Toán học có phương pháp học tập riêng, còn khoa học xã hội thì vẫn phải học thuộc lòng rất nhiều thơ từ văn chương, mấy cái này đối Bùi Nam là vấn đề không nhỏ chút nào.
Nhưng Tề Phong Bắc đã nhanh chóng giải quyết cái vấn đề khó khăn này giúp cậu.
Mỗi ngày đúng sáu giờ hắn sẽ thức dậy, sau đó sẽ đi gọi Bùi Nam rời giường. Khoảng thời gian này hai người không ở chung một phòng, lúc đầu Bùi Nam còn không chịu, cứ luôn muốn leo lên giường của người đàn ông nhưng sau đó vì khối lượng học tập quá nặng nên đến tối thì cậu chỉ muốn ngã đầu ngủ thẳng một giấc, cũng dần quên mất đi chuyện này.
Bình thường sau khi làm việc thì Bùi Nam ít nhất phải ngủ thẳng cho đủ tám giờ đồng hồ, dù cho lúc ở khu ổ chuột thì thói quen này cũng không thay đổi, vì ở đó chỉ là một khu vực nhỏ bé, không có bất kỳ hoạt động giải trí nào, ngoại trừ ngủ thì cũng không có những chuyện khác để làm, hơn nữa đi ngủ cũng sẽ còn cảm thấy đói bụng nữa. Cho nên ngày thứ nhất Tề Phong Bắc gọi cậu dậy, kiên trì gọi hết mười phút mà Bùi Nam cũng chỉ mè nheo rên hừ hừ, không có chút gì là muốn thức dậy, mí mắt giống như bị keo dán cứng lại vậy.
Cậu lớn lên rất đẹp, tướng ngủ dù không tốt nhưng lúc ngủ sẽ không chảy nước miếng và nghiến răng kin kít, khuôn mặt dù chưa rửa nhưng vẫn sạch bóng, sắc môi nhạt hơn so với buổi tối, rất giống màu của hoa tường vi. Tầm mắt Tề Phong Bắc
lướt ngang qua thân thể của cậu một đợt, chú Trung mới mua cho Bùi Nam mấy bộ quần áo, ngay cả áo ngủ cũng mua mới cho cậu, bây giờ Bùi Nam đang mặc áo ngủ mới, tay áo dài, ống quần cũng dài bao kín lấy thân thể của cậu, chỉ có cổ áo hơi rộng nên để lộ ra nửa bên xương quai xanh và một phần bả vai.
Hầu kết của Tề Phong Bắc vô thức lăn một cái.
Trước đây hắn có thể đi công tác rất lâu mà không cần phải giải toả tình dục gì cả, thời gian thường thường cũng tầm mười ngày nửa tháng, thậm chí có khi kéo dài đến cả tháng. Khi đó hắn sống như một người không có ham muốn vậy, không bị quyến rũ, không đi sai đường, thậm chí ngay cả tự thủ dâm cũng rất ít, ngay cả sau khi quay về nhà gặp vợ mình thì hắn cũng chẳng có nhu cầu mạnh mẽ gì.
Không giống như bây giờ, rõ ràng vẫn chưa đầy một tuần mà ham muốn tình dục dường như đã tích đầy, chỉ nhìn thấy một mảng xương quai xanh của Bùi Nam đã muốn ào ạt tràn ra.
Không có hắn gọi bên tai, Bùi Nam lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ, hơi thở đều đặn và vẻ mặt cực kỳ xinh đẹp đó khiến người ta tự hỏi liệu có phải cậu đang mơ một giấc mơ ngọt ngào nào đó hay không. Tề Phong Bắc nhìn chằm chằm một lúc rồi mới nhấc chân lên quỳ một gối xuống cạnh giường, nắm lấy cằm của cậu rồi hôn lên đôi môi màu hồng nhạt như hoa anh đào kia.
Tề Phong Bắc chưa từng ăn thạch bao giờ, nhưng giờ phút này hắn cảm thấy đôi môi của Bùi Nam sao giống như thạch quá. Nó mềm mại, đàn hồi, dường như còn có chút vị ngòn ngọt mơ hồ làm cho hắn không nhịn được mà ngấu nghiến, vừa cắn vừa mút như hận không thể nuốt luôn xuống bụng.
Thậm chí còn chẳng quan tâm đối phương vẫn còn chưa đánh răng.
Đầu lưỡi dễ dàng cuốn lấy cái lưỡi mềm mãi của cậu, Bùi Nam bắt đầu rên hừ hừ, đầu lưỡi duỗi ra né tránh, nhưng khoang miệng chỉ nhỏ có chừng đấy nên cậu trốn mãi cũng không thoát được cái đầu lưỡi cứ ma sát rồi quấn lấy mút mãi kia. Cuối cùng đầu lưỡi vẫn bị mút mạnh, còn bị mút ra khỏi miệng rồi tiến vào trong khoang miệng của người kia nữa.
Bùi Nam rầm rì, dù đang trong mộng đẹp cũng không thể nào tiếp tục được nữa, lúc hít thở không thông rốt cục cũng mở mắt ra.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt Bùi Nam vẫn là một mảnh mờ mịt, lông mi cậu dày đặc, nhìn gần còn có thể thấy có mấy sợi còn dính vào cùng một chỗ. Tề Phong Bắc nhìn cậu, cũng không có ý muốn nhả ra, sau đó liền hôn một cái, bàn tay cũng mò mẫm sờ người cậu, mạnh bạo cực kỳ.
Sau khi Bùi Nam phản ứng kịp thì lại bắt đầu trốn tránh.
Sắc mặt cậu đỏ chót, vất vả tránh né đôi môi của đối phương, tiếng nghẹn ngào liền tràn ra ngoài, thở dốc nói: "Tề Phong Bắc... Tề Phong Bắc, dừng lại đã..." Cậu xấu hổ không thôi, lại không thể khống chế, "Ngài cứ như vậy... Con sẽ tiểu ra mất..."
Đây là thói quen sinh lý của cậu, vừa tỉnh lại thì sẽ rất muốn đi tiểu.
Tề Phong Bắc lại chuyển hướng sờ lên phần bụng chỗ bàng quan của cậu, thỉnh thoảng lại dùng bàn tay đè xuống khiến cảm giác muốn đi tiểu của Bùi Nam càng lớn hơn. Dưới sự cầu xin của cậu, rốt cuộc Tề Phong Bắc cỹng buông tay ra, hạ mắt nhìn cậu, "Chịu dậy chưa?"
Bùi Nam dùng sức gật đầu, "Con dậy, con dậy ngay đây!" Cậu bật dậy rồi vọt chạy ngay vào phòng tắm, lúc rửa mặt xong đi ra ngoài vẫn còn thấy Tề Phong Bắc đứng trong phòng ngủ của cậu, trên tay đang cầm một tập tài liệu giảng dạy. Tề Phong Bắc nói: "Đi theo tôi."
Địa điểm để học thuộc lòng mà ở trong phòng tập thể hình, không gian rộng nhưng không có quá nhiều dụng cụ tập thể thao. Tề Phong Bắc đã quen với việc chạy bộ trên máy chạy bộ, thỉnh thoảng còn sẽ lót tấm thảm tập yoga để tập gập bụng hoặc chống đẩy. Hắn có chế độ tập luyện của riêng mình, buổi sáng chừng đâu đó một tiếng rưỡi đồng hồ, còn buổi tối thì khoảng ba mươi phút đến một tiếng đồng hồ. Nếu có những ngày phải đi xã giao thì thời gian tập thể thao vào buổi tối sẽ bị huỷ. Khối lượng vận động một ngày cũng không lớn lắm nhưng nhờ ăn uống điều độ nên dáng người hắn vẫn được bảo trì rất khá, chỗ nào nhìn cũng vẫn còn rất trẻ trung.
Lúc Tề Phong Bắc đang chạy trên máy chạy bộ thì Bùi Nam ngồi ở trên tấm thảm tập yoga bên cạnh để học thuộc lòng. Lúc mới bắt đầu cậu không hề để tâm chú ý, chỉ chăm chăm liếc ngang liếc dọc qua chỗ Tề Phong Bắc, thấy gò má hắn rất đẹp, vóc người rất ngon, thậm chí còn không kiêng nể mà nhìn chằm chằm cái mông của hắn. Tề Phong Bắc rõ ràng vẫn đang nhìn về phía trước nhưng vẫn có thể phát hiện quân nhân đào ngũ, hắn lên tiếng nghiêm khắc nhắc nhở, "Học thuộc lòng sách đi." Hắn liếc mắt nhìn Bùi Nam, nói ra một câu ẩn ý đầy uy hiếp, "Nếu thi trượt thì phải chờ đến tháng hai năm sau đấy."
Bùi Nam đứng hình, không nhịn được mà hỏi: "Vậy nếu như qua tháng hai năm sau vẫn thi không đậu thì sao ạ?"
Tề Phong Bắc cười nhạt, "Vậy thì cứ tiếp tục thi, thi đến lúc nào đậu thì thôi."
Những lúc như thế này hắn lại như một người cha thực sự, lại còn nghiêm khắc hơn ngày trước gấp trăm lần.
Uy hiếp cỡ này đối với Bùi Nam rất hữu dụng, cậu không thích đọc sách, nếu cứ bắt cậu mỗi ngày đúng sáu giờ sáng thức dậy rồi học đến tận chín giờ tối thì cậu nhất định sẽ chết mất.
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)
(Wattpad: caudocmoc1823)
Đau dài không bằng đau ngắn!
Đời này của Bùi Nam chắc chưa từng cố gắng học đến mức như này bao giờ, mở sách ra đọc mấy lần xong rồi khép sách lại bắt đầu học thuộc trong lòng, trong đầu cố gắng nắm bắt lấy những kiến thức ấy nhưng vẫn mãi gập ghềnh trắc trở. Có một câu mà cậu quên bẵng nửa câu sau, làm sao cũng chẳng thể nhớ ra được, đang muốn mở sách ra nhìn lại một chút thì Tề Phong Bắc đang chạy chậm trên máy chạy bộ đã nói nốt nửa câu còn lại.
Bùi Nam sững sờ, "Làm sao ngài biết?"
Tề Phong Bắc nói: "Học qua rồi."
Đương nhiên hắn đã học qua rồi, hắn là người có bằng đại học chính quy, ngôi trường mà hắn theo học còn được xếp hạng nhất trên toàn quốc. Bùi Nam ngẫm nghĩ một lúc, hình như hắn đã học cái này cách đây cũng phải hai mươi năm rồi thì khiếp sợ không thôi, có hơi ngưỡng mộ đối phương.
Và cũng hiểu rõ tại sao Tề Phong Bắc lại để cậu ngồi học thuộc ở trước mặt hắn.
Có hắn ở bên cạnh chỉ dạy, Bùi Nam trầy trật mãi cũng nắm được ý chính quan trọng của mấy bài văn, đến lúc làm bài thi thử của thầy giáo thì cậu cũng đạt được quá điểm yêu cầu. Thầy giáo rất hài lòng với kết quả ngược lại Bùi Nam lại không có tự tin như vậy, "Chỉ hơn 60 điểm, em có thể qua liên thi thật sao ạ?"
Ba tờ bài thi của cậu cũng chỉ cỡ 60 điểm, môn cao nhất cũng chỉ có 68 điểm mà thôi.
Thầy giáo cười ha hả nói: "Có thể, thầy ra đề có khó hơn một chút, còn đề bài chung lúc liên thi sẽ đơn giản hơn. Em sẽ ổn thôi."
Sau khi được nhận lời an ủi như vậy cũng khiến Bùi Nam có thêm tự tin hơn, cậu đột nhiên cảm thấy nếu cho cậu thêm một tuần nữa thì không khéo cậu còn có thể nâng số điểm lên hơn 70 điểm ấy chứ. Nhưng ngày hôm sau đã tới lúc liên thi rồi, cậu không còn thời gian dư thừa nào cả.
Nếu như trượt kỳ thi tuyển sinh chung này thì phải học đến tận tháng hai sang năm...
Bùi Nam nghĩ đến đây liền lo lắng đến mức ăn không ngon ngủ không yên. Tề Phong Bắc có tiệc xã giao vào buổi tối nên không về ăn cơm, bàn ăn lớn vậy cũng chỉ có một mình cậu ngồi, tuy chú Trung vẫn làm mặt lạnh nhưng vẫn sắp xếp bữa tối cho cậu. Sau khi đặt dao nĩa đũa đúng vị trí thì liền đứng nghiêm bên cạnh phục vụ.
Tuy rằng bây giờ Bùi Nam không phải là chủ nhân của chú, nhưng dựa theo thái độ của Tề Phong Bắc thì chắc chắn tương lai sẽ thành.
Người đàn ông đó có đạo đức cao như vậy, loại quan hệ như thế này, hoặc là hắn không động vào, còn nếu động vào rồi thì hắn nhất định sẽ chịu trách nhiệm.
Nhưng dù nhìn kiểu nào đi chăng nữa thì hai người này cũng không thích hợp ở bên nhau. Tuy bọn họ chẳng có quan hệ huyết thống nhưng dù sao trước đây vẫn là cha con, Bùi Nam lại là kết tinh của mối tình vụng trộm giữa người vợ trước của Tề Phong Bắc cùng người đàn ông khác. Bọn họ vốn đã bị đuổi ra khỏi nhà nhưng rồi lại dùng phương thức này trở về, khiến người ta phải đi từ khiếp sợ này đến bất ngờ khác.
Thậm chí còn có một chút buồn nôn.
Tuy rằng chú Trung không cảm thấy buồn nôn đến vậy nhưng chú cũng không coi trọng mối quan hệ này. Chú hy vọng dù chủ nhân có là đồng tính đi chăng nữa thì cũng không nên phạm phải sai lầm như thế này. Chú không rõ rốt cuộc Tề Phong Bắc có ý đồ gì, lại càng không hiểu rốt cuộc hắn có thật sự sinh ra tình cảm nam nữ kia đối với Bùi Nam hay không.
Nhưng hắn rấy rõ tâm lý của Bùi Nam, vật nhỏ này bị vứt bỏ vội vàng, ở khu ổ chuột ăn khổ ăn nghèo thì tất nhiên sẽ sinh ra sợ hãi với cuộc sống như vậy, cho nên mới cố chấp muốn ở lại nhà họ Tề, thậm chí còn không tiếc dùng thân thể của chính mình ra trao đổi.
Lẽ ra chú nên khinh thường mới phải, thái độ đối với Bùi Nam cũng lạnh nhạt nhưng thực ra trong lòng chú biết mình không có cách nào trách móc nặng nề được.
Cầu sinh vốn là bản năng của con người.
Nhìn thấy đồ ăn trên đĩa mãi vẫn chưa được động đến, cuối cùng chú Trung cũng không nhịn được nữa, chỉ là ngữ khí vẫn rất lạnh lùng, "Không ăn sao?"
Bùi Nam tỉnh táo lại, lúc này xoang mũi mới ngửi được mùi thơm từ thức ăn, cũng dấy lên cảm giác đói bụng, "Ăn ạ..." Cậu cầm đũa lên, đồ ăn trên dĩa rất tinh xảo, tất cả đều là đồ ăn mà cậu thích. Sau khi Bùi Nam trở về từ khu ổ chuột thì cậu không còn lãng phí thức ăn nữa, lần nào cũng sẽ ăn sạch sẽ hết thưc ăn, nhưng hôm nay có làm thế nào cũng không có khẩu vị, gần một nửa số thức ăn trên bàn cũng chưa được chạm vào, động tác cầm đũa cũng chậm lại.
Chú Trung liếc mắt vài lần, nhìn Bùi Nam đang cố gắng đưa đồ ăn vào miệng, cuối cùng cũng đặt đũa xuống, trong lòng cũng thả lỏng một chút, hỏi: "Không thoải mái chỗ nào sao? Có cần tôi đi lấy thuốc giúp cậu không?"
"Không cần đâu ạ."
Chú Trung mím môi, nhịn một chút, cuối cùng cũng nhịn không được, "Nếu bận tâm đến tiên sinh thì ngày hôm nay ngài ấy có xã giao, khoảng 10 giờ sẽ trở về."
Bùi Nam không hiểu ý chú nhưng sự chú ý của cậu đã nhanh chóng bị hút đi, "Thật sự chỉ là xã giao sao ạ?" Bùi Nam cắn môi, tức giận, hạ giọng xuống, "Chẳng lẽ không phải đi hẹn hò cùng người phụ nữ kia sao?"
Thanh âm cậu quá nhỏ, chú Trung không nghe rõ, cũng không tiện hỏi lại. Bùi Nam đã đứng lên, nói: "Con đi lên nghỉ ngơi trước."