Người đàn ông đã bắn nhưng dương v.ật vẫn không chịu xìu xuống, cứ nhét chặt vào trong lỗ đít của Bùi Nam. Bùi Nam bị ** bắn hai lần, tinh d.ịch đã được Tề Phong Bắc dùng khăn giấy lau sạch, cho nên ngoại trừ nơi kết hợp của hai người nhầy nhụa chất lỏng thì những chỗ khác vẫn sạch sành sanh.
Áo quần trên người Tề Phong Bắc chỉnh tề nhưng áo trên người Bùi Nam bị lột xuống bả vai, trên chân cũng chỉ còn trơ trọi có một đôi tất trắng. Bùi Nam không chịu nhúc nhích, vùi trong lồng ngực người đàn ông, vẫn còn đang hưởng thụ dư vin cao trào, cả người lười biếng như mèo, còn hừ hừ mấy tiếng."Em chẳng muốn nhúc nhích tí nào."
Tề Phong Bắc bóp mông cậu, thuận theo lời của cậu hỏi: "Vậy ngủ ở đây nhé?"
Mặt Bùi Nam hồng hào, "Ngài ở với em sao?"
Tề Phong Bắc giả vờ lạnh lùng, "Không ở."
Bảo bối trừng hắn, nhưng chẳng có uy hiếp chút nào, trừng một cái lại nhích tới liếm cằm của hắn, đầu lưỡi hồng hồng, xúc cảm trơn nhẵn mềm mại. Bùi Nam lại lôi chuyện cũ ra tính sổ, "Ngài hư lắm, rõ ràng là chính ngài tham dự buổi lễ thế mà lại chẳng nói với em tiếng nào, hại em xấu hổ quá chừng. Còn nói xấu nhiều như vậy trước mặt chính chủ nữa chứ."
Tề Phong Bắc đột nhiên nói: "Cũng không phải sai hoàn toàn."
Bùi Nam khó hiểu nhìn hắn.
Tề Phong Bắc cười nhẹ, hắn anh tuấn như thế, chỉ cười vậy thôi đã khiến trái tim của người ta đập thình thịch. Hắn nhéo một cái không nhẹ không nặng lên hõm eo của Bùi Nam, nói: "Sinh viên, tôi mang về này."
Khi Bùi Nam hiểu rõ ý hắn thì mặt cậu lại đỏ phừng phừng lên. Lồng ngực nóng hổi và trái tim đập nhanh như đang dùng một cây búa gõ nhẹ nhàng khiến cậu cảm thấy vô cùng hạnh phúc trong cơn choáng váng.
Không có lúc nào tốt hơn bây giờ, hai người họ ôm nhau trong một không gian nhỏ bé, Tề Phong Bắc vẫn còn ở bên trong cậu, dường như không một ai có thể cướp đi người đàn ông xuất sắc như vậy.
Bùi Nam thích đến mức cậu ước gì mình có thể vùi trong lồng ngực người đàn ông và hoà vào máu thịt của hắn, để hai người họ sẽ không bao giờ tách rời khỏi nhau được. Tề Phong Bắc nhận ra sự bồn chồn của cậu, nâng cằm hôn lên môi cậu. Hắn hôn đến mức cậu thở hổn hển rồi dừng lại, nhắc nhở: "Nếu chúng ta không quay lại thì chú Trung sẽ không yên tâm đi nghỉ được."
Hắn vừa nói vừa rút dương v.ật ra, Bùi Nam không chịu, vô thức siết chặt mông lại khiến người đàn ông xém nữa đã cương cứng trở lại, làm loạn một hồi lâu mới chịu nhả dương v.ật trong trong cơ ra ngoài.
Bao cao su đã bị kéo căng đến mức biến dạng, lớp màng mỏng chứa đầy tinh d.ịch. Bùi Nam hỏi: "Cái này phải làm sao đây?"
Tề Phong Bắc thắt nuốt lại rồi lấy khăn giấy gói kỹ, "Tất nhiên là vứt vào thùng rác rồi."
"Ồ." Bùi Nam có hơi không nỡ, chủ động nhận lấy khăn giấy rồi nhét vào trong túi tiền của mình, ngửa mặt lên cười nói, "Chờ lát nữa em tự vứt." Lại lộ ra biểu tình sầu não, "Ngậm lâu quá, không khép lại được nè."
Thịt ruột đã chuyển sang màu đỏ sẫm, miệng lỗ đít cũng chuyển màu đỏ đậm. Khi dương v.ật to lớn được rút ra thì lỗ đít không ngừng co rút như muốn nuốt vào lại. Tề Phong Bắc xoa xoa, sau đó vỗ xuống mông của cậu mấy cái, thấp giọng nhắc nhở, "Cấm phát dâm nữa."
Quần áo Bùi Nam nhăn nhúm, cổ áo cũng bị rộng ra, mặc trên người nhìn rất xộc xệch. Mặt đỏ ửng, đôi môi cũng sưng lên, trên người tràn ngập mùi vị tình dục, ai hiểu rõ chỉ cần nhìn qua là biết cậu vừa làm cái gì.
Lúc đi tới cửa Bùi Nam mới bắt đầu lo lắng sợ bị chú Trung phát hiện nên cẩn thận đứng sát vào Tề Phong Bắc, ngón tay nắm chặt vạt áo khoác hắn như một cái đuôi nhỏ.
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)
(Wattpad: caudocmoc1823)
Sau khi nghe loáng thoáng tiếng của chú Trung, cái đuôi nhỏ giật bắn lên như vừa bị ai giẫm vậy.
Giọng điệu của chú Trung nghiêm túc hơn bình thường. Tuy vẫn cư xử lịch sự và đúng mực với Tề Phong Bắc nhưng ai cũng có thể nhìn rõ sự không hài lòng trong đó. Khi chú nhìn thấy Bùi Nam thò đầu ra, chú cau chặt mày, ánh mắt quét qua khuôn mặt của Bùi Nam, cuối cùng nhìn vào cổ áo của cậu rồi vội nhìn đi chỗ khác. Chú hỏi: "Lớn thế rồi mà chẳng lẽ mặc quần áo cũng không biết mặc cho đàng hoàng hả? Quần áo xộc xệch như vậy còn ra thể thống gì nữa?"
Bùi Nam sợ sệt thụt lùi lại nhưng không ngờ đến Tề Phong Bắc đã nói: "Là tại tôi."
Bùi Nam nghi chú Trung sắp ngất tới nơi rồi, bởi vì chỉ trong nháy mắt mà mặt chú đã tím rịm.
Sắp bị mắng nữa cho xem.
Bùi Nam sợ quá nhưng Tề Phong Bắc đã quay người lại, cởi áo khoác ra nhưng không đưa cho chú Trung mà lại nhét vào trong lồng ngực của Bùi Nam, còn vỗ nhẹ mông cậu, "Đi lên lầu trước đi."
Bùi Nam như được xá tội, vội vã chạy lên lầu, tốc độ nhanh y hệt con thỏ nhỏ.
Chú Chung rót trà tới, liếc mắt nhìn thấy cái kẹp cà vạt trên cà vạt của Tề Phong Bắc lại thấy sốt cả ruột. Tề Phong Bắc nhấp một ngụm trà, ngẩng đầu nhìn chú với vẻ mặt bình tĩnh: "Ngày mai chú sắp xếp giúp tôi. Có hơi vội vàng, vất vả cho chú rồi."
Khóe miệng chú Trung co giật, giọng điệu kiên quyết: "Đây là công việc của tôi, tiên sinh không cần phải khách khí. Nhưng tôi không hiểu sao phải vội vàng như vậy? Không phải lúc trước ngài đã nói đợi đến cuối năm nay hoặc năm sau hay sao?"
Tề Phong Bắc nói: "Sự tình có biến."
Trong đầu chú Trung dấy lên một suy đoán, sắc mặt trong nháy mắt càng đen hơn, không khỏi hỏi: "Tiểu Nam... có...?"
"Không nhanh như vậy đâu, chú quên thể chất của em ấy sao? Em ấy sẽ khó mang thai hơn phụ nữ, hơn nữa em ấy vẫn còn trẻ, có thể sẽ phải đợi một khoảng thời gian."
Chú Trung nghe được những lời này, máu trong người đột nhiên sôi trào lên, giọng điệu cũng nghiêm nghị: "Ngài cũng biết cậu ta còn trẻ thì không nên nuông chiều như vậy. Ở nhà thì thôi đi, sao lại kéo cậu ta lên xe... Ngài đừng hành hạ cậu ta như thế, cậu ta còn phải đi học mà."
Tuy rằng trong lòng chú rất thương Tề Phong Bắc, coi hắn như con ruột nhưng đối với chuyện Tề Phong Bắc và Bùi Nam ở bên nhau chú ngàn vạn lần không hề đồng ý. Thứ nhất là vì quan hệ giữa hai người, thứ hai là vì chuyện của Bùi Băng mà giận lây cả Bùi Nam. Nhưng dù vậy, trong thâm tâm chú vẫn biết rõ trong mối quan hệ này Tề Phong Bắc mới là người nắm quyền kiểm soát.
Cho nên không thể trách Bùi Nam quyến rũ Tề Phong Bắc được. Tề Phong Bắc mới là người dung túng Bùi Nam, thậm chí có khi hắn còn mất khống chế hơn so với Bùi Nam nữa kìa.
Nếu người khác dám vượt quá giới hạn mà nói ra những lời như vậy thì Tề Phong Bắc có lẽ sẽ lập tức trở mặt. Nhưng vì người kia là chú Trung nên hắn cũng không nổi nóng mà chỉ nói: "Tôi sẽ cố gắng kiềm chế bản thân. "
Chú Trung luôn cảm thấy hắn chỉ tuỳ ý nói thế thôi, không bao giờ chịu thay đổi được.
Bùi Nam đổ đầy nước vào bồn tắm, sau đó nhỏ vài giọt tinh dầu và thả muối tắm vào đó, tạo ra rất nhiều bong bóng trước khi Tề Phong Bắc xuất hiện. Cậu vội chạy tới, thấp giọng hỏi: "Chú Trung có mắng em không?"
Tề Phong Bắc hạ tầm mắt nhìn cậu, khuôn mặt của hắn lúc không có biểu cảm gì rất dễ doạ người ta hãi, "Mắng em đó."
"Hả, mắng em thế nào?"
Tề Phong Bắc nói: "Nói em là con hồ ly tinh nhỏ, sẽ quyến rũ đàn ông, nói em dụ dỗ tôi học xấu, lại làm chuyện không ra gì ở trên xe."
Bùi Nam xụ mặt, ủ rủ nói: "Quả nhiên chú vẫn không ưa em, em làm cái gì cũng đều sai hết." Nhưng rất nhanh cậu đã ngẩng mặt lên, "Muốn tắm chung không? Em có thể rút nó ra chưa, ngài rút nó ra giúp em đi có được không?"
Bảo bối được bế đặt lên bồn rửa mặt, quần và quần lót của cậu bị cởi ra, đôi chân trần của cậu dang rộng ra để lộ cặp mông. Nếu cậu hơi cúi đầu nhìn xuống thì cậu có thể thấy phích cắm đang bị mắc kẹt ở lối vào của bướm nhỏ. Nước da của Bùi Nam trắng quá, phích cắm hậu môn lại là màu đen càng nổi bật hơn khiến người ta nhìn mà máu chạy rần rần trong người. Tề Phong Bắc duỗi ngón tay ra rồi gảy gảy mấy lần. Rõ ràng tưởng chừng như hắn đang chạm vào phích cắm nhưng thực ra hắn đang chạm vào môi âm h.ộ của Bùi Nam, thậm chí còn cọ vào lớp thịt bên trong khiến Bùi Nam phải thốt lên mấy tiếng rên rỉ. Tề Phong Bắc nói: "Đã quen chưa?
"Lúc mới đầu rất khó chịu nhưng ăn qua một hồi cũng đã quen rồi..."
Nghe cậu nói từ "ăn" khiến ánh mắt Tề Phong Bắc tối sầm, không rút phích cắm ra mà lại cúi người bú bướm nhỏ của hắn.
Bùi Nam đột nhiên không kịp chuẩn bị mà bị bú, cậu khẽ rên lên một tiếng nghẹn ngào, nắm chặt bả vai Tề Phong Bắc, đầu ngón chân cũng co quắp lại.
Tề Phong Bắc cố ý bú rất lớn tiếng, người đàn ông nho nhã ngày thường ngay cả ăn cơm cũng không để phát ra tiếng thế mà lúc này lại cố ý mút vang lên mấy tiếng sồn sột, đầu lưỡi cuốn lấy hai cánh môi bướm của Bùi Nam, liếm qua từng lớp thịt mềm, rồi lại dùng đầu lưỡi gảy hạt le mẫn cảm của Bùi Nam, chọc chim nhỏ của cậu rất nhanh đã cứng lên.
"Ba ba... A... Rút phích cắm ra đã..." Miệng huyệt bị kích thích co rút không ngừng, thịt dâm bên trong thấm đẫm tinh d.ịch cũng ngứa ngáy khát khao. Bướm nhỏ chỉ mới được ăn dương v.ật có mỗi một lần, vốn dĩ không thể thoả mãn cơn thèm do nuông chiều mà ra.
Tề Phong Bắc không chịu rút ra mà Bùi Nam cũng không được phép tự mình rút ra, hắn chỉ dùng lưỡi liếm cậu khiến cậu không nhịn được mà cắn môi rên rỉ, lúc thoải mái cả hai chân đều co giật từng cơn, nhưng vẫn cứ chống cự Tề Phong Bắc.
Thân thể của cậu quá mẫn cảm, bướm nhỏ bị liếm đến thư thái, khoái cảm dâng tràn từng đợt từng đợt như sóng biển dồn dập, Bùi Nam rên lên một tiếng dâm mĩ rồi đạt tới cao trào.
Cơn sướng của bướm nhỏ kịch liệt quá nên khiến lỗ nhỏ cũng co rút không ngửng, như đang mút một thứ gì đó. Qua một hồi lâu, dư vị cao trào mới tiêu tan, không còn để lại gì ngoài sự trống rỗng.
Cậu đã quen nuốt dương v.ật lúc lên đỉnh, nhưng bây giờ trong lỗ nhỏ lại không có dương v.ật của người đàn ông nên cảm thấy không hề vừa lòng chút nào.
Nhưng lỗ nhỏ của cậu vẫn còn mẫn cảm lắm, lúc này Tề Phong Bắc chợt rút phích cắm ra, vang lên một tiếng "phóc", tinh d.ịch bên trong đột ngột ùa ra khiến mông cậu ướt đẫm, lỗ nhỏ bên trong bị không khí ùa vào còn phát ra tiếng lép nhép. Mặt Bùi Nam xấu hổ đỏ bừng, cậu lên án: "Tề Phong Bắc, ngài chỉ biết bắt nạt em..."
Nhưng đến khi người đàn ông để lộ cây hàng to và dài kinh hồn của hắn ra thì mới coi như là bắt nạt thực sự.
Dương v.ật cứng ngắt cắm vào sâu trong lỗ nhỏ khiến tinh d.ịch còn sót lại đều bị ép hết ra ngoài. Hắn ôm Bùi Nam đặt lên bồn rửa mặt, lột sạch quần áo của cậu ra rồi ôm người bước vào trong bồn tắm. Trên người Bùi Nam đầy bọt xà bông, trên mông đều cũng dính một ít, lúc vểnh mông lên để người đàn ông ** vào khiến một ít bọt xà bông cũng bay tán loạn trong không trung.
"Nha... Ba ba... Cứng quá..." Cứng đến mức cậu không chịu nổi, đẩy đến tận gốc khiến cả người cũng run lên, nhưng khi muốn rút ra thì cậu lại không nỡ, muốn bịt nó lại để nó ở đấy mãi. Bùi Nam trong cơn mâu thuẫn bị người đàn ông làm đến cao trào, làm đến mức cả người xụi lơ.
Nhiều ngày nay cậu ở trường tập luyện khiêu vũ, cả ngày hôm nay cũng không được nghỉ ngơi, cho dù tâm tình vui vẻ nhưng bị làm tới ba lần, lúc ra khỏi phòng tắm cũng đã không chịu nỗi, mí mắt cũng sụp xuống chỉ muốn đi ngủ mà thôi.
"Mấy giờ rồi?" Bùi Nam chui vào trong lồng ngực quen thuộc, mơ màng hỏi.
Tề Phong Bắc vẫn còn tỉnh táo, "Hơn hai giờ."
"Trễ vậy à..." Bùi Nam mơ màng buồn ngủ, "May là ngày mai không cần phải dậy sớm, ngày mai là nghỉ hè rồi..." Cậu vừa mới dứt lời đã bị cơn buồn ngủ nặng nề lôi vào trong mộng đẹp.
Tề Phong Bắc tắt đèn phòng nhưng ánh sáng mờ nhạt từ ngoài cửa sổ chiếu vào vẫn có thể rõ được khuôn mặt của Bùi Nam. Hắn nhìn chằm chằm một hồi lâu, sau đó mới chậm rãi tới sát rồi đặt một nụ hôn giữa trán cậu, lùi về sau thấp giọng nói: "Ngày mai vẫn phải dậy sớm."