Khi chiếc xe quay trở về lại thì Bùi Nam đang ngồi xổm ở lối cầu thang đi vào nhà, hai tay ôm đầu gối, thẫn thờ nhìn vào khoảng không tối như mực như thể đang nghiêm túc ngắm nghía các vì sao, thậm chí lúc đèn pha xe rọi vào cũng không động đậy, giống hệt như một bức tượng điêu khắc.
Khoảng không đen mịt được soi sáng lên một vùng trời, mặt trăng trốn ở sau đám mây đang le lói ánh sáng mờ ảo, ở xa xa có mấy vì sao đang lấp loé, cần phải có thị lực cực tốt mới có thể bắt lấy được vài vệt ánh sáng như thoắt ẩn thoắt hiện kia.
Lúc dùng bữa tối Tề Phong Bắc có uống một ít rượu, hắn uống rượu dù có say cũng không thể hiện ra ngoài mặt, bề ngoài vẫn như thường lệ không có gì khác biệt, chỉ có bộ quần áo vốn vẫn luôn nghiêm chỉnh thì trên đường về đã bị tháo bớt mấy cúc áo gần cổ, để lộ ra phần hầu kết sắc bén. Hắn xuống xe, chờ tiếng bước chân dần đến gần thì Bùi Nam mới xoay đầu lại, trong đôi mắt ướt đẫm của cậu như ẩn giấu trong đó ngàn lời khó nói ra.
Một trận khô khan không lý do thoảng qua trong cuống họng, Tề Phong Bắc bình tĩnh, nhẹ giọng hỏi: "Chuyện gì?"
Bùi Nam tủi thân ghê gớm, "Ngày hôm nay là sinh nhật tôi."
Biết rõ người đàn ông này đã chẳng còn nghĩa vụ phải có trách nhiệm với cậu, nhưng ngày quan trọng đến vậy lại bị hắn quên mất, cậu vẫn cảm thấy tủi thân quá. Cậu vẫn chưa đủ trưởng thành, tâm tư không thể che giấu được, cũng sẽ không biết nhịn, trắng trợn nói ra như thể đang hưng binh vấn tội vậy. Bùi Nam biết mình không thể nói quá hung hăn nên lúc nói ra còn trông rất tội nghiệp, "Ngài không chúc mừng tôi sao?"
Tề Phong Bắc dừng một chút, sau đó đi vào bên trong, "Đi theo tôi."
Trong nhà sớm đã được người giúp việc dọn dẹp sạch sẽ, mẹ Hoa hết việc nên đã rời đi từ lâu, chỉ còn lại chú Trung ở trong nhà. Chú vẫn còn chưa khỏe hẳn, ngày hôm nay lại bận bịu đi qua đi lại như con thoi khiến phần xương cụt cũng đau ê ẩm trở lại, đau đến mức khó chịu nên chú đã đi nghỉ từ sớm.
Bùi Nam lại một lần nữa được lên lầu hai, bọn họ không đi vào phòng ngủ của Tề Phong Bắc, mà là vào phòng làm việc của hắn.
Lúc Tề Phong Bắc ngồi ở trên cái ghế to tướng, khí tức của người bề trên hiện ra rõ mồn một, ánh đèn soi sáng ngũ quan anh tuấn của hắn, ngoại trừ nhìn rất nghiêm nghị thì đối với Bùi Nam mà nói nó còn mang theo đôi ba phần dụ hoặc.
Sau nhiều ngày chìm đắm trong phim con heo, bây giờ Bùi Nam bị những cảnh khiêu dâm ấy quấn quanh đầu óc, vừa bước vào không gian riêng tư thì trong đầu đã hiện lên thật nhiều thật nhiều cảnh tình thú play. Những ý nghĩ này dâng trào như nước, rất nhanh khiến cho mọi sự tủi thân của cậu đều bay biến, cậu dần khẩn trương lên, thậm chí ngay cả hô hấp cũng có hơi gấp gáp.
Tề Phong Bắc không nhận ra được tình huống khác thường của cậu, hắn đưa tay mở ngăn kéo ra, đem một phần văn kiện lấy ra rồi đẩy đến trước mặt Bùi Nam.
Bùi Nam thời thu lại mấy suy nghĩ bậy bạ, ngạc nhiên hỏi: "Đây là cái gì?"
"Xem như là tặng quà sinh nhật cho cậu." Ngữ khí Tề Phong Bắc lạnh nhạt, "Tôi đã đem hộ tịch của cậu chuyển về khu bình dân, cậu không cần sợ sau này lại bị trục xuất về khu ổ chuột. Tôi sẽ cho cậu nhập học ở một trường nội trú, ở trường học đó tổng cộng có tám môn tự chọn, cậu có thể lựa chọn môn mà cậu muốn học, học kỳ có bốn năm, trong thời gian đó phần học phí tôi sẽ chịu trách nhiệm chi trả."
Bùi Nam trợn mắt lên, "Ngài cho tôi đi học sao?"
Thái độ Tề Phong Bắc lạnh nhạt, "Tuổi của cậu bây giờ vốn nên đi học. Lần trước cậu bỏ lỡ bài thi cuối năm, sau khi nhập học một tháng thì có thể đăng kí thi lại."
Bùi Nam không nghe lọt, cậu chỉ có thể tóm lại duy nhất một ý trọng điểm, "Ngài muốn đưa tôi đi? Đưa đi nơi nào?" Cậu vội vội vàng vàng mở phần văn kiện kia ra, nhìn thấy địa chỉ trên đó liền sững sờ, "Diệp lâm châu? Nơi xa như vậy?"
Tề Phong Bắc nói: "Trường học cũng không tệ, mặc dù là trường hạng 3, nhưng cơ sở vật chất đầy đủ, còn nằm ở vùng duyên hải phía Nam của đất nước, khả năng phát sinh chiến tranh với miền Bắc rất xa, tỷ lệ nguy hiểm rất thấp."
Bùi Nam lập tức lắc đầu, "Con không muốn đi! Người sao có thể đưa con đi đến chỗ đó? Người cứ như vậy mà đuổi con đi sao? Sau đó tiếp tục lấy vợ sinh con..."
Cậu kích động đến đỏ cả vành mắt, nhìn Tề Phong Bắc như nhìn một tra nam phụ bạc. Tề Phong Bắc dựa lưng trên ghế dựa, ánh mắt phút chốc lạnh xuống, "Bùi Nam, giờ cậu muốn trở lại khu ổ chuột có đúng không?"
Bùi Nam nghe ra trong giọng nói của hắn mang theo sự uy hiếp, tủi thân đến rơi nước mắt. Đôi mắt cậu to tròn, giọt nước mắt cũng lớn, chậm chậm lăn xuống, không để hằn từng vệt trên khuôn mặt, chỉ có vành mắt và đuôi mắt đỏ hồng lên. Bùi Nam cắn môi, vai không khống chế mà run run, qua hồi lâu, mới nghẹn ngào nói: "Người có thể... Đừng kết hôn với người phụ nữ kia không?"
"Chuyện đó không liên quan đến cậu." Ngữ khí Tề Phong Bắc lạnh lẽo cứng rắn, "Tôi chỉ cho cậu hai con đường, hoặc là đi học, hoặc là trở về với cha ruột của cậu."
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)
(Wattpad: caudocmoc1823)
Bùi Nam không nghe lọt, như đang rơi vào vùng suy nghĩ của bản thân, "Con không muốn rời khỏi đây, con nguyện ý vì ngài mà làm tất cả. Ba ba ơi, so với cô ta con có thể làm tốt hơn mà..."
Nghe thấy cậu gọi "Ba ba" một lần nữa, Tề Phong Bắc chỉ cảm thấy có một ngọn lửa hừng hực đang bắt đầu lan khắp tứ chi, giống như muốn đốt cháy cả máu lẫn lí trí của hắn. Dù biết lúc này bảo cậu đi ra ngoài chính là biện pháp tốt nhất nhưng hắn lại không nhịn được, "Cậu có thể làm cái gì chứ?" Khóe miệng nhếch lên một nụ cười đầy giễu cợt, "Cậu không thể làm được cái gì hết."
Hắn đang nói đến chuyện xảy ra lần trước.
Đầu ngón tay Bùi Nam tê dại, nhìn người đàn ông, ngọn lửa tích tụ trong cơ thể như muốn bùng nổ, cậu cắn chặt đôi môi đỏ mọng, lớn tiếng nói: "Con có thể! Con có thể làm được bất kì chuyện gì!" Trong cơn kích động cậu sợ sệt tiến lại gần, người đàn ông cao lớn không hề có phản ứng gì, vẫn lạnh lùng nhìn cậu, như muốn nhìn một chút xem rốt cuộc cậu có thể làm ra chuyện quái gì.
Hai má Bùi Nam đỏ bừng, ngón tay của cậu giờ đây bỗng nhiên trở nên linh hoạt cực kì, cậu đưa tay cởi thắt lưng của người đàn ông, sau đó dùng tốc độ cực nhanh mà kéo phéc-mơ-tuya xuống, lại kéo vài cái nữa thì bộ phận sinh dục của Tề Phong Bắc đã bị lộ ra hoàn toàn.
Dương v.ật cho dù chưa cương cứng hoàn toàn nhưng vẫn rất lớn khiến Bùi Nam trợn tròn mắt, ý chí mới bùng lên thoáng bị đập bẹp nhưng những thước phim khiêu dâm chợt hiện lên tràn ngập trong đầu cậu. Cậu xem nhiều phim con heo như vậy không chỉ là vì tò mò, mà còn là muốn học hỏi.
Học hỏi để làm sao mê hoặc người đàn ông này, bò lên giường của hắn, để làm vợ của hắn.
Nhưng xem thì xem nhưng giờ tới lúc thực hành thì Bùi Nam lại không có dũng khí lớn như vậy. Nhưng chuyện xảy ra vào ngày hôm nay đã kích thích cậu, những lời của Mậu Mậu như từng nhát dao đâm vào lòng cậu, khiến cậu hoang mang và sợ hãi lắm, nó đã đốc thúc cậu để giờ khắc này cậu có thể trực tiếp quỳ xuống giữa hai chân của người đàn ông, trước khi bị hắn đẩy ra đã kịp thời chôn đầu giữa hai chân hắn rồi hé miệng ngậm lấy dương v.ật đồ sộ kia.
Chờ cho Tề Phong Bắc kịp phản ứng lại thì Bùi Nam đã ngậm dương v.ật của hắn vào trong miệng.
Khoang miệng ẩm ướt và nóng bỏng ôm chặt lấy q.uy đầu của hắn, chỉ được một phần đầu đã khiến cho miệng của cậu căng ra, hàm răng và đầu lưỡi không quen bị kéo căng ra như vậy nên cứ nhúc nhích mãi như đang gãi ngứa, đầu lưỡi động đậy một cách vô thức cũng kích thích h.am muốn của người đàn ông lên cao độ, làm cả dương vậ.t cũng cương lên hoàn toàn.
Tề Phong Bắc rốt cục mất đi vẻ bình tĩnh thường ngày, hắn nhíu mày, thở gấp, giận dữ nói: "Nhả ra!"
Bùi Nam chỉ sợ hắn từ chối mình như vậy cho nên cậu không dám há miệng ra, bắt đầu dùng đầu lưỡi liếm láp, sau đó bắt chước phương pháp trong video mà nuốt vào nhả ra, mới chỉ nuốt được một nửa đã vào tận cuống họng khiến cậu muốn ói nó ra, nhưng cậu vẫn cố gắng nhẫn nhịn và kiềm nén những giọt nước mắt sắp chảy ra ngoài.
Tề Phong Bắc vừa kinh vừa sợ, nhưng quan trọng hơn là hắn thấy khó chịu, đưa tay nắm lấy cằm của Bùi Nam, dùng lực bắt ép cậu ngẩng đầu lên, khi nhìn rõ hình ảnh dưới háng, người tình dục nguội ngắt như hắn vậy mà cũng không khỏi bị kích thích làm tim đập thình thịch, giọng điệu càng hung hãn hơn, "Cậu học những thứ này ở đâu? Có phải cũng đã từng làm như vậy cho tên đàn ông khác?"
Bùi Nam dùng sức lắc đầu, không chịu bỏ qua cơ hội như này, cậu phồng má ngậm chặt dương v.ật vào trong miệng, chẳng mấy chốc trong khoang miệng đã tràn ngập vị mặn mặn. Mùi vị này đương nhiên rất khó nuốt nhưng không hiểu sao lại càng kích thích h.am muốn tình dục của cậu, cậu đưa đầu lưỡi liếm con cu trong miệng, vừa dùng đầu lưỡi liếm lấy từng mạch máu nổi lên, vừa thút thít phủ nhận: "Không có mà..."
Thanh âm ngọng ngịu của cậu càng kích thích ngọn lửa tình dục của Tề Phong Bắc, bức tường thành phòng thủ tưởng chừng như kiên cố mà hắn dựng lên giờ phút này không chịu nổi một đòn đầy cám dỗ như vậy, chúng rất nhanh đã bị đổ sập tán loạn. Tề Phong Bắc cười lạnh nói: "Cứ như vậy muốn bò lên giường của tôi sao? Cậu cho rằng chỉ cần cậu chủ động như vậy thì tôi nhất định sẽ chịu trách nhiệm sao?" Giữa hai đầu lông mày của hắn tràn ngập hắc ám, "Cậu vốn là do tôi nuôi lớn, coi như có ngủ với tôi thì cũng là sự bồi thường mà cậu phải trả."
Hắn thả lỏng tay, "Tôi cảnh cáo cậu lần cuối, cút ra ngoài!"
Bùi Nam nhìn hắn với đôi mắt ngấn lệ, bị hắn dạy bảo như vậy tủi thân muốn chết. Cậu vốn đã ăn nói khép nép như vậy, nhưng Tề Phong Bắc vẫn cứ hung dữ với cậu, giống như thể cho dù cậu có tự đưa tới cửa thì cũng chẳng có một chút giá trị gì.
Tề Phong Bắc đã nói, cho dù có thật sự ngủ với hắn đi chăng nữa thì cũng không thể kết hôn với hắn được đâu.
Cậu cảm thấy rất chán nản, trong mười sáu năm Bùi Nam chưa bao giờ chịu bất kì thiệt thòi nào, chỉ có năm nay mới khiến cậu nhìn cho thật rõ tình cảnh của mình. Cậu bây giờ chỉ là một cây lục bình trôi vô định, không có nhà và ai cũng có thể bắt nạt được cậu. Cho dù có bị đưa đến nơi nào, với tính cách của cậu thì cậu chẳng thể nào sống sót nổi nếu không có đôi cánh che chở của Tề Phong Bắc.
Nước mắt lại rơi, Bùi Nam thả lỏng cơ miệng. Dương v.ật của người đàn ông quá lớn, cậu chỉ ngậm một chốc mà hai má đã đau xót không thôi, lúc này cũng không khép miệng lại được, nước bọt cứ vậy thuận thế rơi xuống, thoạt nhìn vừa bẩn thỉu nhưng cũng đầy mê hoặc.
Thấy cậu đã nhả ra, trong lòng Tề Phong Bắc cũng thở ra một hơi, hắn còn lâu mới bình tĩnh như vẻ bề ngoài, phía sau lưng nơi Bùi Nam không nhìn thấy đã chảy một tầng mồ hôi, làm áo sơ mi cũng thấm ướt. Hắn như một con thú hoang đói khát bị nhốt trong lồng nay được mở ra, trước mặt là con mồi thơm ngon tươi mới, có trời mới biết hắn đã dùng bao nhiêu tự chủ mới có thể không nhào tới vồ lấy nó.
Q.uy đầu bị ngậm đến ẩm ướt, dịch từ tuyến tiền liệt cũng tiết ra, gần như toàn bộ dương v.ật đều ướt đẫm nước bọt của Bùi Nam. Cuối cùng thì Bùi Nam cũng có thể thuận lợi khép miệng lại, đầu lưỡi di chuyển liếm khắp cổ họng, tất cả những gì cậu nếm được là mùi tanh nồng nặc của người đàn ông khiến toàn thân cậu nóng bừng. Cậu thở dốc, giọng nói nhẹ nhàng êm ái, "Con không cút ra ngoài đâu."
Câu nói tiếp theo của cậu như đánh sập đi lí trí của cả hai người, "Con muốn chim bự của ba ba cơ..."