• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bùi Nam rất hoảng loạn, mức độ chỉ thấp hơn một chút so với lúc biết mình không phải là con trai ruột của Tề Phong Bắc, vậy nên cậu không biết phải đi đâu, cứ lang thang lựa những chỗ vắng vẻ mà đi, đến lúc dừng lại mới chợt giật mình nhận ra mình đã đi tới cửa hội trường.

Lúc thường nơi này cũng không mở cửa, còn nằm ở một góc trong trường nên rất ít khi có người đến. Ngoài hội trường có hai cây cột lớn, Bùi Nam dựa lưng vào mặt sau cây cột, chân mềm nhũn ra, cũng không bận tâm đến mặt đất có bẩn hay không mà trực tiếp ngồi xuống.

Chờ cho hô hấp đều đặn lại thì cậu mới nhớ đến Tề Phong Bắc.

Không biết Tề Phong Bắc có bị ảnh hưởng gì hay không, nếu như chuyện này bị đồn lên trên mạng thì nhất định sẽ có người tra ra quan hệ cha con của bọn họ trong quá khứ, một khi bị lôi ra ánh sáng sáng như vậy thì chắc chắn thanh danh của Tề Phong Bắc sẽ bị bôi đen.

Ngay cả em gái ruột của hắn cũng cảm thấy chuyện này quá vô lí, thì thử hỏi nếu đổi lại thành người khác liệu sẽ có bao nhiêu suy đoán ác ý đây?

Lúc muốn gọi điện cho Tề Phong Bắc thì Bùi Nam mới phát hiện mình quên cầm di động theo. Trong túi cậu trống trơn, chẳng có gì hết, tiền và những thứ khác vẫn còn để ở trong ba lô.

Bảo cậu bây giờ quay về lại đó lấy ba lô thì cậu không làm được.

Thật sự không muốn đối mặt với những ánh mắt ác ý và những cười cợt chế nhạo đó.

"Rõ ràng không phải vậy mà..." Bùi Nam tức giận, "Rốt cuộc là ai làm chuyện đó?" Cậu nghĩ không nghĩ, ngày đó hai người rất bí mật mới đúng, vì sao lại có người chụp được, là vô ý nhìn thấy hay là đã có ý định theo dõi từ trước?

Cậu rất rất khó chịu, không muốn gặp ai hết, cho nên lúc nghe thấy tiếng bước chân đang đến gần thì theo bản năng muốn tránh đi, nhưng lại bị người kia chặn đường. Ngẩng đầu lên, Bùi Nam thở phào nhẹ nhõm, "Là cậu à, Lộ Tân Kỳ."

Sắc mặt Lộ Tân Kỳ biến hoá không ngừng, "Là tôi."

Nhìn thấy biểu tình này của cậu ta khiến Bùi Nam có chút sợ, luôn cảm thấy cậu ta và tóc hồng kia chẳng khác nhau gì cả, nói không chừng là tới chế nhạo cậu cho nên cậu cứ im lặng thế mà không nói thêm lời nào.

Lộ Tân Kỳ nhìn chằm chằm cậu, qua một hồi lâu, đột nhiên nói: "Trốn ở đây làm gì? Dám làm mà không dám nhận sao?"

Bùi Nam nhíu mày, "Sao cậu cũng như vậy?"

"Sao tôi lại không thể như vậy? Bùi Nam, khuôn mặt này của cậu thật sự rất mê hoặc, nhìn thì trong sáng đơn thuần như vậy thế mà thực tế đã sớm leo lên giường đại gia sao. Sao nào? Đại gia không cho cậu đủ tiền sao? Cậu còn muốn chơi ba cái trò chân ái nữa à, cố gắng làm công kiếm tiền mua quà cho hắn ta sao? Hắn ta lại còn dám mang thật, cố ý mang đến trường học ngày đó để dự lễ, các người đã sớm bàn bạc cẩn thận đúng không? Thích chơi trội à? Buổi lễ đó là để các người chơi trò tình thú hay sao?" Cậu ta nói ngày càng khó nghe, nghiến răng nghiến lợi, như vừa đố kỵ vừa hận thù.

Bùi Nam không nhịn được mà đứng dậy, nhìn cậu ta chằm chằm, "Cậu nói bậy bạ gì đấy?" Bùi Nam đột nhiên ý thức được cái gì, "Cho nên bức ảnh trên diễn đàn trường học là cậu đăng lên? Tối ngày hôm đó là cậu theo dõi chúng tôi?"

Lộ Tân Kỳ cười lạnh, thẳng thắn thừa nhận: "Là tôi, tôi đã chụp đấy, tôi theo dõi các người trước, bởi vì lúc ở trên bục tôi đã thấy cái kẹp cà vạt của hắn ta, nhận ra là quà cậu mua, tôi muốn xác nhận quan hệ của hai người rốt cuộc là quan hệ gì, lại không nghĩ tới có thể chụp được một bức ảnh đặc sắc tới như vậy. Ở trường học làm tình với nhau, Bùi Nam, cậu đói khát lắm à?"

Bùi Nam bị cậu ta chọc tức đến mức mặt đỏ phừng phừng, lớn tiếng nói: "Tôi muốn làm với ai thì mắc mớ gì đến cậu? Sao cậu phải làm như vậy?"

Lộ Tân Kỳ hét lên: "Bởi vì tôi thích cậu! Mà cậu vẫn luôn giả vờ không biết!"

Bùi Nam vô cùng nghi hoặc, "Tôi giả vờ không biết cái gì cơ?"

"Bây giờ còn giả vờ nữa ư? Lúc nào tôi cũng xoay quanh cậu, biểu hiện đó còn chưa đủ rõ ràng sao? Ngay cả thằng bạn đồng tình của cậu còn nhận ra được, còn cậu đã lăn giường với tên đại gia đó biết bao nhiêu lần mà lại không nhận ra sao?"

Lộ Tân Kỳ lại gần cậu, một tay chống sát đầu cậu, "Cậu cố ý đùa giỡn tôi đúng không? Nhìn tôi cứ xoay mòng mòng quanh cậu rất sướng đúng không? Kết quả vừa ngoảnh đầu lại đã cho tên đàn ông già chơi ở trong trường. Bây giờ thích không, toàn bộ trường học đều biết cậu là đồ đĩ."

"Cậu, cậu bị điên đúng không?" Đời này Bùi Nam chưa bao giờ tức điên như vậy, cậu hoàn toàn không nghĩ tới Lộ Tân Kỳ lại là người như vậy, tuy rằng từ lần đầu tiên gặp mặt đã không có hảo cảm từ tận đáy lòng như lại không hề nghĩ rằng cậu ta lại điên cuồng như vậy.

"Tôi đã nói tôi không thích cậu! Chỉ vì tôi không thích cậu cho nên cậu đã làm ra chuyện bỉ ổi như thế sao? Nói tôi cố ý vờn cậu hả, cậu có cái bản lĩnh đó sao? Còn nói anh ấy già, anh ấy không hề già, không già chút nào hết!"

Bùi Nam không thèm cãi nhau, cũng không thèm tức giận với loại người như vậy, chỉ tự trách bản thân miệng lưỡi vụng về không thể phản bác triệt để.

Lộ Tân Kỳ nói: "Tôi cũng không muốn trở mặt vậy mà, tôi đã cho cậu cơ hội, là cậu không biết quý trọng!"

Bùi Nam nhíu mày, "Cậu đang nói tiếng người à? Tôi chẳng hiểu gì sất!"

Lộ Tân Kỳ cười lạnh nói: "Ba ngày nay chẳng lẽ tôi không gửi cho cậu cái tin nhắn nào để mời cậu ra nói chuyện sao? Nhưng cậu thì sao? Ngay cả trả lời lại cậu cũng không làm! Sao? Lẽ này ba ngày nghỉ đều trải qua ở trên giường của tên nhà giàu kia sao?" Cậu ta căm hận nói: "Nhất định là vậy rồi! Dù sao sáng nay tôi đã thấy cậu đi từ trên xe hắn xuống!"

Ba ngày này Bùi Nam hầu như không hề đụng tới điện thoại, nếu tình cờ thấy tin nhắn thì sau đó cũng quên mất, huống hồ gì Lộ Tân Kỳ là người mà Chu Ấu thích nên cậu không muốn qua lại quá nhiều, vả lại hai người cũng không có tiếng nói chung, chỉ làm bạn bè đã là hết sức, không muốn tiếp xúc gì bên ngoài trường học thêm nữa, vậy nên đúng là chưa hề hồi âm bất cứ tin nhắn nào.

Lại không nghĩ tới, sẽ phải gánh chịu sự trả đũa đến như vậy.

Bùi Nam không hiểu lắm, "Tôi yêu đương thì mắc mớ gì đến cậu, cậu dựa vào cái gì mà công bố việc riêng tư của tôi, cậu bị điên rồi sao?"

Lộ Tân Kỳ cười lạnh nói: "Bởi vì tôi ích kỷ đó, tôi không ăn được thì sẽ đạp đổ luôn, phá hoại cậu, phá hoại hắn ta, phá luôn cái thanh danh của trường học này. Bây giờ đã không đơn giản là chuyện chơi dã chiến ở trường nữa rồi, nó đã trở thành chuyện liên quan đến giao dịch tiền sắc, nếu bị lên báo thì tôi muốn xem tên Tề Phong Bắc kia sẽ thân bại danh liệt tới mức nào." Cậu ta cười nhạo nói: "Thời điểm đó thứ mà hắn bỏ xuống đầu tiên chắc sẽ là cậu chăng?"

"Não cậu thật sự có bệnh!" Bùi Nam không muốn nói nhiều với cậu ra nữa, nói thêm chữ nữa đều cảm thấy xui xẻo. Thấy cậu muốn đi, Lộ Tân Kỳ biến sắc đột nhiên nắm chặt tay của cậu, ngăn cậu rời đi. Bùi Nam lớn tiếng nói: "Cậu muốn làm gì?"

Lộ Tân Kỳ cười gằn nói: "Trên tay tôi còn có video, Bùi Nam, cậu có muốn tôi sẽ đăng video này ra cho người khác nhìn thấy không?"

(WordPress: htt895709555.wordpress.com)

(Wattpad: caudocmoc1823)

Bùi Nam trợn to hai mắt.

"Chắc là không muốn nhỉ? Dù sao trong video cậu rên dâm cỡ đó, eo cũng vặn vẹo không ngừng mà." Lộ Tân Kỳ nhếch miệng lên, nhỏ giọng, "Không muốn tôi tung video ra ngoài thì cậu ngủ với tôi một lần là xong."

Hành động của cậu ta chính là uy hiếp trắng trợn.

Bùi Nam không thốt nên lời, nhìn mặt Lộ Tân Kỳ chậm rãi tới gần, ngũ quan trước kia còn thấy chút đẹp trai, bây giờ Bùi Nam nhìn chỉ cảm thấy buồn nôn như nuốt phải mười bảy, mười tám con ruồi, cậu theo bản năng giơ tay lên đánh tới, vừa nói: "Cậu mơ đẹp quá rồi đó!". Nói xong đã nhấc chân luồn qua bên cạnh bỏ chạy.

Nhưng khí lực của cậu không sánh lại bằng Lộ Tân Kỳ, Lộ Tân Kỳ bị tát một tai nên mặt đau rát, cũng khơi lên cơn giận dữ của cậu ta, lúc đang muốn dùng sức ép buột thì đột nhiên có một cái ba lô đập lên mặt cậu ta, lực đập rất mạnh đến mức cậu ta lảo đảo một cái, phải lùi lại mấy bước, Bùi Nam cũng bị cậu ta buông lỏng ra.

Bùi Nam thấy người tới là Chu Ấu, trong lòng vui vẻ, vội vội vàng vàng chạy tọt ra sau người Chu Ấu, "A Ấu cứu mình, Lộ Tân Kỳ cậu ta điên rồi."

Lộ Tân Kỳ thấy là Chu Ấu, sắc mặt vốn khó coi hiện ra một tia cười nhạo, "Há, là cậu à."

Chu Ấu nghiến răng nghiến lợi nhìn cậu ta, gằn từng chữ: "Sao cậu có thể không biết xấu hổ như vậy!"

Lộ Tân Kỳ cười lạnh nói: "Là tôi không biết xấu hổ, hay là người chổng mông lên trước mặt muốn tôi chơi mới không biết xấu hổ?"

Bùi Nam nghe được câu này thì nghệch mặt ra, còn chưa kịp phản ứng lại thì Chu Ấu đã giơ quả đấm đánh tới, cậu liền vội vàng nói: "Đừng đánh nhau với cậu ta, cậu sẽ chịu thiệt đó, chúng ta báo cảnh sát đi!"

Nhưng chỉ một giây sau cậu liền sợ ngây người.

Vốn nghĩ đòn tấn công ấy sẽ thấy bại nhưng thế mà lại đấm thẳng lên mũi của Lộ Tân Kỳ, trong nháy mắt mũi cậu ta phun máu ào ào, Chu Ấu còn tung cú đá lên đùi, lại đấm một quyền lên bụng cậu ta, lúc Tề Phong Bắc và hiệu trưởng chạy tới nơi thì Lộ Tân Kỳ đã bị đánh tơi bời nằm thẳng trên mặt đất.

Bùi Nam nhìn một màn như trong mơ này, cằm cũng sắp rớt xuống đất, thẳng tới lúc Tề Phong Bắc vội vội vàng vàng kéo cậu vào trong lồng ngực thì cậu mới hồi thần, sau đó khiếp sợ hỏi: "A Ấu ơi, thì ra cậu lợi hại như vậy hả..."

Chu Ấu nhặt ba lô rơi trên mặt đất lên, từng bước đi tới trước mặt Bùi Nam rồi đưa cho cậu, sắc mặt đã hòa hoãn đi rất nhiều, ngữ khí cũng đã khôi phục lại như ngày xưa, Chu Ấu nói: "Từ nhỏ mình đã giúp đỡ làm việc trong nhà, cho nên cũng có chút sức lực..."

Về phần đối mặt với đám lưu manh lúc trước sợ thành như vậy, không phải do đánh không lại, mà là không dám đánh, sợ chọc phải phiền phức lớn hơn nữa.

Tề Phong Bắc vẫn cứ cau mày mãi, nhìn Bùi Nam từ trên xuống dưới một lượt, nhìn thấy vết bẩn trên mông cậu thì nhăn mày càng sâu, ngữ khí cũng không được tốt, "Cậu ta đẩy em ngã sao?"

"Không có, lúc nãy em vô ý ngồi chỗ bẩn thôi."

Tề Phong Bắc thở phào nhẹ nhõm, cẩn thận phủi hết bụi bẩn trên quần cậu đi, còn cảm ơn Chu Ấu, "Cám ơn cậu đã giúp đỡ."

Chu Ấu hơi đỏ mặt, rụt cổ theo bản năng, "Không, không có gì..."

Hiệu trưởng kiểm tra tình hình của Lộ Tân Kỳ, ông mất hồn mất vía, đầy đầu đều là mồ hôi, giờ đang dùng một cái khăn tay lau sạch. "Tề tiên sinh, thật không phải, gây thêm phiền phức cho ngài."

Tề Phong Bắc khôi phục vẻ bình tĩnh thường ngày, nói: "Không sao, là tôi gây phiền toái cho trường mới đúng. Tôi nhất thời không kìm lòng được nên mới để kẻ xấu có cơ hội chụp trộm ảnh. Thật ra là lỗi do tôi chưa cân nhắc tốt, trước đó không nói cho ngài biết quan hệ giữa tôi và tiểu Nam, vốn tôi nghĩ chuyện đó cũng không ảnh hưởng đến việc học của em ấy."

Hiệu trưởng vội vàng nói: "Không có chuyện gì không có chuyện gì, hai vị vẫn đang trong thời kì tân hôn, khó kìm lòng nổi cũng là chuyện bình thường. Bây giờ tôi mới hiểu sao Tề tiên sinh lại quyên góp một lượng lớn vật tư như thế, thì ra cái gì cũng đều có lý do. Bạn đời của ngài học ở đây là vinh dự của trường chúng tôi. Ngài yên tâm, sự việc lần này chúng tôi nhất định sẽ xử lý tốt, tuyệt đối sẽ không để bức ảnh truyền ra ngoài, diễn đàn của trường cũng sẽ tăng mạnh quản lý, cũng sẽ bồi dưỡng và sửa chữa tư cách và đạo đức của sinh viên, chắc chắn sẽ không để xảy ra sự việc tương tự nữa."

Hai bên cứ nói như thế, Bùi Nam nghe hồi lâu, rốt cục cũng nghe hiểu được một ít tiếng gió.

Vẫy tay tạm biệt Chu Ấu, Bùi Nam leo lên xe của Tề Phong Bắc, không nhịn được mà hỏi: "Ngài đem chuyện chúng ta đã kết hôn nói cho hiệu trưởng sao?"

Tề Phong Bắc "Ừ" một tiếng.

Bùi Nam nói: "Đúng là chỉ có thể dùng phương pháp này mới có thể làm dịu dư luận." Vai chính trong sự việc không còn là doanh nhân và sinh viên xinh đẹp mà trường học cố ý lựa chọn, mà là một cặp bạn đời hợp pháp, vậy thì những tin đồn bôi nhọ Bùi Nam cũng không còn tồn tại nữa.

Mà hai tấm hình kia, rốt cuộc có phải là chơi dã chiến hay không thì cũng đã có cách giải thích, dù sao không hề chụp đến chỗ nhạy cảm, có thể giải thích là chỉ đơn giản đang thân thiết mà thôi.

Bùi Nam đột nhiên nói: "Lộ Tân Kỳ mới vừa nói trên tay cậu ta còn có video..."

Tề Phong Bắc nói: "Không có."

"A? Nhưng cậu ta nói có mà, sao ngài lại bình tĩnh bảo là không có?"

Không có tài xế, Tề Phong Bắc tự mình lái xe qua đây, cho nên giờ khắc này vừa lái xe vừa trả lời, "Cậu ta không có thời gian quay video."

Bùi Nam không biết rõ, suy nghĩ hồi lâu mới bừng tỉnh, "Buổi tối ngày hôm ấy, ngài đã phát hiện có người lén chụp trộm?" Thấy Tề Phong Bắc không phủ nhận, Bùi Nam lập tức lại nghĩ tới một chuyện khác, trong lòng nhất thời bất an, "Cho nên ngài vội vàng dẫn em đi đăng ký kết hôn như vậy, là bởi vì muốn ngăn chuyện này phát sinh hay sao?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK