• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"..."

Mấy người nhìn nhau, Tôn Dạng cười lớn: "Này Lâm Việt Hành, hay là cậu cởi luôn áo ra đi, để mọi người nhìn cho đàng hoàng, đàn ông con trai đừng có keo kiệt như vậy chứ."

Lâm Việt Hành liếc xéo anh ta, "Cậu có chuyện gì sao?"

Quý Tri Duyên thu dọn đồ đạc một chút, kéo Thôi Nhiễm nói: "Đi thôi, muộn rồi."

Trên xe có bốn người, Tôn Dạng ngồi ghế phụ, Quý Tri Duyên và Thôi Nhiễm ngồi hàng ghế sau. Thời trung học, bọn họ chưa từng ở gần nhau như thế này. Trong ký ức của Quý Tri Duyên thời trung học, phần lớn thời gian cô đều ở cùng Thôi Nhiễm và Thịnh Lễ, không có ấn tượng sâu sắc về Lâm Việt Hành, đến mức buổi họp lớp sau khi tốt nghiệp anh tỏ tình với cô, ngoài sự phiền phức cô còn cảm thấy hết sức ngạc nhiên.

Trong ký ức của cô, cô và Lâm Việt Hành đều là những người giống nhau, đều rực rỡ và thu hút sự chú ý. Cô nghĩ rằng người như anh sẽ không bao giờ thổ lộ tình cảm với ai đó, mà chỉ là thử thách, là hồi hộp, thậm chí không dám nhìn thẳng vào mắt cô quá lâu. Giống như điều đó không phù hợp với tính cách của anh. Anh lẽ ra nên ở trên cao, được mọi người vây quanh, được yêu mến, rồi cũng kiêu ngạo như cô mà nói: "Các bạn đều không phải là kiểu người tôi thích."

Tôi, không coi trọng các bạn.

Nhưng anh dường như không có cảm xúc như vậy, không biết có phải là do cô có định kiến với anh hay không.

Xe chạy được một lúc, Tôn Dạng đột nhiên hỏi một câu: "Bạn học Tiểu Duyên, bây giờ cậu và Thịnh Lễ trở thành bạn tốt rồi à?"

Quý Tri Duyên nhìn thẳng về phía trước, "Không tính là tốt, chỉ là bạn bè thôi."

"Ồ, vậy à, cái kiểu của cậu hồi trung học, tôi còn tưởng cả đời này cậu nhất định phải có Thịnh Lễ đấy chứ." Tôn Dạng cười nói: "Biết trước không có kết quả, còn không bằng đừng có phí sức thích."

Quý Tri Duyên suy nghĩ kỹ câu chữ rồi nói: "Tôi ở bên ai cũng không nghĩ đến kết quả, quá trình quan trọng hơn kết quả."

"Hả? Cậu yêu đương không phải là để hướng đến tương lai sao?"

"Ừm, cũng không hẳn, chỉ là không cưỡng cầu." Quý Tri Duyên nói: "Ở bên nhau ba năm, năm năm, đối với tôi, chia tay cũng không có gì, không bị vướng bận về thời gian dài hay ngắn."

"Vậy?" Tôn Dạng nhìn cô ở phía sau nói: "Vậy bây giờ cậu đi xem mắt, chẳng phải là sẽ nhanh chóng quyết định chuyện tương lai sao?"

"Ừm... Chắc không nhanh vậy đâu?" Quý Tri Duyên nói: "Không tìm hiểu thì sao có thể tùy tiện quyết định chuyện tương lai được chứ?"

"Tôi nói cho cậu biết nhé, từ xưa đến nay, đi xem mắt đều rất nhanh chóng đấy, vừa nhìn thấy hợp mắt, kết hôn chỉ là chuyện một giây thôi." Tôn Dạng nói.

Anh ta vừa nói xong, Lâm Việt Hành dừng đèn đỏ gõ nhẹ ngón tay lên vô lăng, quay đầu nhìn Tôn Dạng, "Sao cậu nhiều lời thế?"


Tôn Dạng quay tầm nhìn lại, "Sao? Không cho nói chuyện à?"

"Bớt hỏi chuyện không liên quan đến cậu đi." Giọng Lâm Việt Hành không tốt.

Tôn Dạng nói: "Cậu cứ hung dữ với tôi thôi, là tôi quá chiều cậu đấy, hôm nay cậu phải nhường tôi."

"..."

Thôi Nhiễm không nhịn được bật cười, "Cậu điệu quá đấy."

Tôn Dạng cảm thấy chán, không muốn nói nhiều nữa, chuyển chủ đề sang Thôi Nhiễm.

Hai mươi phút sau, mấy người họ đến nhà hàng mà Thịnh Lễ đã đặt trước, tìm thấy số phòng riêng.

Đây là một nhà hàng tư nhân, rất nổi tiếng trên mạng, rất khó đặt.

Bốn người lần lượt đi vào, Thịnh Lễ và Khương Thư Vãn đã ngồi bên trong. Tôn Dạng rất quen thuộc, mặc dù mấy năm không gặp Thịnh Lễ cũng không có giao tình gì với anh ta, nhưng bây giờ anh không hề cảm thấy xa lạ chút nào, cứ như là bạn bè tốt quen nhau nhiều năm không gặp vậy.

Anh trực tiếp khoác vai Thịnh Lễ, "Ôi chao, bạn học Thịnh, lâu lắm không gặp, nghe nói cậu sắp kết hôn rồi, chúc mừng nhé."

Thịnh Lễ cười: "Cảm ơn, đám cưới của tôi và Vãn Vãn là vào cuối tháng này, đến lúc đó mấy cậu nhất định phải đến tham dự nhé."

"Đương nhiên rồi, đương nhiên rồi."

Thịnh Lễ lần lượt giới thiệu từng người với Khương Thư Vãn, Khương Thư Vãn tính tình tốt, dịu dàng hào phóng, trò chuyện vài câu đơn giản với bọn họ, cộng thêm "cây hài" Tôn Dạng, không khí lập tức trở nên tốt hơn.

Phòng riêng có tổng cộng sáu người, Thịnh Lễ nói: "Tôi đã gọi một số món đặc trưng của nhà hàng, mọi người xem có muốn gọi thêm gì không."

Tôn Dạng cầm thực đơn, "Để tôi xem."

Quý Tri Duyên ngồi một bên, đột nhiên cảm thấy có một người bạn tính cách như Tôn Dạng cũng khá tốt, bất kể tính cách của bạn thế nào, khó hòa hợp hay dễ hòa hợp, ít nói hay nói nhiều. Anh ta dường như sẽ không để không khí trở nên ngượng ngùng hay lạnh lẽo, có một người như vậy trong buổi tụ tập sẽ vui hơn, trách sao Lâm Việt Hành lại chơi thân với anh như vậy.

Trong lúc chờ món ăn, Thịnh Lễ rót trà cho bọn họ, nói: "Thật ra những buổi tụ tập thế này nên uống rượu, nhưng mấy người chúng ta đều lái xe mà còn có ba cô gái ở đây, hôm nay chúng ta sẽ lấy trà thay rượu nhé."

Tôn Dạng nhìn Thịnh Lễ nói: "Không phải, bạn học Thịnh này mấy năm không gặp, tính cách sao thay đổi nhiều thế nhỉ? Đúng là cởi mở quá đi."

Khương Thư Vãn cười: "Lúc mới quen anh ấy, anh ấy thật ra không nói nhiều, là hai năm nay ở bên tôi, có lẽ do tôi ít nói quá nên anh ấy mới nói nhiều hơn, mọi người đều là bạn học cấp ba của anh ấy, kể cho tôi nghe về anh ấy hồi cấp ba đi."

Lâm Việt Hành sau khi vào đây thì không nói nhiều, an tĩnh ngồi đó, Quý Tri Duyên cũng không tiện nói gì, chủ đề này đành phải giao cho Tôn Dạng vậy.

Tôn Dạng thì lại hăng hái, "Cậu ấy á."

Anh lại suy nghĩ một chút, "Thật ra, Thịnh Lễ hồi cấp ba ít nói thật, quá là an tĩnh luôn, thật lòng mà nói thì bọn tôi không nói chuyện với cậu ấy nhiều, không phả vì cậu ấy tuy kín đáo nhưng lại đẹp trai sao, hồi cấp ba, chỉ có cậu ấy và Lâm Việt Hành, hai người họ khồng cần phải nói thì đã có bao nhiêu cô gái để ý đến họ rồi."

Tôn Dạng vừa nói xong liền chỉ vào Lâm Việt Hành đang im lặng bên cạnh, "Chính là hai người bọn họ, hot boy của lớp, nhưng cậu ta lại thu hút người khác hơn một chút, dù sao tính cách của cậu ta cũng hướng ngoại hơn, Thịnh Lễ thật ra có khả năng tự bảo vệ, người bình thường không dám tùy tiện tiếp xúc với cậu ta đâu."

"Vậy nên..." Khương Thư Vãn nhìn bọn họ, "Tiểu Duyên hồi đó thích Thịnh Lễ, vậy Lâm Việt Hành có quan hệ gì với Tiểu Duyên không? Ba người các cậu là tình tay ba à?"

Câu này vừa nói ra, cả phòng im lặng, Quý Tri Duyên thật sự là suýt chút nữa bị sặc.

Thật không ngờ một người trông dịu dàng như vậy mà khi nói chuyện lại khiến người khác giật mình như vậy.

Cô ho một tiếng, nói: "Không... Không phức tạp vậy đâu, bạn học Lâm với bọn tôi không thân."

Im lặng vài giây, Lâm Việt Hành mới lên tiếng câu đầu tiên, "Đúng vậy, đúng là không thân."

"À, vậy à, mới đầu gặp hai người, hôm chụp ảnh tôi còn tưởng cậu và bạn học Lâm có gì đó chứ." Khương Thư Vãn nói.

Thịnh Lễ phá tan bầu không khí gượng gạo, "Chuyện qua rồi, tâm lý hồi đó với bây giờ cũng hoàn toàn khác nhau rồi."

Quý Tri Duyên nhanh chóng tiếp lời: "Đúng vậy, dù sao lúc đó còn nhỏ mà."

Khương Thư Vãn vẫn cười nói: "Tôi chỉ là thích nghe chuyện bát quái thôi, mọi người đừng để ý nhé, với cả hồi cấp ba của tôi thật sự quá tẻ nhạt, bị gia đình quản nghiêm, không có thời gian đi chơi cũng không kết bạn được, cũng không có người mình thích, không có tuổi thanh xuân gì cả nên tôi cảm thấy rất nhiều chuyện xảy ra hồi cấp ba đều rất tốt đẹp, cái gì mà thích, thầm mến, theo đuổi người khác, đối với tôi đều rất mới mẻ."

"Haizz, cậu đã không để ý rồi thì chúng ta cứ thoải mái nói chuyện thôi." Tôn Dạng nói.

Món ăn từ từ được mang lên, Tôn Dạng lại bắt đầu câu chuyện, kể rất nhiều chuyện, còn hỏi Thịnh Lễ và Khương Thư Vãn về lịch sử yêu đương của họ, cứ như là đang điều tra hộ khẩu vậy.

Ăn được một nửa, Quý Tri Duyên nhận được một cuộc điện thoại, là của Giang Tri Cảnh. Cô đứng dậy, "Tôi ra ngoài nghe điện thoại."

Sau khi cô đi ra, Lâm Việt Hành im lặng hồi lâu cuối cùng cũng có chút phản ứng, ánh mắt hơi liếc nhìn về phía cô một cái rồi tiếp tục ăn.

Tôn Dạng lại gần huých chân anh ta, nhỏ giọng nói: "Chắc là đối tượng xem mắt của cậu ấy."

Lâm Việt Hành không cảm xúc ăn đồ ăn, "Không liên quan đến tôi."

"Vậy sao cậu cứ nhìn cậu ấy?"

Một lúc sau, Quý Tri Duyên vào nói: "Có một người bạn của tôi ở gần đây, có tiện để anh ấy qua đây không?"

Thịnh Lễ nói: "Đương nhiên rồi."

"Được." Quý Tri Duyên cúp máy rồi gửi định vị cho Giang Tri Cảnh.

Vừa rồi anh ta gọi điện thoại, cô đã nói là mình đang ăn cơm với bạn. Anh ta hỏi cô đang ăn ở đâu, cô nói một địa chỉ, kết quả anh ta nói luôn là ở gần đây, có thể chờ cô xong việc rồi đến đón, nói anh ta năm phút nữa là đến. Không thể ở gần đây mà không gặp mặt, anh ta không đến tụ tập, chỉ ở bên ngoài chờ cô kết thúc.

Quý Tri Duyên nói lần sau gặp, nhưng anh ta hình như đã lái xe đến rồi, không thể đợi anh ta đến rồi để anh ta ở ngoài chờ được.


Tóm lại, lần trước cô nói muốn mời anh ta ăn cơm, kết quả lại bận công việc, mãi không chủ động liên lạc với anh ta.

Anh ta cũng đợi cô một tuần không liên lạc thì mới gọi điện thoại.

Quý Tri Duyên ngồi xuống, Tôn Dạng hỏi: "Bạn học Tiểu Duyên, cậu đưa đối tượng xem mắt đến buổi tụ tập luôn rồi à?"

Quý Tri Duyên ngẩng đầu, có vẻ cũng không thể phản bác gì, cô nói: "Chỉ là một bữa cơm thôi, cậu không cần suy diễn quá mức chứ?"

"Vậy thì chắc chắn phải rồi, những người ở đây đều là bạn bè thân thiết của cậu mà đúng không? Cũng không phải là người không quan trọng, cậu đưa anh ta đến đây, chẳng phải là để anh ta biết về các mối quan hệ của cậu sao? Còn định phát triển lâu dài nữa à?" Tôn Dạng nói.

Thôi Nhiễm phụ họa gật đầu, bình thường nghe lời nói không có chính kiến, không ngờ khi nói đến chuyện chính thì lại rất giỏi.

Anh ta đã nói đến nước này rồi, Quý Tri Duyên cũng không tiện nói gì nữa, đành phải gật đầu, "Đúng vậy, là định tìm hiểu nhau tiếp."

Tôn Dạng hiếm khi không lập tức tiếp lời, mà lại chuyển ánh mắt sang Lâm Việt Hành, nhưng anh dường như không để ý chút nào, vẫn cứ ung dung ăn đồ ăn, trông có vẻ ăn rất ngon miệng.

Thịnh Lễ thì cười vui vẻ nhìn Quý Tri Duyên, "Em đi xem mắt à? Xem ra cũng không tệ nhỉ."

Quý Tri Duyên lịch sự cười, nhưng năm phút trôi qua anh ta vẫn chưa đến, đến hơn mười phút sau Giang Tri Cảnh mới đến.

Thịnh Lễ gọi nhân viên phục vụ mang thêm một bộ bát đũa, Thôi Nhiễm vốn ngồi cạnh Quý Tri Duyên, biết ý nhường chỗ, "Anh ngồi đây đi, tôi sang bên cạnh."

Quý Tri Duyên hỏi: "Tôi còn tưởng anh năm phút là đến rồi chứ."

"Thật ra bệnh viện cách chỗ các em ăn cơm cũng khá gần, nhưng anh lái xe nhanh đến đây cũng phải hơn mười phút, anh nói năm phút là muốn có thể thuận lợi tìm gặp em." Giang Tri Cảnh cười khẽ: "Coi như là một chút tâm cơ nhỏ của anh, dù sao cũng là gặp em, anh không muốn bỏ lỡ cơ hội này."

Có nhiều người như vậy, Quý Tri Duyên đành phải cười gượng gạo.

Giang Tri Cảnh lịch sự nói: "Mọi người đều là bạn của Tiểu Duyên đúng không. Chào mọi người, tôi là Giang Tri Cảnh, chắc mọi người đều trạc tuổi nhau, tôi lớn hơn mọi người bốn tuổi, mong là sẽ không có khoảng cách thế hệ gì với mọi người."

Quý Tri Duyên nói: "Không đâu, bọn họ đều rất dễ giao tiếp."

Ánh mắt Giang Tri Cảnh chuyển sang Lâm Việt Hành, "Vị bạn học này, lần trước chúng ta gặp nhau rồi, cậu là nhiếp ảnh gia của Tiểu Duyên đúng không, hôm đó không biết cậu cũng là bạn học của em ấy, không kịp chào hỏi đàng hoàng."

Khóe miệng Lâm Việt Hành khẽ cong lên, "Không sao, lần này cũng vậy."

Anh vừa nói xong liền đứng dậy, "Mọi người cứ ăn đi, tôi đi vệ sinh một lát."

Nhìn Lâm Việt Hành rời đi, Tôn Dạng cũng lập tức nói: "Tôi cũng đi một chút, sẽ quay lại ngay."

Tôn Dạng đuổi theo ra ngoài, đi đến trước mặt anh ta, "Cậu không phải là nhân cơ hội bỏ trốn đấy chứ?"

Lâm Việt Hành nhìn anh, giống như là lười giải thích vậy, "Tôi là một người không có lịch sự như vậy sao? Hay là một người nhỏ nhen? Cái gì mà nhân cơ hội bỏ trốn, cậu cũng thú vị thật."

"Vậy cậu ra đây làm gì? Tức giận à?"

"..."

Lâm Việt Hành từng chữ từng chữ nói: "Tôi chỉ là đơn thuần đi vệ sinh."

"Cậu..." Haizz, thật ra tôi thấy, cậu cũng nên nhanh chóng tìm bạn gái đi là vừa, tôi thấy Quý Tri Duyên với đối tượng xem mắt của cậu ấy, có khi thành đấy."

"Ừm, đã nói là không liên quan đến tôi rồi."

Tôn Dạng cũng không tiện nói gì nữa, đành phải nói: "Nhưng mà, tôi không khuyên cậu cứ mãi thủ thân vì Quý Tri Duyên nữa, sớm tìm một đối tượng mà nghiêm túc đi."

"Cậu lắm lời thật đấy, tôi không có tình cảm thì sẽ chết à?" Lâm Việt Hành sắp bị chọc cười đến nơi, "Sao ở chỗ cậu, tôi lại thành một người trong mắt chỉ có tình cảm vậy? Đừng có tự bịa ra nhiều thế, tôi vẫn rất ổn."

"..."

Hai người trở lại phòng riêng, mọi người bên trong đang trò chuyện rất vui vẻ, Tôn Dạng ngồi xuống nói: "Đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?"

Giang Tri Cảnh nói: "Chúng tôi đang nói về chuyện hồi cấp ba của Tiểu Duyên, tôi vừa mới biết thì ra hồi đi học Tiểu Duyên đã từng rất nghiêm túc theo đuổi một người, còn rất nhiệt tình, hoàn toàn khác bây giờ."

"Ồ, vậy à." Tôn Dạng tiếp lời: "Chuyện của bạn học Tiểu Duyên còn nhiều điều để nói lắm đấy."

"Rất vui khi được nghe." Giang Tri Cảnh nói.

"Thật ra cũng rất đơn giản." Tôn Dạng nói rồi chỉ vào Thịnh Lễ, "Cậu ấy đã từng theo đuổi cậu ấy."

Nói xong lại chỉ vào Lâm Việt Hành: "Cậu ấy theo đuổi Tiểu Duyên."

Lâm Việt Hành nhắm mắt lại, có cảm giác muốn đánh người.

Giang Tri Cảnh nghe xong nhìn Lâm Việt Hành, "Vậy à, không ngờ đấy."

Khương Thư Vãn nói: "Bạn học Lâm từng theo đuổi Tiểu Duyên à, không phải vừa nãy mọi người còn nói không thân sao?"

Lâm Việt Hành thẳng thắn nói: "Là không thân, tôi cũng không có cơ hội theo đuổi, cậu ấy từ chối tôi rồi."

Giang Tri Cảnh cười, "Tôi thật sự càng ngày càng tò mò về Quý Tri Duyên hồi cấp ba là người như thế nào rồi đấy."

Anh tiếp tục nói: "Vậy còn bây giờ thì sao? Bạn học Lâm còn có ý đó không?"

Tôn Dạng hít một hơi thật sâu, ngay cả Thôi Nhiễm cũng không tự chủ được mà trở nên căng thẳng, tay Quý Tri Duyên khựng lại.

Lâm Việt Hành liếm môi dưới, giọng nói vẫn nhàn nhạt, không nghe ra chút cảm xúc nào, "Nếu tôi nói là vẫn còn thì sao?"

Editor: Kites
Nguồn: Bán Hạ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK