• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tề Phong Bắc đi xã giao thật, ở tuổi của hắn bây giờ thì những buổi tiệc thương mại xã giao là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng hắn cũng ít tham gia mấy buổi tiệc xã giao này ít, bởi vì phần lớn người hợp tác đều biết đến phong cách làm việc của hắn, cũng rõ năng lực của hắn như thế nào nên hầu hết mọi người cũng chỉ chào hỏi vài lời chứ không kéo dài quá lâu.

Nhưng đối tượng xã giao ngày hôm nay thì khác. Đối phương có gia thế vững chắc, gia tộc không chỉ có tiền mà còn có quyền nữa. Đối phương rất thích hợp tác với Tề Phong Bắc, gần như đặt sự tín nhiệm 100%, đầu tư cũng rất hào phóng, tin tức nhiều và cũng không keo kiệt mà thoải mái chia sẻ với Tề Phong Bắc, thật tâm muốn làm bạn với hắn. Chỉ có điều đối phương rất thích uống rượu, hơn nữa còn thích mời rượu nữa, cứ cách một thời gian là lại tìm lý do để mời Tề Phong Bắc đi ăn tối. Hầu hết thời gian đều giới thiệu hắn với những người làm kinh doanh khác, trong đó có một vài người có địa vị không nhỏ cho nên Tề Phong Bắc không thể nào chối từ.

Lúc về đến nhà đã hơn mười giờ, Tề Phong Bắc mặc dù không say nhưng mùi rượu trên người rất nồng, nhìn thấy chú Trung thì nói ngay: "Cho tôi một ly trà giải rượu."

Một chén trà đậm chảy xuống bụng khiến hắn tỉnh táo lại. Tề Phong Bắc kéo cà vạt, liếc mắt nhìn đồng hồ trên tường rồi hỏi: "Ngủ rồi à?"

Chú Trung: "Tôi không biết."

Tề Phong Bắc nhướng mày.

Chú Trung nói: "Ngài đã bảo tôi là buổi tối không được lên lầu hai." Chú thản nhiên nói, không có một chút oán giận nào. Thật ra chú biết như vậy mới thích hợp, dù Tề Phong Bắc không dặn dò thì chú cũng sẽ tận lực giảm bớt số lần lên lầu hai, để tránh lại đụng phải chuyện gì đó lần nữa.

Dường như Tề Phong Bắc đã nhớ ra, dùng ngón tay thon dài xoa nhẹ lên trán của mình, như muốn xoa tan đi hết mọi mệt mỏi.

Chú Trung đột nhiên nói: "Cậu ta chỉ ăn có một ít trong bữa tối nay."

Tề Phong Bắc dừng động tác, vốn dĩ còn muốn ngồi thêm một lúc để bay bớt mùi rượu nhưng lúc này lại hơi sốt ruột, chỉ do dự một lát rồi đứng dậy, nhỏ giọng nói: "Chú cũng đi nghỉ ngơi đi." Nói xong thì đi lên lầu ngay.

Cả toà nhà đều rất yên lặng, chỉ có ánh đèn ở lầu hai sáng lên. Sau khi đi lên cầu thang, có một hướng đi về phía phòng ngủ hắn, một hướng đi về phòng ngủ của Bùi Nam, Tề Phong Bắc không do dự mà nhấc chân đi về phía phòng ngủ của Bùi Nam.

Lúc mở cửa chỉ thấy căn phòng trống trơn.

Thấy phòng làm việc sát đó vẫn sáng đèn, Tề Phong Bắc nổi lên nghi ngờ trong nháy mắt, chần chờ một chút rồi mới nhấc chân đi vào phòng. Mới liếc mắt đã thấy thân ảnh nho nhỏ mặc một bộ đồ ngủ tay dài quần dài ngồi ở trước bàn đọc sách, đang cắm cúi viết viết thứ gì đó.

Tóc Bùi Nam rất dài, phần đuôi tóc xoã xuống gần tới vai, có lẽ sau khi tắm xong không chịu lau khô nên tóc có phần hơi rối, phần tóc trước trán lại bị buộc tuỳ ý, nhìn từ phía sau có vẻ khá giống con gái.

Chỉ là phần vai có hơi rộng hơn một chút so với nữ giới cùng lứa tuổi.

Tề Phong Bắc bước nhẹ nhàng nên Bùi Nam không hề phát hiện ra, mãi đến lúc Tề Phong Bắc đi tới trước bàn đọc sách rồi cong ngón tay gõ gõ lên trên mặt bàn thì Bùi Nam mới đột nhiên hoàn hồn thoát ra khỏi biển đề thi, cậu ngẩng đầu lên thật nhanh, trông sắc mặt dường như là bị giật mình. Tề Phong Bắc quan sát kĩ mới xác nhận đúng là cậu đang làm bài thi liền thắc mắc, "Thầy Cao nói điểm kiểm tra đã vượt quá điểm yêu cầu rồi, cuộc thi ngày mai cũng không thành vấn đề, bây giờ còn viết cái gì nữa?"

"Con muốn làm thêm lần nữa xem sao..." Bùi Nam tủi thân, "Dù sao con cũng không ngủ được, cứ nghĩ đến bài thi ngày mai là tay chân cứ lạnh buốt, có khả năng con bị mắc chứng sợ thi cử rồi đó."

Hiếm khi mới thấy Tề Phong Bắc bật cười, đường nét trên khuôn mặt hắn rất đẹp nhưng khí chất lại lạnh như băng, lúc cười rộ lên dường như khiến sương tan tuyết rã vậy, khiến người ta kinh ngạc, cũng khiến người ta biết kinh diễm là gì. "Nguyên nhân tối nay không chịu ăn cơm là đây à?"

"Dạ, chỉ cần nghĩ tới kì thi thì đến cả thở con cũng thấy không khó khăn nữa." Bùi Nam không phải đang làm nũng, mà là thật sự rất hồi hộp, tay chân luống cuống tinh thần căng thẳng.

Cậu cũng chẳng biết nguyên nhân tại sao, rõ ràng trước đây chưa từng coi thi cử là chuyện gì quá to tát, thi được hay không cũng chẳng quan trọng, bởi vì kết quả có ra sao đi chăng nữa thì cậu vẫn là tiểu thiếu gia được yêu chiều và cũng là đối tượng được các bạn học cùng lớp hâm mộ thôi.

Tề Phong Bắc nói: "Đưa tay ra."

Bùi Nam bé ngoan đưa tay ra, Tề Phong Bắc nắm chặt lấy ngón tay cậu, rồi chạm đến lòng bàn tay, rồi chạm đến cổ tay cậu với tốc độ cực kỳ chậm, sau đó lại đặt tay ngay mạch máu của cậu rồi kiểm tra nhịp tim như một bác sĩ thực thụ.

Những chỗ bị hắn chạm qua tê dại và nóng bỏng, nhiệt huyết học tập phai nhạt trong nháy mắt. Bùi Nam ngơ ngác nhìn hắn, Tề Phong Bắc sờ soạng một lúc rồi mới nói: "Tim đập rất nhanh, đúng là rất hồi hộp."

Bùi Nam xụ mặt, "Vốn dĩ con đâu có nói dối."

Tề Phong Bắc kéo cậu đứng lên, lại cười nói, "Tôi dạy cho em một cách để giải toả căng thẳng." Hắn bế Bùi Nam đặt lên bàn sách rất nhẹ nhàng, gạt hết bút vở qua một bên, chỉ giữ bài thi lại. Hắn rất cao, cho dù Bùi Nam có đang ngồi trên bàn thì cũng thấp hơn hắn vài centimet, thế nên cậu rất dễ dàng bị hắn ấn vào trong lồng ngực rồi hôn lên môi.

Một tháng qua số lần hai người làm tình chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay, thậm chí còn không nhiều lần như đêm đầu tiên, chuyện này khiến Bùi Nam nghi ngờ có phải là hắn lại đi tìm Mục Hương hay không, tới tận lúc này ngửi được mùi rượu trên người hắn thì sự nghi ngờ càng trỗi dậy, vừa ghen vừa tức, không nhịn được mà cắn chặt lấy môi của hắn rồi dùng sức đẩy hắn ra xa. Bùi Nam trợn mắt, không chút nao núng mà chất vấn: "Trước khi quay về tìm con, có phải ngài đã làm tình với người phụ nữ kia đúng không?"

Tề Phong Bắc liếm đôi môi bị cậu cắn đau, hắn vốn là một người cực nghiêm túc và lạnh nhạt, lúc này lại làm cái động tác như thế lại lộ ra mấy phần sắc tình khiến Bùi Nam không tự chủ được mà nuốt nước miếng mấy lần. Tề Phong Bắc nhìn cậu, ngữ khí thờ ơ, "Đúng thì thế nào? Không muốn tôi à?"

Bùi Nam cũng bị chọc tức đến phát khóc, "Thật sự là vậy sao?"

Lần này tính tình của Tề Phong Bắc đột nhiên tốt lạ thường, bắt lấy tay cậu đặt dưới háng mình, thấp giọng nói: "Em có thể tự kiểm tra." Hắn còn nói một câu rất xấu xa, "Có thể dùng mũi ngửi thử, ngửi xem có mùi của đàn bà không."

(WordPress: htt895709555.wordpress.com)

(Wattpad: caudocmoc1823)

Đồ xấu xa, xấu xa đến mức Bùi Nam không muốn để ý tới hắn nữa. Nhưng Tề Phong Bắc lại cảm thấy đề nghị này khá tốt, cứ cầm lấy tay cậu không chịu buông ra, ép cậu cởi thắt lưng cho hắn rồi bắt cậu kéo khoá quần xuống. Rõ ràng chỉ mới tích tắc mà nơi đó đã phồng lên thành một khối lớn làm cho người ta không thể nào ngó lơ được, vừa cứng lại vừa nóng.

Độ cứng của cây hàng làm Bùi Nam nhẹ nhõm một chút nhưng cậu vẫn nghi ngờ lắm, dù sao cậu đã từng trải nghiệm đầy đủ năng lực của người đàn ông này, phương diện tình dục thật sự quá mạnh mẽ, nói không chừng cho dù mới quan hệ với ai đó xong thì không bao lâu cũng có thể cứng lại được ngay.

Cậu nắm lấy nó cách một lớp quần lót, Tề Phong Bắc vốn rất kiên nhẫn nhưng dưới sự kích thích của rượu, hắn đã vội cởi quần lót ra, nhét dương v.ật trần trụi vào trong lòng bàn tay của Bùi Nam, ép cậu quỳ xuống dưới háng, thấp giọng nói: "Kiểm tra xem."

Trên sàn nhà có trải thảm nên quỳ xuống cũng không bị đau, Bùi Nam chưa kịp chuẩn bị sẵn sàng thì dương v.ật thô cứng đã chạm vào cậu, cây hàng nóng bỏng cọ xát trên mặt cậu, mùi hương nam tính tràn ngập hết xoang mũi. Không biết do Tề Phong Bắc còn cảm thấy chưa đủ hay do hắn bị hình ảnh trước mắt kích thích mà lại tiếp tục cầm dương v.ật cọ lên bờ môi của cậu, nhỏ giọng dỗ dành, "Le lưỡi ra nếm thử đi."

Bùi Nam không chống đỡ được, đôi môi bị hắn cọ mở dễ dàng, mùi hương nồng nặc lan toả trong vòm miệng của cậu. Thật ra cậu có hơi khó xử, sợ hôm nay Tề Phong Bắc đi tìm người phụ nữ kia thật, sợ mình chỉ đang tự lãng phí bản thân, tuy rằng bây giờ cậu đã chẳng còn giá trị gì nhưng vẫn không thể chịu được cảnh bị đối xử như vậy. Mãi đến khi nếm được mùi vị quen thuộc, không có mùi vị xa lạ nào xen lẫn trong đó thì Bùi Nam mới thở phào nhẹ nhõm, chủ động thè đầu lưỡi ra liếm cây gậy to trước mặt.

Khẩu giao như vậy tháng này cũng đã làm mấy lần, so với làm tình khéo còn nhiều hơn nên cậu cũng dần trở nên thuần thục.

Hơn nữa không biết có phải do lần đầu tiên xem phim con heo đã trúng cảnh khẩu giao hay không mà đã để lại ấn tượng sâu sắc tận xương tuỷ cho cậu, cậu phát hiện ra mình rất yêu cái việc liếm côn th.ịt của Tề Phong Bắc.

Thứ này dường như đã biến thành một món đồ chơi mới của cậu, nhớ lúc đầu nó to và dài khiến cậu kinh hãi không thôi nên đã lâm trận còn bỏ chạy, sau đó lại bị nó làm đến mức gần như bất tỉnh, tâm lý vẫn còn lưu lại đâu đó chút ít sợ hãi. Mà dần dần khi khoái cảm làm tình ngày càng đậm thì Bùi Nam lại có một loại cảm giác không muốn xa rời nó chút nào.

Thích Tề Phong Bắc,, không muốn xa rời Tề Phong Bắc, luôn muốn thân cận với người đàn ông thêm một chút. Mà con đường tốt nhất chính là thân cận với cây hàng này. Chỉ có cách đưa nó vào trong thân thể thì mới xoá nhoà đi khoảng cách giữa hai người, mà cây hàng này làm cho cậu thoải mái, làm cho cậu sướng điên người nên cậu cũng chẳng còn e ngại nữa, trái lại còn yêu thích và khát vọng nó hơn.

Vừa nghĩ tới nó, trong thân thể sẽ dâng lên cảm giác khác thường.

Bùi Nam thích bị nó tiến vào, cũng thích dùng môi lưỡi cảm thụ nó.

Lè lưỡi, liếm nó ẩm ướt, liếm cho đến khi nó càng ngày càng to, to đến mức gân xanh cũng hiện rõ mồn một trên thân, cậu không dám thăm dò Tề Phong Bắc nhưng có thể thăm dò từ chỗ này, chỉ cần nó cứng lên nghĩa là Bùi Nam sẽ không cần phải lo lắng mình sẽ bị đuổi đi nữa, cũng không sợ mình sẽ thua trong tay bất kì ai nữa.

Nó cứng quá.

Từ lúc bắt đầu không thích ứng cho đến bây giờ là thành thạo điêu luyện, trong quá trình đó cũng chỉ có mấy lần rõ kinh nghiệm mà thôi. Tề Phong Bắc bị cậu hút tới sướng, trong đôi mắt cũng không còn thanh tỉnh nữa, đâu đâu cũng là dục hoả nồng đậm. Bùi Nam không ngừng khua lưỡi hầu hạ hắn, biểu tình cũng cực kỳ mê hoặc làm cho hắn không nhịn được mà thấp giọng nói: "Đ/ĩ nhỏ!"

Bùi Nam oan ức, "Sao ngài lại mắng con."

Đôi môi cậu kề sát đầu kh.ấc của người đàn ông, q.uy đầu khổng lồ nhồi đầy trong miệng của cậu như đang ăn mỹ vị nhân gian gì vậy, lúc nói chuyện khoang miệng khẽ run lên, mỗi một chữ phát ra cũng làm cho Tề Phong Bắc càng lúc càng hưng phấn.

"Bảo em dâm thì không đúng à? Chưa gì đã ăn quen dương v.ật của đàn ông." Tề Phong Bắc nói lời dâm tà.

Bây giờ hắn mới hiểu được, làm tình không cần nghiêm túc, phải sướng mới phải đạo.

Bùi Nam đỏ mặt, đầu lưỡi nhỏ nhắn liếm qua q.uy đầu người đàn ông, mơ hồ nói: "Con chỉ ăn chim của ba ba thôi."

Danh xưng này khơi lên cảm giác cấm kỵ khiến Tề Phong Bắc rên khẽ một tiếng, cuống họng cũng nổi lên một trận khô nóng. Hắn bế Bùi Nam lên, áp cậu sát xuống mặt bàn phủ đầy bài thi, một tay nắm hông cậu đẩy cho cái mông nhếch lên, một tay khác lột sạch quần lót và quần pyjama của cậu, lộ ra hai cánh mông tròn trịa và bướm nhỏ giấu kín ở giữa hai chân.

Muốn hết khát, điều đầu tiên nghĩ đến chính là chỗ này có nước.

Tề Phong Bắc cảm thấy mình xong đời rồi, tự chủ của hắn đã sụp đổ nhiều lần trước mặt Bùi Nam, trong lồng ngực dâng lên cảm giác khô nóng mãnh liệt chưa từng có, làm cho hắn muốn thoả thích đòi lấy, không quan tâm đến thể diện hay bất kỳ thứ gì nữa. Hắn gần như thèm khát mà tiến sát gần hai cánh mông của Bùi Nam, lúc Bùi Nam còn chưa chuẩn bị sẵn sàng thì đã dùng môi lưỡi bao vây lấy huyệt nhỏ của cậu, hung hăng liếm láp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK