• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lâm Việt Hành không hiểu lắm ý của cô, đứng trước mặt cô, xách đồ trên người cô qua, lại liếc nhìn bó hoa hồng bị dập nát, thuận miệng nói một câu, "Có đói không?"

Hả?

Câu nói này khiến Quý Tri Duyên nhất thời không biết trả lời thế nào, sao anh chỉ quan tâm cô có đói không, cũng không hỏi cô tại sao lại xuất hiện ở đây.

Không nghĩ nhiều như vậy nữa, Lâm Việt Hành xách hành lý của cô, Quý Tri Duyên gọi anh lại, "Tôi có chuyện muốn nói với cậu."

"Nếu là từ chối tôi thì cậu đừng nói nữa, tôi không muốn nghe." Anh quay đầu lại, "Tôi không chấp nhận ngoài việc cho tôi một mối quan hệ để làm bạn trai cậu ra, tôi không hỏi thêm cậu điều gì nữa, cậu cũng không cần phải nói thêm gì khác."

Quý Tri Duyên chỉnh lại bó hoa đưa cho anh, "Tôi cầm hoa, cậu nghĩ tôi có thể nói gì với cậu? Sao cậu lại cứng nhắc như vậy?"

Cô từng bước tiến lại gần anh, "Tôi vừa nói tôi đến để chịu trách nhiệm với cậu, là muốn chịu trách nhiệm cả đời với cậu. Nghiêm túc đấy."

Anh đột nhiên cười, "Mấy hôm trước không phải vẫn luôn trốn tránh tôi sao, bây giờ không sợ nữa à?"


Quý Tri Duyên thấy anh như vậy, dường như không tin cô chạy từ xa đến đây để tỏ tình với anh, anh sẽ không nghĩ cô xuất hiện ở đây là để chơi chứ?

"Lâm Việt Hành." Quý Tri Duyên gọi anh lại nói: "Từ khi biết cậu vẫn còn thích tôi, tôi thật sự có trốn tránh, thật ra cũng không phải trốn tránh cậu, là tôi đang trốn tránh chính mình, hay nói là tôi cần một không gian yên tĩnh để suy nghĩ thật kỹ chuyện này. Tôi sợ tôi chưa suy nghĩ kỹ mà ở bên cậu, sau này chúng ta không hợp nhau, nói chia tay là chia tay, tôi nói là chính tôi. Tôi đương nhiên biết cậu là người nghiêm túc, sẽ không tùy tiện xử lý một mối quan hệ, tôi sợ là chính tôi chưa suy nghĩ kỹ, cứ thế đồng ý với cậu, sau đó mập mờ, mơ mơ hồ hồ rồi chia tay, nếu như vậy, sẽ khiến tôi cảm thấy rất có lỗi với cậu, cậu đã thích tôi quá nhiều năm rồi, khoảng cách này khiến tôi cảm thấy rất khó cân bằng giữa chúng ta. Cho nên, chúng ta phải nghiêm túc và thận trọng ở bên nhau, cậu đối xử với tôi nghiêm túc như vậy, tôi không thể tùy tiện với tình cảm của chúng ta."

Lâm Việt Hành im lặng một lúc lâu, mới mở miệng, "Vậy bây giờ, cậu đã suy nghĩ kỹ chưa?"

"Tôi đã suy nghĩ kỹ rồi, cả đời này của cậu tôi sẽ trân trọng, nghiêm túc đối đãi. Bởi vì, tôicảm thấy cả đời này cậu hình như chỉ thích một mình tôi, những lời cậu nói hôm đó là điều tôi chưa từng nghĩ đến, cũng khiến tôi cảm thấy cậu thật sự nghiêm túc thích một người.Tôi thích cậu, không phải vì cậu thích tôi mà mới thích cậu. Là dù cậu không thích tôi thì tôi cũng thích cậu, là rõ ràng nhìn thấy con người cậu mà thích.

Lâm Việt Hành nhìn chằm chằm cô, những lời này dù là nằm mơ, mơ thấy họ ở bên nhau, cũng không dám tưởng tượng Quý Tri Duyên sẽ nghiêm túc tỏ tình với anh như vậy, xách vali, cầm hoa, một mình chạy từ xa đến đây, nghiêm túc nói những lời này với anh. Anh không ngại mình đã đi một quãng đường xa như vậy, bởi vì trên đường có cô, dù không có bất kỳ hồi đáp nào, anh vẫn thích cô.

Bởi vì cô là Quý Tri Duyên.

Cả đời này anh đến thế giới này, có một gia đình khỏe mạnh và hòa thuận, trở thành chính mình.

Còn lại chính là yêu cô.

Dù không nhìn thấy điểm cuối cũng không sao, anh cũng yêu cô.

Nhìn Lâm Việt Hành vẫn luôn im lặng, Quý Tri Duyên có chút căng thẳng, cô do dự một lúc rồi tiếp tục nói: "Còn nữa, tôi phải nói cho cậu biết khuyết điểm của tôi, tôi làm bạn với làm bạn gái không giống nhau. Cậu cũng biết, tính tôi không tốt, sau khi làm bạn gái, đặc biệt bá đạo, còn rất nhỏ mọn, có thể còn rất dính người, những điều này cậu chịu được không? Bởi vì, dù sao chúng ta cũng chưa từng thân mật, tôi nói cả đời là tôi sẽ không hối hận, cậu cũng không được…"

Cô nói thao thao bất tuyệt, Lâm Việt Hành bật cười, dưới chân là một rừng hoa nhài nở rộ, gió nhẹ mang theo hương hoa trong lành, bầu trời màu hồng nhạt, vào khoảnh khắc này, dường như đều chứa đựng tình yêu.

Anh cúi người, hôn nhẹ lên môi cô, "Anh thích em."

Quý Tri Duyên hơi ngẩn người, dường như vẫn còn đang hồi tưởng nụ hôn này, trên môi vẫn còn lưu lại hơi ấm anh mang đến, cô đưa tay chạm nhẹ.

Giọng nói của anh giống như làn gió nhẹ này, chậm rãi và dịu dàng, mang theo sự nghiêm túc vô cùng, "Chỉ cần là em, anh đều thích tất cả mọi thứ của em, tính tốt thích, tính không tốt cũng thích, yên tĩnh thích, ồn ào cũng thích, hào phóng thích, nhỏ mọn cũng thích."

Quý Tri Duyên mím môi, mặt hơi đỏ, "Vậy bây giờ chúng ta là người yêu rồi?"

"Ừm, anh là bạn trai của em rồi." Anh cười khẽ, "Không được hối hận, phải chịu trách nhiệm với anh cả đời."

"Ừm, em biết." Quý Tri Duyên đưa hoa cho anh, "Vậy anh cầm hoa đi."

Lâm Việt Hành nhận lấy nói: "Sao lại tặng hoa cho anh?"

"Tỏ tình đương nhiên phải có hoa rồi, em đã nói là em nghiêm túc mà." Cô nói.

"Ồ. Cảm ơn bạn gái." Giọng điệu của anh có chút đắc ý.

Một lúc sau, anh xoa đầu cô, "Chạy từ xa đến đây, vất vả rồi."

Quý Tri Duyên nghe xong cảm thấy mình đột nhiên mệt mỏi, "Nơi này thật sự rất khó tìm, em đi tàu cao tốc hai tiếng, còn có xe buýt bốn tiếng, xuống xe đi bộ hơn nửa tiếng mới đến đây. Đến đây còn chưa tính, em tìm hơn một tiếng mới tìm thấy anh, điện thoại của anh còn không gọi được. Em sắp mệt chết rồi."

Trong mắt Lâm Việt Hành tràn đầy sự xót xa, "Ở đây không có sóng, điện thoại nhận tin nhắn rất chậm, anh ra ngoài đi dạo, định lát nữa sẽ về nên không mang theo điện thoại."

"Nhưng mà, là Sầm Du nói cho em biết anh ở đây sao?" Anh nói.

"Ừm, anh ra ngoài sao không nói cho em biết, Sầm Du nói với em anh lại đi khắp nơi rồi, có thể mấy năm sau mới về, cho nên em mới vội vàng đến đây. Lần này anh định đi mấy năm?" Quý Tri Duyên nói có chút khó xử: "Nếu anh không vội thì có thể yêu đương với em vài tháng rồi hãy đi không? Chúng ta cũng bồi dưỡng tình cảm một chút."


"Em đừng nghe Sầm Du nói bậy, anh chỉ đến đây chơi vài ngày, coi như thư giãn thôi, mùa này cảnh sắc ở cổ trấn này rất đẹp, định chụp xong ảnh thì về." Anh lại nói: "Lần trước anh ra ngoài không phải đều nói với em sao? Em luôn nói không cần nói với em, không liên quan đến em, anh sợ lần này lại nói, em lại nói một câu không liên quan đến em."

"Anh đang lật lại chuyện cũ sao?" Quý Tri Duyên cười nói, "Ngược lại là anh, sao lúc nãy em xuất hiện, anh không hề tò mò chút nào?"

"Anh không phải là không nói gì sao, đó chẳng phải là quá bất ngờ à?" Anh nói: "Trong đầu không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ nghĩ đến việc chạy từ xa đến đây, nhất định vừa mệt vừa đói."

Lâm Việt Hành xách vali của cô, "Về homestay trước đã, em làm thủ tục nhận phòng xong rồi ra ngoài ăn cơm."

Họ vừa định đi, phía trước có một đôi tình nhân đi tới, nhìn Lâm Việt Hành nói: "Chào anh, tôi thấy anh có máy ảnh. Là nhiếp ảnh gia sao? Có thể chụp giúp chúng tôi vài bức ảnh không, vừa rồi chúng tôi thấy anh cứ chụp ảnh mãi, kỹ thuật chắc là rất tốt. Anh yên tâm, chúng tôi sẽ trả tiền, anh cứ ra giá đi."

Lâm Việt Hành định trực tiếp từ chối, nhưng nhìn thấy bên dưới có một quầy bán kẹo hồ lô, đặt hành lý xuống nói với Quý Tri Duyên: "Ngồi đợi anh vài phút."

Quý Tri Duyên nói: "Anh định chụp ảnh cho họ sao?"

"Lát nữa là xong."

Anh đi tới nói với đôi tình nhân: "Được, tính rẻ cho hai người, mười tệ năm tấm, nhưng chỉ nhận tiền mặt."

"Được được được." Rẻ như vậy mà có thể chụp năm tấm, đôi tình nhân rất vui vẻ.

Lâm Việt Hành cầm máy ảnh nhanh chóng chụp cho họ xong, năm tấm ảnh, tấm nào họ cũng rất hài lòng, cảm ơn mấy lần, cuối cùng chàng trai nói: "Cho tôi xin Wechat của anh được không? Sau này chúng tôi sẽ tìm anh chụp ảnh."

Anh từ chối, "Tôi không phải người ở đây, coi như là khách du lịch, tìm tôi chụp ảnh e là không tiện lắm."

"Ồ, vậy cũng cảm ơn anh." Chàng trai nói.

Anh ta nói xong, lấy ra một tờ mười tệ từ trong túi đưa cho Lâm Việt Hành, sau khi chuyển ảnh vào điện thoại của họ, Lâm Việt Hành liền đi về phía Quý Tri Duyên.

Thấy anh đến, Quý Tri Duyên đứng dậy, "Nhanh vậy đã xong rồi sao?"


"Ừm, không tin tưởng kỹ thuật của anh?" Anh cười.

"Nhưng mà anh lấy rẻ quá rồi đấy? Chỉ có mười tệ mà chụp nhiều như vậy." Quý Tri Duyên nói: "Anh sẽ không phải là chuyên lừa người quen chứ?"

"Đúng vậy đấy." Lâm Việt Hành nhướng mày, "Lừa em nhiều nhất, ai bảo chúng ta quen nhau nhất chứ."

"…"

Anh đeo túi máy ảnh, xách vali của cô, đi đến quầy bán kẹo hồ lô, vừa rồi anh nhìn qua kẹo hồ lô đắt nhất ở đây cũng chỉ tám tệ, cho nên anh mới lấy mười tệ.

Anh lấy mười tệ ra, "Tiền làm việc vất vả, mời bạn gái anh ăn kẹo hồ lô."

Quý Tri Duyên bị anh chọc cười, hóa ra là vì mua kẹo hồ lô cho cô mới đi chụp ảnh cho người ta. Cô cẩn thận nhìn kẹo hồ lô trong tủ, không có nhiều loại, là một ông lão bán, cô chọn một xiên dâu tây bọc đường đắt nhất, chỉ tám tệ.

"Lấy cái này." Cô nói.

Ông lão lấy kẹo hồ lô đưa cho Quý Tri Duyên, "Cô gái, cầm chắc nhé."

"Cảm ơn ạ." Quý Tri Duyên hai tay nhận lấy.

Lâm Việt Hành đưa mười tệ cho ông lão, cuối cùng nhìn hai đồng xu trong tay nói: "Còn dư hai tệ nên mua gì cho em đây?"

Quý Tri Duyên ăn một miếng dâu tây suy nghĩ vài giây, "Vậy thì anh cứ giữ lấy, dù sao cũng là tiền tiêu cho em, sau này em sẽ đòi lại."

"Được, vậy cứ giữ lấy đã."

Quý Tri Duyên đưa kẹo hồ lô đến bên miệng anh, "Anh cũng ăn một miếng đi, Ngọt lắm."

"Em ăn đi, anh không thích ăn ngọt." Anh nói.

"Ồ." Hai người vừa đi, Quý Tri Duyên vừa nói: "Nhưng mà anh vẫn phải mời em ăn bữa lớn, kẹo hồ lô em ăn không no."

"Anh cũng không định dùng kẹo hồ lô để cho em no."

"…"

Đến homestay, homestay này là do một ông chủ nam mở, lúc họ vào ông chủ đang đọc sách, trông anh ta không lớn lắm, hơn hai mươi tuổi, lại khá là nho nhã.

Lâm Việt Hành nói: "Chứng minh thư."

Quý Tri Duyên lấy từ trong túi ra, đưa cho anh, ông chủ đứng dậy nhìn hai người, vẻ mặt có chút mơ hồ, nói đùa, "Ồ, đi ra ngoài một chuyến dẫn theo một mỹ nữ về sao?"

"Ừm, bạn gái." Lâm Việt Hành nói nhạt.

"Thật hay giả?" Ông chủ nói: "Không còn phòng rồi, bạn gái chắc chắn phải ở chung một phòng."

Lâm Việt Hành bất đắc dĩ cười, "Không đùa đâu, thật sự là bạn gái."

"Vậy nên không còn phòng rồi, chỗ tôi kín phòng rồi."

"Chỗ anh cũng không có mấy khách, kín cái gì mà kín." Lâm Việt Hành nói: "Thôi đi, nhanh lên, tôi muốn đưa bạn gái tôi đi ăn cơm, đợi về rồi lại chơi với anh."

Ông chủ cũng không nói đùa nữa, mở thêm một phòng cho anh, Lâm Việt Hành về lấy điện thoại thanh toán, cầm chìa khóa.

Homestay này quả thật không có mấy khách, phòng của cô ở đối diện Lâm Việt Hành, họ ở tầng dưới, tầng dưới có một khu vườn nhỏ, phong cảnh tốt hơn so với tầng trên. Chủ yếu là lúc mới đến, Lâm Việt Hành chê tầng trên quá ồn, cho nên mới ở tầng dưới.

Mở cửa, anh đặt hành lý của Quý Tri Duyên vào, không ở lại lâu liền đưa cô đi ăn cơm.

Sợ Quý Tri Duyên mệt, hai người cũng không đi xa lắm, chỉ đến một quán ăn tư nhân gần đó, anh đã ăn ở đó rồi, hương vị không tệ, cay tươi ngon miệng, cô khá thích ăn cay, món ăn ở đó chắc hợp khẩu vị của cô.

Vào trong, Quý Tri Duyên gọi rất nhiều món, cô như thể không có tâm trạng nói thêm câu nào, chỉ lo ăn cơm, vừa ăn vừa thỉnh thoảng liếc nhìn anh, nhưng cảm thấy anh ăn không ngon miệng lắm, cũng không nói chuyện, ngây ngốc như thể không vui lắm, không hề kích động chút nào. Cô dường như cũng không thể quá phấn khích, tuy bây giờ cô rất vui nhưng vẫn nên kiềm chế một chút.

Ăn cơm xong cũng đã muộn rồi, họ chậm rãi đi bộ về homestay, hai người không nắm tay, cũng không đi quá gần, Quý Tri Duyên bước nhỏ dịch chuyển về phía anh.

Cô liếm môi, "Không khí thật tốt, phong cảnh cũng đẹp, cảm giác sống ở đây nhịp sống cũng chậm lại."

"Ừm." Lâm Việt Hành đáp lại một cách thờ ơ.

Quý Tri Duyên liếc nhìn anh, có chút thất vọng.

Anh hối hận rồi sao.

Trời ơi, họ mới vừa yêu đương…

Về đến homestay, ông chủ vẫn còn ở tầng dưới đang ăn mì gói, Lâm Việt Hành chào hỏi anh ta qua loa.

Quý Tri Duyên cũng cười gật đầu với anh ta.

Đến cửa phòng, anh nói: "Muộn rồi, tối nay ngủ sớm đi."

"Ồ." Quý Tri Duyên nói có chút không vui.

Cô định vào trong, nhưng suy nghĩ một chút lại quay đầu lại nói với anh, "Anh không vui sao?"

Lâm Việt Hành nhất thời không biết nói gì, một lúc sau mới nói: "Không được nghĩ lung tung."

"Viết hết lên mặt rồi…" Quý Tri Duyên nói: "Thôi vậy, em đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm đi."

Khoảnh khắc cô quay đầu lại, Lâm Việt Hành nắm lấy cổ tay cô, kéo cô vào lòng, nhẹ nhàng ôm eo cô, ghé vào tai cô nói nhỏ: "Anh quá vui mừng, hơi choáng váng, sợ đây không phải là thật, giống như một giấc mơ của anh, cảm thấy ông trời quá tốt với anh."

Quý Tri Duyên dựa vào vai anh, khóe môi cong lên, ôm eo anh, "Em sẽ đối xử tốt với anh."

 

Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK