• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bây giờ thời tiết đã vào cuối mùa hè đầu mùa thu.Bình thường nhiệt độ sẽ không xuống thấp như vậy nhưng do vừa mới có một cơn mưa rào, vị trí lại ở nơi lưng chừng núi nên gió vừa thổi qua thì nhiệt độ đã bất chợt giảm mạnh. Giữa ban ngày mặc quần áo còn thấy nóng nhưng đến buổi tối thì chỉ cảm thấy lạnh đến thấu xương.

Bùi Nam lạnh đến mức hắt hơi một cái, vội rụt cổ lại, cậu chỉ mặc một cái áo ngắn tay nên lạnh đến nổi cả một tầng da gà.

Lạnh quá đi mất, cậu còn rất đói bụng nữa.

Khi nãy đi đường, cậu đã dùng số tiền ít ỏi còn sót lại để mua bánh bao, vụn bánh rớt trên vạt áo cũng bị cậu lượm bỏ hết vào miệng. Bây giờ trên người cậu ngoài cái túi đeo lưng đang vứt bên cạnh thì chẳng còn cái gì có thể ăn được nữa.

Nghĩ tới đây thì cậu lại thấy hối hận không thôi.

Nếu như cậu không lấy chút tiền ít ỏi đem ra mua cái bánh mì xinh đẹp đặt ở trong tủ kính, nhìn thì thơm ngon mê người nhưng ăn vào lại dở tệ kia mà để tiền mua bánh bao không nhân thì cậu đã có thể mua được gấp đôi đồ ăn rồi, bây giờ cũng không đến nỗi phải đói bụng như vậy.

Nhưng lúc đó cậu không nhịn được, vẫn tưởng mình còn là tiểu thiếu gia quen sống trong nhung lụa chẳng biết khó khăn là gì kia mà chẳng hề nhớ đến mình đã lưu lạc ở khu ổ chuột gần cả năm nay rồi. Trong một năm này, cơm thừa canh cặn gì cậu cũng đã ăn qua cả, nhưng vẫn không thể làm cho cái bụng quen thói này dễ dàng nuốt được những đồ ăn đó xuống.

Đói quá đi mất thôi.

Trong bụng kêu lên mấy tiếng "ục ục", mười sáu năm qua Bùi Nam chưa bao giờ biết đói bụng là gì, vậy mà một năm này hiếm khi có thời điểm cậu được ăn no, còn việc được ăn ngon thì càng không cần phải nhắc đến làm gì.

Nhớ về một năm đã trải qua, vành mắt Bùi Nam liền đỏ lên, tủi thân muốn rơi lệ.

Cho dù cậu biết tất cả chân tướng của sự việc, vẫn không nhịn được mà cảm thấy rất oan ức.

Sau lưng cậu chính là ngôi nhà mà cậu đã ở trong mười sáu năm qua, khi cậu còn là tiểu thiếu gia đã hoành hành ngang dọc trong cái biệt thự sang trọng này, mỗi ngày đều sẽ có người hầu hạ ăn ngon mặc đẹp, muốn cái gì là sẽ có cái đó ngay.

Nhưng bây giờ ngay cả cửa nhà cậu cũng không vào được.

Cậu đã đến đây từ chiều hôm qua. Nhìn thấy cánh cổng quen thuộc làm cậu mừng rỡ vạn phần, nhưng cho dù cậu có nhấn chuông tới cỡ nào thì cũng chẳng ai ra mở cửa cho cậu cả. Khoá mật mã cũng thay đổi rồi, vân tay của cậu cũng không mở được, ngôi nhà này và tất cả mọi người trong nhà đều nhất quyết chặn cậu ở ngoài cửa như nói rõ cho cậu biết rằng — cậu không bao giờ có thể thuộc về nơi này một lần nào nữa!

Nhưng cậu không thể đi, trên người cậu đã chẳng còn một xu dính túi, cậu cũng không muốn phải trở lại khu ổ chuột đó thêm một lần nào nữa.

Trở lại nơi đó lần nữa, cậu sẽ chết mất thôi.

So với việc bị bọn họ bắt nạt thì cậu thà bị chết đói ở chỗ này còn hơn!

Bùi Nam càng nghĩ càng tủi thân, nước mắt lạch tạch rơi xuống, cậu ôm chặt ba lô vào trong lồng ngực của mình.

Từ khi sinh ra cậu đã có làn da trắng nõn, nước mắt vừa rơi xuống đã tạo thành hai vệt dài ở trên mặt, những nơi khác vẫn còn lấm lem bụi bẩn nên chỉ có nơi bị nước mắt chảy qua là hiện ra làn da trắng sạch vốn có.

Bùi Nam cứ ngồi khóc mãi cho đến khi nghe được tiếng xe ô tô đi vào thì cậu liền nhào ra xem, ánh sáng đèn xe chiếu thẳng lên mặt làm cậu sợ hãi nhắm mắt lại, lúc mở mắt cũng chỉ dám mở he hé ra cố gắng mà nhìn biển số xe.

Chờ đến sau khi thấy rõ, Bùi Nam lập tức đứng lên, mừng rỡ vọt tới.

Tiếng phanh ô tô thắng gấp phá ngang bầu trời, đầu Bùi Nam thiếu chút nữa đã đụng vào đầu xe làm cậu sợ hết hồn, nhưng mà cậu không kịp kinh hãi quá lâu, bởi vì cậu bận dành thời gian vui mừng khi nhìn thấy gương mặt có đường nét quen thuộc xuyên qua luồng ánh sáng mơ hồ. Bùi Nam vỗ vỗ nắp xe, vui đến nỗi muốn nhảy cẩng lên, lớn tiếng gọi, "Ba ba! Ba ba, là con! Là con đây!"

Tài xế trong nhà có việc đột xuất xin nghỉ nên bây giờ thư ký Tây Tân Hải đang tạm thời đảm nhiệm vị trí này. Đêm qua Tề Phong Bắc có một buổi tiệc xã giao nên đã nghỉ ngơi luôn ở bên ngoài mà không về nhà, trong bữa cơm tối hôm nay lại còn uống chút rượu nữa, tuy là uống không nhiều nhưng bởi vì mấy ngày liên tiếp không được nghỉ ngơi tốt cho nên hắn mới ở trên xe nhắm mắt dưỡng thần một chút, mãi cho đến khi ô tô đột nhiên phanh gấp mới mở mắt ra.

Hắn còn chưa nhìn rõ ràng người đang cản ở phía trước đầu xe, tính năng cách âm của xe quá tốt nên chỉ có thể nghe thấy âm thanh mơ hồ truyền vào nhưng Tây Tân Hải lại thấy rõ mồn một. Tây Tân Hải lúng túng nhìn qua gương chiếu hậu nói, "Tề tổng, là tiểu..." Anh ta theo thói quen muốn nói là "tiểu thiếu gia" nhưng may mắn là kịp nuốt mấy chữ đó xuống, dừng một chút sửa lại lời nói: "Là Bùi Nam."

Đến lúc này, Tề Phong Bắc cũng đã nhận ra người trước mặt là ai.

Là đứa con trai cũ của hắn.

Nhưng so với quá khứ lại như hai người khác nhau.

Tiểu thiếu gia quý giá trong quá khứ tóc tai gọn gàng sạch sẽ, cả người từ trên xuống dưới đều trắng như bông tuyết, đến cả quần áo mặc hàng ngày cũng phải lựa chọn kĩ càng, không phải hàng hiệu thì không mặc. Còn bây giờ tóc của cậu rất dài, lúc ngẩng đầu lên còn rất lộn xộn, mặt mũi thì lấm lem bụi bẩn, thoáng nhìn còn chẳng rõ màu da nguyên bản là gì nữa, áo ngoài nhìn qua hình như cũng là hàng giá rẻ, ngay cả chỗ cổ áo còn có một vết rách không nhỏ.

Tề Phong Bắc nhíu mày, giọng khàn khàn, "Cậu ta đến đây làm gì? Không phải đã đưa cậu ta đến khu ổ chuột rồi sao?"

Thái độ của hắn tràn đầy sự lạnh lùng.

Đại khái là Tây Tân Hải cũng biết một chút, "Có lẽ là vì...Bùi Băng đã tự sát..."

Nghe năm chữ này, Tề Phong Bắc chỉ trầm mặc đâu đó mười mấy giây, sau đó hắn "Ồ" lên một tiếng.

Cuộc nói chuyện bị cắt ngang bởi vì Bùi Nam đã đi tới, trực tiếp xòe bàn tay ra vỗ cửa sổ xe bên cạnh Tề Phong Bắc, khuôn mặt nhỏ gần như ịn hết cả lên, sâu trong đôi mắt to tròn toàn là niềm vui sướng và chờ đợi, trong miệng còn không ngừng gọi "ba ba."

So với những tiếng la hét giận hờn trước kia, một tiếng "ba ba" này cũng có vẻ tràn đầy chân thành.

Tề Phong Bắc cách một tấm cửa kính xe mà nhìn cậu gần một phút, nhìn thấy cảm xúc kinh hỉ trong mắt cậu chậm rãi biến thành kinh hoảng thì mới cất tiếng nói: "Để cậu ta vào trong đi." Thái độ của hắn vẫn lạnh lùng như cũ, không hề có một chút ý thương tiếc nào cả.

Xe đã lái vào nhưng người trên xe vẫn không bước xuống khiến Bùi Nam dần cảm thấy tuyệt vọng, nhưng không nghĩ tới Tây Tân Hải lại đi ra và mang cậu vào trong.

Bùi Nam như bắt được nhánh cỏ cứu mạng, mỗi một bước đi đều rất khẩn trương và hoảng loạn, mãi cho đến khi bị mang tới phòng khách quen thuộc.

(WordPress: htt895709555.wordpress.com)

(Wattpad: caudocmoc1823)

Hai ngày nay chính chú Trung quản gia đã nhốt cậu ở ngoài cửa, giờ nhìn thấy cậu liền liếc mắt một cái, sự chán ghét trong đáy mắt hiện ra rõ mồn một, sau cái liếc mắt đó xong liền ngẩng đầu đứng thẳng đầy kiêu ngạo giống y như cây tùng bách.

Tề Phong Bắc ngồi ở trên ghế sô pha, áo khoác âu phục đã cởi ra, trên người chỉ còn mặc duy nhất một cái áo sơ mi trắng. Hắn đeo một cặp kính màu bạc, để lộ toàn bộ khí tràng mạnh mẽ.

Đây là lần đầu tiên Bùi Nam nhìn thấy người đó như vậy, cậu ý thức được người "ba ba" này giờ đây dường như đã xa không thể với tới như vậy thì hơi hoảng sợ mà co rụt cả người lại, rồi cậu cúi đầu nhìn bộ quần áo giá rẻ dơ bẩn trên người mình mà càng cảm thấy tủi thân, không nhịn được mà nghẹn ngào nhỏ giọng gọi: "Ba ba..."

Giọng nói của cậu xen lẫn tiếng khóc nức nở, nhưng cho dù có như vậy thì vẫn chẳng làm cho ai thương xót cậu cả.

Tề Phong Bắc nhìn cậu với ánh mắt lạnh nhạt, "Tôi không phải ba ruột của cậu, báo cáo giám định đã cho cậu xem rồi, tôi tin là trong lòng cậu cũng hiểu rất rõ ràng chuyện này. "

Thái độ hắn lạnh lùng, chẳng còn sót lại chút thương yêu gì của quá khứ, Bùi Nam nghe vậy thì rất đau lòng, nước mắt kìm không đặng mà rơi xuống.

Cậu hiểu rõ, đương nhiên trong lòng cậu hiểu rõ mà.

Người ba mà cậu gọi mười sáu năm trời thực chất chẳng phải là ba ruột của cậu, cậu chỉ là kết quả của một lần quá trớn giữa mẹ và một gã tài xế mà thôi. Khi đó Tề Phong Bắc và Bùi Băng kết hôn chưa tới một năm, có lẽ là do người chồng thường đi công tác, cũng có lẽ là do cô đơn, cũng có lẽ là do những lời nói ngọt ngào đầu môi của tài xế đã làm cho cô ta hạnh phúc. Vì thế nên cô ta đã ngoại tình, ân ái cùng với một người đàn ông thua kém hơn hẳn chồng cô ta về vẻ bề ngoài lẫn gia thế và kết quả là cô ta mang thai.

Cô ta là phu nhân nhà giàu, ra ngoài nạo thai sẽ dễ bị phát hiện ra nên lựa chọn lén lút mua thuốc về để phá bỏ nó.

Nhưng cái thai không phá được, ngược lại còn bởi vì dùng thuốc mà trở thành cái thai dị dạng, lúc sinh ra là một đứa trẻ song tính.

Âm mưu phá cái bào thai không xong, ngay lập tức cô ta đã lựa chọn nói dối, lúc đang mang thai thì cùng chồng ân ái xong rồi nói dối với chồng cô ta rằng cô ta muốn có con. Đến lúc cái thai đủ tháng thì cố ý làm cho mình bị "đẻ non".

Không ai biết chuyện này cho đến tận một năm trước, tài xế kia đã rao bán video quay lén việc làm tình lại rồi sau đó việc dần lan truyền trên mạng, trong một đêm liền bùng nổ để sáng sớm hôm sau Tề Phong Bắc mới biết được rõ rành rành chân tướng mọi chuyện.

Hắn quyết định ly hôn, đuổi người vợ đã phản bội và đứa con hoang do cô ta sinh ra khỏi cửa, nhất quyết cắt đứt tất cả.

Vậy mà hôm nay, đứa con hoang này lại tìm tới cửa.

Bùi Nam đối diện với ánh mắt lạnh băng đó làm bản thân cậu cũng lúng túng lắm. Nhưng so với những gì đã trải qua ở khu ổ chuột thì những chuyện này có là cái gì đâu? Cho nên cậu không suy nghĩ gì nữa mà tiếp tục rơi nước mắt, khóc đến mờ cả hai mắt, nức nở gọi vài tiếng "Ba ba".

Tề Phong Bắc vẫn luôn làm mặt lạnh và chau mày, ngũ quan của hắn anh tuấn và quý khí, cho dù gần bốn mươi tuổi nhưng thoạt nhìn vẫn còn rất trẻ trung. Qua một hồi lâu, hắn mới mở miệng: "Nghe nói mẹ cậu chết rồi?"

Bùi Nam sửng sốt một chút, nước mắt lại rơi càng nhanh, nỗi uỷ khuất của cậu cũng càng lớn, vội vàng đáp: "Dạ... Bà ấy, bà ấy tự sát, là bị bức ép..." Cậu còn chưa kịp nói tỉ mỉ một chút thì đã nghe Tề Phong Bắc cười lạnh một tiếng.

Bùi Nam nghe thế liền lập tức mím môi, không dám nói thêm gì nữa.

Tề Phong Bắc nghe chuyện Bùi Băng tự sát nhưng trong đầu cũng chẳng có bất kỳ sự sảng khoái nào. Đối với hắn, đoạn hôn nhân kia có thể coi là một sự sỉ nhục, là nỗi nhục lớn nhất đối với một người đàn ông. Nhưng chuyện đó đã qua gần cả năm trời, hắn cũng đã sớm để sự việc kia trôi khỏi lòng hắn từ lâu rồi.

"Cậu đến tìm tôi là muốn gì đây?"

Bùi Nam ngơ ngác khi nghe người kia lạnh lùng hỏi như vậy. Không biết tại sao khi đối mặt với ánh mắt của người đã từng là ba cậu, cậu không có cách nào đem ý đồ của mình nói ra khỏi miệng được.

Chuyện này thật sự rất khó để nói thành lời.

Tề Phong Bắc không nghe được câu trả lời, liền mở miệng, "Đòi tiền sao?"

Bùi Nam nghe vậy thì vội vàng lắc đầu trông rất tội nghiệp, "Con, con không cần tiền, ba ơi, con muốn trở về... "

Lần này Tề Phong Bắc còn chưa đáp lại thì chú Trung đã không nhịn được, trong giọng nói còn mang theo chút trào phúng, "Từ lâu cậu đã không còn là tiểu thiếu gia của nhà này nữa rồi, nếu như cậu muốn tìm ba cậu thì cậu nên đi đến chỗ khu ổ chuột đó tìm mới đúng."

So với người ba một năm chỉ gặp được có hai lần và người ba luôn dùng thái độ hiền lành hoà ái đối xử với cậu bỗng quay ngoắt biến thành như vậy thì người thứ hai làm Bùi Nam đau lòng hơn rất nhiều, cậu khịt khịt mũi, nhỏ giọng nói: "Ông ta lừa mẹ con, ông ta đã có vợ rồi, còn có hai đứa con trai, rất hung dữ rất rất hung dữ... Còn đánh con nữa..." Bùi Nam kéo vạt áo lên để lộ ra bụng của cậu.

Thiếu niên vẫn chưa tới mười bảy tuổi, vóc người tinh tế gầy yếu, da dẻ cũng trắng bóc, trắng đến phát sáng cho nên vết thương xanh tím trên làn da đó hiện ra rõ rệt rất dễ thấy.

Hai dấu vết thương, một dấu giống như là bị đánh bởi nắm đấm, còn dấu kia thì giống như dùng loại như gậy mà đập.

"Ba ơi, cầu xin ba để cho con ở lại..." Bùi Nam khóc thảm thiết, khóc đến biến dạng cả khuôn mặt, "Nếu không con sẽ chết mất..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang