• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Xe dừng lại trước cổng trường học, vì là buổi sáng nên có rất nhiều người tới lui trước cổng, từng khuôn mặt đều toát lên sức sống trẻ trung.

Bùi Nam nắm lấy quai ba lô, mặt nhăn tít lại. Tề Phong Bắc nở nụ cười, cố ý nói: "Nếu căng thẳng thế thì thôi hay là chuyển trường nhé?"

"Không được!" Cơ mặt Bùi Nam căng lên như bánh bao.

"Nhưng trông em rất sợ đấy?"

"Em không hề, em chỉ đang chuẩn bị tí tí thôi." Bùi Nam phản bác, xong lại nhìn thấy người đàn ông cười xấu xa,  biết hắn chỉ đang ghẹo mình thì không nhịn được mà xích lại gần, không thèm để ý tài xế mà cắn lên môi hắn một cái, cắn đến mức Tề Phong Bắc phải rên lên một tiếng.

"Em là chó con à?"

"Phải đó, là chó con đó!" Bùi Nam nhe răng hù hắn, còn giả vờ "gâu gâu" hai tiếng, đáng yêu đến mức khiến người ta muốn ôm cậu vào ngực rồi vần vò.

Tề Phong Bắc kiềm chế lại ý định, móc ra một cái khẩu trang, "Hay là đeo cái này?"

"Không muốn mà, như vậy thì càng bắt mắt lắm đó biết không ạ?" Bùi Nam cũng biết mình kéo dài cỡ nào thì trước sau gì cũng phải đi xuống, thở hắt mấy hơi rồi kéo cửa xe, "Em đi học đây."

Đến lúc này Tề Phong Bắc mới dịu dàng, cầm lấy tay cậu rồi nhào nặn, thấp giọng nói: "Nếu bị ai bắt nạt thì gọi điện cho tôi, cho dù là lúc nào tôi cũng sẽ đến đón em."

Xuống xe, Bùi Nam đeo ba lô lên lưng, cắn răng, dứt khoát bước vào sân trường.

Giống như cậu nghĩ, có rất nhiều người nhận ra cậu và đương nhiên cũng có vô số người lén nhìn cậu, theo dõi từng hành động của cậu. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà cậu đã trở thành sinh viên nổi tiếng nhất trong trường, ai cũng biết tên của cậu, còn có chút tò mò muốn thấy người thật nên cố ý chạy ngang qua nhìn mặt cậu xem thế nào.

Lúc Bùi Nam còn có thể ngẩng đầu xoải bước nhưng sau đó người vây xem quá nhiều, dù bọn họ không hề cười nhạo, ngay cả bàn tán cũng rất nhỏ nhưng cậu vẫn khó chịu mà cúi gằm mặt, bước chân cũng nhanh hơn không ít.

Cố hết sức chạy trối chết đến phòng học, Bùi Nam liếc nhìn Chu Ấu đang ngồi ở hàng ghế trước như thấy được vị cứu tinh vậy, vội vã chạy tới.

Chu Ấu cũng nhìn thấy, vẫy tay với cậu, còn cười với cậu nữa.

Khiến Bùi Nam rất an tâm.

"Giống như mình biến thành động vật quý hiếm vậy, ai cũng đến nhìn mình." Bùi Nam khẽ thầm thì nói, nói xong còn tự mình ra vẻ bày trò vui, "Chắc mình phải thu vé vào cửa quá, nhất định là có thể kiếm được một mớ."

Chu Ấu bị cậu chọc cười, chỉ là nụ cười vẫn mang theo nét buồn bã. Tính tình của Chu Ấu vốn tự ti, thường ngày đã như vậy, mấy ngày nay lại càng nghiêm trọng hơn, tất cả là do bị Lộ Tân Kỳ gây nên.

Sau đó Bùi Nam cũng đã hỏi Chu Ấu, hỏi đã phát sinh chuyện gì với Lộ Tân Kỳ kia thì mới biết thì ra là đêm dạ hội đó, Lộ Tân Kỳ đã chứng kiến một màn đông cung sống của cậu và Tề Phong Bắc, sau đó cậu lại từ chối tất cả lời mời của cậu ta nên khiến cậu ta vừa giận vừa tức, vừa lúc đó Chu Ấu muốn an ủi cậu ta nên cậu ta đã trực tiếp hỏi thẳng: "Muốn đi thuê phòng với tôi không?"

Sau khi được cậu ta giải vây khỏi đám côn đồ thì Chu Ấu đã thầm mến cậu ta, Lộ Tân Kỳ là một kẻ tinh ranh, đương nhiên cũng nhìn thấu tâm ý của Chu Ấu. Chỉ là cậu ta ghét bỏ vẻ ngoài phổ thông của Chu Ấu không hợp khẩu vị nên mới làm bộ như không nhận ra được. Lúc đó trong cơn kích động nên cậu ta liền đưa ra lời mời như vậy.

Lúc đó cậu ta nhìn rất bất cần, khác hẳn với dáng vẻ cười hì hì thường ngày. Chu Ấu biết rõ trong lòng cậu ta không có mình nhưng trong lúc như vậy cũng không nhịn được mà muốn nghe theo con tim một lần.

(WordPress: htt895709555.wordpress.com)

(Wattpad: caudocmoc1823)

Bọn họ đi thuê phòng ở gần trường học, Lộ Tân Kỳ chưa từng làm với đàn ông nên Chu Ấu tự mình vệ sinh sạch sẽ, lúc mặc bộ quần áo nhiều nếp nhăn đi ra ngoài thì Lộ Tân Kỳ cũng không thèm nhìn cậu, chỉ nói: "Cởi quần ra, nắm úp sấp lên giường đi."

Thật ra đây là một lần thí nghiệm.

Thí nghiệm thử xem rốt cuộc cậu ta có cương lên với đàn ông được hay không.

Nhưng thực tế là không được, lúc thân thể khô quắt của Chu Ấu lộ ra thì Lộ Tân Kỳ đã nhíu mày, chờ Chu Ấu chổng mông lên để lộ ra nơi riêng tư thì Lộ Tân Kỳ đã héo ngay, còn buồn nôn đến muốn ói nữa.

Lúc đó Bùi Nam nghe xong liền tức giận nói: "Cậu ta đúng là đồ khốn mà, sao có thể làm ra chuyện như vậy!"

Chu Ấu ngược lại là nhỏ giọng giải thích một câu: "Trước giờ ở trong trường cậu ấy rất được chào đón mà, thay bạn gái như thay áo, lại hoà đồng dễ kết bạn, nói chung là làm chuyện gì cũng thuận buồm xuôi gió quen rồi nên chắc giờ muốn nếm thử chuyện gì đó khác biệt một chút."

Chỉ có kiểu người có tính cách như thế này mới cảm thấy phẫn uất và làm những điều phi lý như vậy sau khi bị Bùi Nam từ chối mà thôi.

Sau đó bọn họ không nói về đề tài này nữa, bây giờ đều bàn về mấy thứ liên quan đến chuyên ngành.

Tiết đầu tiên của bọn họ là một tiết triết học, đây không phải là môn bắt buộc đối với Bùi Nam và những bạn khác. Chẳng qua lúc mới vào thì trường đã yêu cầu sinh viên năm nhất học tất cả các môn phải đạt điểm tốt và lớp triết học là lớp dễ đạt nhất, lý do là giáo viên sẽ không gọi tên. Đó là loại lớp mà bạn sẽ đỗ vào cuối học kỳ cho dù có nghe hay không, nên có rất nhiều sinh viên đăng ký nhưng cũng có nhiều người chẳng hề đến học.

Mà ngày hôm nay, phòng học to như vậy mà lại kín hết tất cả các bàn.

Lớp học có hai cánh cửa phía trước và phía sau, các sinh viên khác như thể vô tình đi vào bằng cửa trước rồi cố tình đi ngang qua mặt Bùi Nam một lần trước khi ngồi vào chỗ của mình. Những ánh mắt đó phần lớn là vì tò mò nhưng cũng đủ khiến Bùi Nam xấu hổ.

Lúng túng hơn chính là các hàng ghế sau đều ngồi kín hết, riêng hàng ghế của Chu Ấu và Bùi Nam chỉ có hai người họ ngồi mà thôi.

"Cũng không cần làm vậy mà, mình cũng có phải bệnh dịch gì đâu." Bùi Nam nhỏ giọng ghét bỏ.

Chu Ấu nhỏ giọng như muỗi kêu nói: "Chắc là do số lượng người song tính bây giờ vẫn rất ít đó, cho nên bọn họ chỉ tò mò nên mới nhìn cậu thôi. Chuyện bức ảnh lần trước đã được làm sáng tỏ rồi, đã không còn bao nhiêu người giễu cợt nữa, Nam Nam ơi, cậu không cần phải để trong lòng nữa đâu."

Bùi Nam cười nhẹ với Chu Ấu, cụng tay vào bả vai của đối phương, "A Ấu ơi, cậu tốt ghê, đúng là mình kết bạn chẳng sai chút nào."

Chu Ấu ngại ngùng cười cười.

Hai người nhỏ giọng trò chuyện, Bùi Nam chính đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng kéo ghế phía bên phải, còn có tiếng nặng để lên bàn, sau đó là một giọng nữ dễ nghe vang lên, "Bùi Nam, chỗ ngồi bên cạnh cậu chưa có ai đúng không?"

Bùi Nam sững sờ, hơi ngoài ý muốn nghiêng đầu, lúc nhìn người tới trên mặt nở nụ cười xán lạn thì ngu người luôn, nói chuyện cũng cà lăm, "Khúc, Khúc Vân Phương?"

"À há, còn nhớ sao?" Khúc Vân Phương như quen thuộc từ lâu, thái độ trước sau không hề thay đổi. Phía sau cô có một cô bạn khác ló đầu ra, "Bùi Nam, còn có mình nè, chỗ này có thể ngồi không?"

Bùi Nam ngốc xít gật đầu, "Có thể, có thể mà."

Liên tiếp có vài bạn nữ đi tới chào hỏi cậu rồi ngồi vào chỗ trên bàn, tất cả đều là những bạn học mà cậu đã từng dạy nhảy khiêu vũ. Các bạn ấy đều rất đẹp, có bạn thì dịu dàng, có bạn thì thẳng thắn nhưng tất cả đều đồng lòng lớn tiếng chào hỏi Bùi Nam, lại còn ngồi ở hàng ghế trống cùng với hai người họ, mãi cho đến khi chỗ ngồi được lấp kín.

Chờ giáo sư tóc hoa râm bắt đầu giảng bài thì Bùi Nam mới tỉnh hồn lại, trong lòng nhất thời mừng mừng tủi tủi, "Khúc Vân Phương, các cậu có phải là cố ý đến giữ thể diện cho mình phải không?"

Khúc Vân Phương cười hì hì nói: "Đúng vậy, dù sao cậu cũng đã làm giáo viên của tụi mình trong thời gian ngắn ơi là ngắn mà."

Bùi Nam cảm động muốn khóc, "Có gây phiền gì với các cậu không? Nếu chỉ vì mình mà bị các bạn khác cô lập thì làm sao bây giờ?"

Khúc Vân Phương vô tư nói: "Cứ việc cô lập, hơn nữa chúng mình có tận mười mấy người thì làm sao cô lập được? Huống hồ chuyện của cậu chỉ là cùng chồng cậu ở trường học hâm nóng tình cảm một chút, cũng không phải xà nẹo với chồng người khác, sợ gì chứ?"

Bùi Nam hơi đỏ mặt, khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Có mười mấy cô bạn học chống đỡ nên lúc bước đi Bùi Nam cũng đã dám ngẩng đầu lên, đối mặt với những ánh mắt của người khác cũng không còn cảm thấy sợ sệt nữa. Vả lại những tin tức như thế chỉ có thể duy trì độ nóng trong thời gian ngắn, chỉ vài ngày sau thì lượng người vây xem cậu cũng ít đi hơn nửa, ngay cả người chế nhạo cậu cũng chẳng còn ai.

Nhưng rất nhanh, Bùi Nam lại vì một chuyện khác trong diễn đàn mà nổi tiếng trở lại.

Có một người đam mê nhiếp ảnh trong số những người tò mò về cậu và theo dõi cậu hằng ngày. Ngày nào anh ta cũng lén chụp ảnh rồi phát hiện ra phong cách cậu mặc rất hợp gu. Rõ ràng quần áo của cậu không hề khác mọi người chút nào, hầu hết đều là màu sắc đơn giản nhưng kết hợp với nhau lại có hiệu quả không ngờ, khiến người ta nhìn vào cảm thấy rất thoải mái.

Hơn nữa cũng rất dễ bắt chước theo.

Đầu tiên là được lượng lớn nữ sinh khen ngợi nên dẫn đến tâm tư hiếu kỳ của các nam sinh, dần dần có người thử phối hợp cũng mặc ra được hiệu quả rất tốt, vậy nên càng ngày càng có người học hỏi theo.

Từ sau lần xảy ra chuyện bức ảnh kia thì Bùi Nam không lên diễn đàn xem tin nữa, quanh cậu cũng không có ai nói cho cậu biết, vẫn là do một ngày đó Chu Ấu nói với cậu: "Nam Nam, cậu có cảm thấy trường học chúng ta ít đi hẳn những bạn học nhuộm tóc không?"

Bùi Nam tỉ mỉ quan sát, phát hiện đúng là ít hơn nhiều.

Trường học khá thoáng, đặc biệt trong chuyên ngành của bọn họ. Họ không xem mình là "Thợ may quần áo " mà tự xem mình là một nghệ sĩ và xem những tác phẩm mà mình làm ra là một nghệ thuật, đặc biệt là ra sức sáng tạo trên những mái tóc. Tất cả các màu đều có hết. Bùi Nam thậm chí còn nhìn thấy tóc được nhuộm thành bảy màu, kỳ lạ đến mức khó có thể nhìn thẳng được.

Mà bây giờ trong phòng học thiếu đi bảy sắc cầu vồng nhưng màu tóc đen lại nhiều hơn một nửa.

"Lẽ nào trường học rốt cục không nhìn nổi, bắt đầu chú ý tới phương diện này?" Bùi Nam hiếu kỳ.

Chu Ấu lắc đầu một cái, "Không biết nữa, nhưng mà hình như có rất nhiều bạn học theo phong cách ăn mặc của cậu."

Bùi Nam lúc này mới phát hiện mình "hot" rồi.

Vì thế nên cậu rất vui vẻ. Cậu học thiết kế thời trang chính là hy vọng mình có thể tạo nên xu hướng, chỉ riêng việc có thể thúc đẩy tính thẩm mỹ của một trường học cũng là một khởi đầu tốt đẹp. Sau khi trở về nhà, Bùi Nam đã vui vẻ kể lại chuyện xảy ra với Tề Phong Bắc, vừa cao hứng vừa tự hào hỏi: "Nhìn em đi, em rất đỉnh đúng không?"

Tề Phong Bắc nở nụ cười, "Rất đỉnh."

Là khen thật, bây giờ trang phục của hắn đều được một tay Bùi Nam chuẩn bị, không còn ăn mặc khô khan cứng nhắc như trước nữa. Cho dù có mặc âu phục thì cũng sẽ có vài món đồ trang sức điểm xuyết thêm, vừa đúng mực và không quá phô trương. Tề Phong Bắc còn nghe được loáng thoáng nhân viên công ty bàn luận quần áo hắn càng ngày càng đẹp.

Bùi Nam rất vui khi được thổi phồng như thế, "Vậy khi nào ngài mới có thời gian rảnh đi mua sắm với em nữa? Mùa đông rồi, muốn mua quần áo mới í." Cậu chợt nhíu mày, "Trước đây có quá trời quần áo đẹp nhưng mà đều đã bị ngài vứt đi rồi, tiếc quá đi."

Động tác trên tay Tề Phong Bắc dừng lại một chút, nói: "Không có vứt đi."

Bùi Nam sững sờ, "Nhưng chính chú Trung đã nói là đều vứt hết rồi mà, còn nói là bị đốt sạch cả rồi"

"Không có." Đúng là hắn muốn vứt đi, chú Trung cũng kiến nghị hắn xử lý hết toàn bộ, đồ đạc liên quan đến Bùi Băng đều bị xử lý sạch sành sanh, ngay cả phòng ngủ cũng bị sửa sang lại, trang trí bên trong đều thay đổi cả. Nhưng đến lượt đồ đạc của Bùi Nam thì hắn lại không thể dứt khoát làm gì được.

Tựa như lúc đó hắn đã làm ra quyết định, nếu như Bùi Nam nhịn không được trốn khỏi khu ổ chuột mà chạy về thì hắn vẫn có thể tiếp nhận cậu.

Chỉ là đến cuối cùng mọi thứ lại bị lệch khỏi đường ray, Bùi Nam thật sự trở lại nhưng quan hệ của hai người cũng xảy ra sự thay đổi to lớn.

Bùi Nam liền vội vàng hỏi: "Vậy ngài để ở đâu?"

Tề Phong Bắc nói: "Trong phòng để đồ trên tầng cao nhất, nhanh chân lên xem đi nhé?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK