của hai người nhé.”
Giang Tri Cảnh cười: “Không vội, còn phải xem Tiểu Duyên nữa.”
Quý Tri Duyên liếm môi, người đông cô chỉ có thể mỉm cười lịch sự.
Lâm Việt Hành và Tôn Dạng chào tạm biệt Thịnh Lễ, chuẩn bị đi thì Quý Tri Duyên vô tình bị va phải, cô quay đầu lại nhìn thấy ánh mắt của Lâm Việt Hành, không biết có phải là ảo giác của Quý Tri Duyên hay không, ánh mắt của anh rất phức tạp, có thể cảm nhận được rất nhiều cảm xúc, nhưng không phải là cảm xúc tốt đẹp gì.
Anh khẽ cúi đầu, không nhìn cô nữa, lần đầu tiên cũng rất lịch sự và lạnh nhạt nói một câu, “Xin lỗi”
Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ