Thợ trồng hoa đã hơn năm mươi tuổi, họ Triệu, làm người rất thành thật. Chú đã làm việc ở nhà họ Tề mấy chục năm, cũng coi như là nhìn Bùi Nam lớn lên. Chú không phải là kiểu người cực đoan, tuy rằng chuyện của ông chủ cũng làm chú thấy khó chịu nhưng cũng sẽ không vì thế mà giận chó đánh mèo với Bùi Nam như chú Trung, mỗi lần chú gặp cậu vẫn cho cậu thái độ tốt. Chú đang ươm cây trong nhà kính, đặt từng hạt giống vào từng ô vuông, bởi vì đang làm rất cẩn thận nên nhất thời chú không hiểu Bùi Nam đang hỏi gì, "Cái gì?"
Bùi Nam ngồi xổm ở bên cạnh ôm đầu gối, lập lại một lần nữa "Chính là cương ấy ạ, cương cứng."
Chú Triệu sửng sốt, phản ứng lại rất nhanh, chú hốt hoảng nhìn xung quanh, khuôn mặt ngăm đen của chú đỏ bừng, "Tiểu thiếu gia, sao cậu biết những chuyện này? Là con trai tôi nói cho cậu biết có đúng không?"
"Không phải, anh Triệu Cường hai ngày nay không có tới đây mà. Con lớn như vậy rồi đương nhiên là phải biết chứ, đâu cần người khác phải nói cho. Bùi Nam tiếp tục truy hỏi, "Chú nói cho con biết đi, một người đàn ông cương cứng với người khác là vì lý do gì ạ?"
Chú Triệu suy nghĩ một chút, "Chắc là do yêu thích, nghĩa là hợp mắt nhau đó."
Bùi Nam giật mình trợn to hai mắt, lắp bắp nói, "Hợp mắt, yêu thích í ạ?" Đêm qua cậu bị Tề Phong Bắc đuổi ra ngoài rất xấu hổ, nhưng cảnh tượng Tề Phong Bắc cương cứng vẫn cứ quanh quẩn trong đầu của cậu, làm cho cậu không khỏi suy nghĩ sâu xa, nhưng bởi vì cậu không có kinh nghiệm nên cũng không thể nào đưa ra một kết quả chính xác nào cả, vì thế nên lúc nhìn thấy chú làm vườn liền không nhịn được mà mở miệng dò hỏi.
Dù sao thì chú đã là người có vợ có con, chắc chắn là biết rõ hơn so với cậu.
Nhưng cậu có nghĩ vạn lần cũng không ngờ đáp án nhận được lại là như vậy.
Bởi vì Tề Phong Bắc yêu thích cậu cho nên mới cương với cậu hả?
Chú Triệu đột nhiên lại lắc đầu, "Nhưng mà cũng chưa chắc là như vậy."
Bùi Nam suýt chút nữa thì bị nghẹn chết, "Tại sao lại chưa chắc ạ?"
Chú Triệu nói: "Đàn ông ấy mà, rất nhiều tình huống đều có thể cương, ví dụ như tình trạng cương cứng vào buổi sáng vậy."
"Nhưng mà cái này vào buổi tối..."
"Cũng có thể là do bị kích thích." Trước đây chú Triệu cảm thấy tiểu thiếu gia cao vời vời không thể với tới, chỉ sợ tiếp xúc gần với cậu cũng sẽ làm cậu dính bẩn chứ đừng nói chi tới việc ngồi nói chuyện thân thiết như lúc này. Mặc dù bây giờ Bùi Nam đã không còn thân phận tiểu thiếu gia nhưng chú Triệu vẫn cảm thấy vinh dự khi có thể nói chuyện cùng cậu, thấy cậu hiếu kỳ như vậy, chú không nhịn được mà nhiều lời thêm một câu, "Người ta nói đàn ông là loại có nửa thân dưới là động vật, muốn cương không nhất định là vì yêu thích. Chỉ cần vô tình bị cọ xát một chút cũng có thể cương lên rồi."
"Không bị cọ..."
"À, xem phim cũng được, hoặc là nhìn thấy...". Chú Triệu suy nghĩ một chút, cũng không biết đã nghĩ đến điều gì mà trên mặt hiện ra ý cười. Chú có vẻ ngoài phổ thông nhưng rất hàm hậu, mặc dù nụ cười có ý dâm nhưng không hề có vẻ tục tĩu, "Khi nhìn thấy mấy bộ đồ... Sexy, chính là loại đồ gợi cảm đó, hoặc là không cần mặc đồ gợi cảm mà chỉ cần nhìn thấy khuôn mặt đẹp, dáng người đẹp, ví dụ như ngực lớn, cặp mông cong tròn săn chắc thì cũng sẽ dễ bị cương lên ngay."
Bùi Nam nghe vậy liền vội vã cúi đầu nhìn bộ ngực của mình, bằng phẳng cực kì. Cậu lại đưa tay ra sờ sờ cái mông của mình -- thế mà lại khá cong.
Bùi Nam hít một hơi, giọng nói có chút mơ hồ, "Nếu nhìn thấy người kia khoả thân, dáng người không tốt cho lắm nhưng vẫn cương thì có xem là chuyện bình thường không ạ?"
"Bình thường mà, dù sao cũng khoả thân." Đầu óc Chú Triệu vốn không nhạy bén nên mặc dù Bùi Nam đã nói rõ ràng như vậy nhưng chú vẫn chẳng nghĩ gì nhiều, trả lời xong còn tiếp tục vui cười hớn hở làm việc. Ngược lại Bùi Nam nghe xong lại xoắn xuýt muốn chết, thật ra cậu cũng biết việc đàn ông cương cứng là chuyện rất bình thường, giống như đêm qua cậu bị kích thích, chim nhỏ của cậu cũng cương lên một chút vậy, nhưng trong lòng cậu thì Tề Phong Bắc không giống như vậy.
Người đàn ông này rất mạnh mẽ, có khả năng tự chủ mạnh cực kỳ, tính cách lại lạnh nhạt, đặt chung với loại đàn ông có thể động dục bất cứ lúc nào như hai thái cực ngược nhau, người như thế sao có thể tuỳ tiện cương cứng được cơ chứ?
Bùi Nam nỗ lực giãy dụa, "Chú Triệu, chuyện kia có phải là... Vẫn có một chút yêu thích trong đó không ạ?"
Chú Triệu ngạc nhiên nói: "Này thì chắc chắn rồi, nếu không thích thì căn bản cũng sẽ không có phản ứng. Nếu có phản ứng, vậy thì chắc chắn là có thích rồi. Mặc dù không nhất định là ý yêu thích kia, nhưng tóm lại là không chán ghét đó."
Đôi mắt của Bùi Nam sáng lên, tuy không hiểu tại sao tâm tình của mình tự dưng tốt lên trong nháy mắt như vậy nhưng chính là có một loại cảm giác vui sướng tràn lan, như thể cậu sắp bắt được thứ hư ảo nào đó. Cậu không biết thứ đó rốt cuộc là gì, cậu chỉ có linh cảm rằng chỉ cần cậu có thể bắt được nó, cậu sẽ không cần phải rời khỏi nhà họ Tề nữa.
Tới buổi trưa lại được ăn hải sản làm cho cậu càng vui vẻ hơn.
Là một con tôm hùm rất lớn, mặc dù chỉ còn lại nửa con nhưng phần còn lại được mẹ Hoa tỉ mỉ chế biến vẫn siêu ngon, quan trọng nhất là toàn bộ đều là của cậu! Bùi Nam ăn một miệng đầy dầu, cậu nhai ngấu nghiến như đã bị bỏ đói đến tận mấy ngày. Mẹ Hoa cũng đã dần quen với kiểu ăn uống bây giờ của cậu nên không ghét bỏ gì, trái lại còn mến cậu hơn trước, với tay đưa khăn giấy cho cậu rồi thay cậu lột cua, cười híp mắt nói: "Ăn từ từ thôi, đừng có gấp, tất cả đều là của cậu mà."
Bùi Nam nhét thức ăn làm hai má đều phồng lên, vừa nhai vừa nói: "Mẹ Hoa không ăn ạ?"
Mẹ Hoa nói: "Tôi bị huyết áp cao, bác sĩ dặn là không nên ăn hải sản."
"Vậy thì tiếc thật đó, bởi vì ăn rất là ngon luôn ạ!" Bùi Nam lại nhỏ giọng lên án, "Ba ba cũng xa xỉ quá đi, đi ra ngoài ăn cơm mà lại gọi nhiều hải sản tươi như vậy."
Mẹ Hoa liền cười, "Cậu bây giờ cũng biết nói người khác xa xỉ à."
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)
(Wattpad: caudocmoc1823)
Bùi Nam ngượng ngùng le lưỡi một cái, lại vùi đầu vào bàn ăn, mẹ Hoa đột nhiên nói: "Xem ra tiên sinh vẫn để tâm đến cậu đó."
Bùi Nam sửng sốt một chút, lập tức ngẩng đầu lên, "Sao nói như vậy ạ?"
Mẹ Hoa mẹ không chú ý tới nét mặt mơ hồ phấn khích của cậu, nói: "Từ trước đến nay tiên sinh chưa bao giờ có chuyện đi ăn bên ngoài mà còn đóng gói đem về cả, sáng nay nhìn thấy tôi còn rất ngạc nhiên, giờ mới hiểu được, thì ra là cố ý mang về cho cậu ăn."
Mẹ Hoa đương nhiêu hiểu rõ về thói quen sinh hoạt của Tề Phong Bắc hơn Bùi Nam rất nhiều, bởi vì trước đây Bùi Nam cũng chẳng hề để tâm đến mấy chuyện này. Cậu ngẩn ngơ, "Chưa bao giờ luôn ạ?"
Mẹ Hoa rất chắc chắn, "Không hề có." Bà lại cười nói: "Trước kia cậu thích ăn hải sản tươi, lần nào cũng mua về rồi nấu lên ngay. Tuy là bây giờ thân phận cậu không có giống hồi đó nữa, cũng không được đối xử giống như xưa nhưng mà tiên sinh ra ngoài ăn cơm vẫn còn nhớ đóng gói mang về, vậy là vẫn còn quan tâm đến cậu rồi. Bà thở dài một hơi, "Tâm địa tiên sinh thật sự rất tốt, mẹ của cậu không nên phụ bạc ngài ấy như vậy."
Bùi Nam nhai chậm dần, ngơ ngẩn suy nghĩ, cậu có cảm giác thứ mà mình phải bắt được đang ở ngay trước mắt đó thôi, nhưng cậu vẫn chưa thể nhận ra được rốt cuộc nó là gì.
Mẹ Hoa lớn tuổi rồi, người lớn tuổi thường hay cảm thán mọi chuyện, "Tiên sinh đối với cô ấy thực sự rất tốt, tôi chưa từng thấy ai hạnh phúc hơn so với mẹ của cậu đâu. Không cần vất vả lo lắng cho gia đình, lại có người chồng vừa đẹp trai vừa ân cần, mỗi lần trở về đều sẽ mang theo quà tặng. Ngày lễ cho dù không ở nhà cũng sẽ đặt hoa tươi gửi đến, cô ấy sao lại chẳng biết quý trọng gì cả. Mắt nhìn người của tôi tuy rằng không chuẩn hoàn toàn nhưng vẫn nhìn rõ loại người như Hạ Ba chỉ có được mỗi miệng lưỡi trơn tru để dỗ phụ nữ vui vẻ, còn lại thì hoàn toàn chẳng có bản lĩnh gì đáng nói. Lúc đó mẹ của cậu gả đến đây sớm, tính tình lại đơn thuần, nhìn người cũng không rõ nên mới sập bẫy của hắn ta, đem một gia đình rõ tốt đẹp như vậy huỷ hoại đến nước này. Một năm qua, mặc dù tiên sinh không có biểu hiện gì nhưng chúng ta đều biết ngài cũng chẳng dễ chịu gì cho cam. Cũng phải, bất kể là ai va phải loại chuyện như vậy cũng sẽ cảm thấy khó chịu thôi."
Bùi Nam không trả lời, bà vẫn tiếp tục độc thoại, "Nghe nói tiên sinh đang xem mắt, thật ra mẹ Hoa cũng thấy vui thay. Chỉ hy vọng lần này tiên sinh tìm được một người phụ nữ tốt, có thể yên phận mà làm phu nhân của ngài ấy, đừng gây ra những chuyện lộn xộn đó thêm lần nào nữa..."
Bùi Nam vẫn đắm chìm trong những suy nghĩ hỗn loạn của mình, những gì mẹ Hoa nói cậu không nghe rõ, cậu chỉ một lòng muốn bắt được câu trả lời cho thứ mà cậu vẫn đang tìm kiếm. Đột nhiên hai chữ "phu nhân" xộc thẳng vào trong đầu cậu, giống như ánh nắng chiếu rọi sau cơn mưa, xoá tan đi màn sương mờ mịt trước mặt cậu.
Con cua trên tay rơi cái độp xuống bàn.
Lúc này mẹ Hoa mới nhận ra cậu có gì đó không ổn, "Làm sao vậy?" Bà nhanh chóng tỉnh táo lại, "Nam Nam, cậu đừng để trong lòng, mẹ Hoa không phải cố ý nói cho cậu nghe, chỉ là..."
Bùi Nam yên lặng nhìn bà, "Ba nhất định sẽ lấy vợ khác đúng không ạ?"
"Cái đó thì chắc chắn rồi... Tiên sinh còn trẻ như vậy mà."
"Ba còn muốn sinh một đứa con nữa đúng không ạ?"
Mẹ Hoa cân nhắc tâm tình của cậu, lúc trả lời cũng nói mơ mơ hồ hồ, "Có lẽ vậy..."
Bùi Nam tự lẩm bẩm, "Vậy con cũng có thể mà..."
Cậu nói quá nhỏ, mẹ Hoa chẳng nghe thấy gì, thấy tâm trạng của cậu không tốt, bà lại tưởng cậu vẫn còn buồn bã và sợ sệt nên cũng không hỏi thêm gì nữa.
Tại sao không thể là cậu chứ?
Bùi Nam suy nghĩ về chuyện này nguyên cả một buổi chiều.
Tề Phong Bắc muốn cưới vợ, muốn sinh một đứa con thật sự là của mình.
Cậu là người song tính, có thể làm vợ của người khác, cũng có thể sinh con cho người khác.
Nếu như vậy thì cậu làm vợ của ba ba không phải là được rồi sao?
Giống như trong một đường hầm kín đột nhiên mở ra một cái khe hở khiến ánh sáng rực rỡ chiếu vào, mang đến cho Bùi Nam hy vọng như thể "tìm được đường sống trong cái chết". Bùi Nam gần như bật dậy khỏi giường, cậu mừng rỡ như điên, nhất thời muốn hét lên một tiếng cho thoả lòng.
"Mình có thể làm vợ của ba ba, mình còn có thể sinh con cho ổng!" Trong cơn hưng phấn vẫn xen lẫn một chút ngượng ngùng, hai mắt Bùi Nam sáng lên, đôi chân nhảy loạn xạ, tự nhảy nhót theo một nhịp điệu sôi động nào đó, "Nếu như vậy thì mình không cần phải lo lắng bị ba ba đuổi đi nữa, mình có thể vĩnh viễn, vĩnh viễn ở lại nhà họ Tề!"
Nếu mối quan hệ máu mủ với người đàn ông này bị chặt đứt, vậy thì chỉ cần xây nên một mối quan hệ mới vững chắc hơn là được rồi!
Mà mối quan hệ vợ chồng chẳng phải là bền vững nhất hay sao?
Bùi Nam tin tưởng mắt mình không có bị mù, có Tề Phong Bắc trước mặt thì làm sao cậu có khả năng coi trọng một người đàn ông khác được cơ chứ? Cũng tuyệt đối không dây dưa làm loạn với bất kì người đàn ông khác nào cả!
"Mình có thể ở lại! Aaaaaaa!" Bùi Nam phấn khích chui vào chăn hét lên, lăn qua lộn lại trên giường đến nỗi xém nữa rơi xuống đất. Cậu càng nghĩ càng thấy tự tin, "Tối hôm qua ba ba cương với mình, vậy có lẽ ổng cũng thích mình rồi, còn đem hải sản tươi về cho mình nữa, vậy trong lòng ổng cũng có mình! Mình chỉ muốn... Chỉ cần..."
Cơn phấn khích đột ngột lặng đi, Bùi Nam không biết sau chữ "Chỉ cần" là phải làm những gì.
Đương nhiên cậu không dám bộc lộ những tâm tư nhỏ nhoi này cho người khác biết, cho dù là mẹ Hoa, người bao dung cậu nhất chắc cũng sẽ cảm thấy đầu cậu có bị hỏng rồi không đó?
Hơn nữa, cậu vẫn chưa dám khẳng định Tề Phong Bắc có thích cậu hay không.
Những câu hỏi lần lượt xông ra, đánh tan đi sự phấn khích trước đó của Bùi Nam, khiến cả người cậu lại rầu rĩ như đưa đám.