Tệ đến mức chỉ khá hơn một chút so với cái ngày biết được chuyện phu nhân và tên tài xế đã vụng trộm nhiều năm rồi chuyện tiểu thiếu gia không phải là con cháu của nhà họ Tề mà thôi.
Một ngày tồi tệ bắt đầu là khi chú theo thói quen gọi cửa sớm. Tuy rằng mỗi ngày Tề Phong Bắc đều sẽ tự rời giường vào lúc sáu giờ sáng, căn bản là không cần ai tới gọi nhưng chú Trung vẫn đi gõ cửa và làm một số công việc đơn giản như gấp chăn rồi dọn dẹp một chút, chủ yếu nhất vẫn là muốn chào ông chủ của chú một tiếng "Chào buổi sáng" mà thôi. Tối ngày hôm trước bởi vì tâm trạng vẫn còn hưng phấn nên chú ngủ không lâu lắm, thức dậy còn sớm hơn so với mọi ngày, chỉ vừa đúng giờ đã nhanh chân đi đến gõ cửa phòng ngủ của Tề Phong Bắc.
Chú chỉnh lại quần áo, bảo đảm trang phục mình mặc trên người không có bất kỳ vấn đề nào mới rồi mới bước tới gõ cửa phòng, chỉ cần gõ cửa ba tiếng là có thể vào trong bất kể bên trong có phản hồi lại hay không.
Đây là thói quen giữa chú và Tề Phong Bắc.
Cửa vừa mở ra, chú Trung theo quán tính đưa mắt tìm tòi bóng dáng của ông chủ, thế nhưng chiếc mũi nhạy cảm của chú đã phát huy tác dụng trước tiên, chú đã ngửi thấy một mùi hương khác hẳn với mùi ngày thường ở trong phòng ngủ này. Ở tuổi của chú bây giờ, đương nhiên chú chẳng thể nào còn là trai tân được, khi chú còn trẻ bởi vì vẻ ngoài anh tuấn và thân hình đô con nên cũng có không ít phụ nữ chủ động theo đuổi, sau đó chú lại bị một cô gái nhà giàu làm tan nát cõi lòng nên đã thề rằng cả đời này sẽ không bao giờ kết hôn với ai, nhưng thỉnh thoảng chú vẫn phải đi giải quyết nhu cầu tình dục của mình, chỉ mãi đến tận hai năm gần đây mới thực sự là sống một cuộc sống thanh tâm quả dục.
Thế nên mùi vị này cũng chẳng xa lạ gì với chú cả.
Nhưng mà chú chưa bao giờ ngửi thấy mùi này trong phòng ngủ của nhà họ Tề, dù sao trước đó khi Tề Phong Bắc ngủ cùng phòng với vợ hắn thì chú sẽ cố gắng giảm thiểu số lần đi lên lầu hai thế nên chú cũng chưa bao giờ đụng phải bất kỳ chuyện xấu hổ nào như bây giờ cả.
Chú hoàn toàn không nghĩ tới vậy mà có một ngày mình lại ngửi thấy cái mùi hương nồng nặc còn sót lại sau cơn tình ái như lúc này.
Nồng kinh khủng, nồng nặc đến mức chú muốn nhận lầm thành mùi hương khác cũng không được.
Bước chân của chú Trung chậm lại, cẩn thận xác nhận trong đầu rằng chắc chắn không có ai ở lại sau buổi tiệc tối qua, ngay cả mẹ Hoa cũng đã đóng cửa đi về thì chú mới thở phào nhẹ nhõm. Chú tiếp tục đi vào bên trong, vừa lặng lẽ tìm kiếm nguồn gốc của mùi hương đó, sợi dây căng thẳng trong lòng chú còn chưa kịp thả lỏng đã bị bóng lưng của người nằm trên giường kéo căng trở lại.
Chú Trung hoài nghi có phải mình lớn tuổi rồi hay không, nếu không thì sao lại hoa mắt thành như vậy được chứ? Vậy mà chú lại nhìn thấy Bùi Nam đang nằm ở trên giường của ông chủ, hơn nữa còn không mặc quần áo nữa chứ!!!
Đèn trong phòng không sáng lắm, chỉ mở độ sáng thấp nhất nhưng vẫn có thể nhìn rõ bóng dáng của người đang nằm đó. Rất dễ nhận ra Bùi Nam, da dẻ cậu trắng bóc, khuôn mặt xinh đẹp và còn có mái tóc xoăn tự nhiên bởi vì hơi dài mà phủ xuống trên trán, gần như che hết đôi mắt của cậu.
Chú thấy rõ cậu không mặc quần áo là bởi vì tấm chăn mỏng kia chỉ che khuất được nửa người của cậu, từ phần ngực trở lên vốn dĩ mịn màng thì giờ đây lưu lại thật nhiều vết tích.
Cảnh tượng như vậy, chú Trung nghĩ nếu chú mà có bệnh tim thì giờ chắc cũng tới lúc phát bệnh thật rồi.
Đôi con ngươi của chú chưa bao giờ mở to đến như vậy, như là thấy được chuyện cực kỳ khó mà tin nổi, não cũng đình công chẳng nghĩ được gì, mãi cho đến khi cửa phòng tắm phát ra âm thanh vặn chốt nhẹ nhàng thì chú mới hoàn hồn lại.
Chú Trung thấy Tề Phong Bắc vừa rửa mặt xong đi ra từ phòng tắm, biểu tình cũng hết khống chế nỗi, đôi môi run cầm cập, hết hơi hết sức mới nói trọn một câu, "Tiên sinh, này, chuyện gì thế này?"
Trời đất quay cuồng, chú chẳng còn biết nói gì thêm được nữa.
Trên mặt Tề Phong Bắc vẫn chẳng hề xuất hiện một tia hoảng loạn nào, hắn đứng đấy tròng áo thể thao lên, thái độ thản nhiên của hắn làm chú Trung thoáng yên tâm phần nào. Chú cho là mình nghĩ sai rồi, thẳng cho đến khi Tề Phong Bắc dẫn chú ra khỏi phòng ngủ, sau khi đóng cửa lại rồi nói với chú chuyện đã xảy ra vào đêm qua, đến lúc này chú Trung mới hoàn toàn tuyệt vọng.
"Sao lại phát sinh chuyện như vậy được!" Chú Trung khó có thể tiếp thu nỗi, giọng chú khàn lại, ngữ khí vô cùng đau đớn.
"Tiên sinh, sao ngài lại phạm phải sai lầm như thế này? Ngài có biết nếu chuyện này lan truyền ra bên ngoài thì sẽ bôi nhọ danh dự của ngài đến mức nào hay không?"
Sắc mặt Tề Phong Bắc vẫn luôn rất bình tĩnh, chỉ khi nghe được câu nói này thì mí mắt mới thoáng nhấc lên, "Tôi còn có danh dự gì đáng nói sao?"
Chú Trung quýnh lên, vội vàng nói: "Tại sao lại không có? Chuyện lúc trước, phần lớn mọi người đều rất đồng tình với ngài..." Chú nói tới chỗ này liền im bặt, có hơi lúng túng, lại còn rất bất an.
Ánh mắt Tề Phong Bắc lạnh lẽo, quay người đi về phía phòng tập thể hình, "Tôi cũng không cần ai đồng tình hết."
Kết quả là ván đã đóng thuyền, còn về nguyên nhân phát sinh ra chuyện này, cho dù chú Trung có không ưa Bùi Nam đi chăng nữa thì cũng không cách nào đem toàn bộ trách nhiệm đổ lên người cậu được. Tuổi tác của Tề Phong Bắc và Bùi Nam cách xa nhau, đúng là Bùi Nam có tính toán thật, vì để có thể lưu lại nhà họ Tề mà nỗ lực rất nhiều, thậm chí còn có thể chủ động bò giường, muốn dùng cách này để được ở lại mãi mãi.
Nhưng chú Trung hiểu rõ Tề Phong Bắc, đây là đứa trẻ mà chú nhìn hắn lớn lên, chú biết rõ nếu Tề Phong Bắc không muốn thì cho dù Bùi Nam có giở trò tới mức nào đi nữa thì chuyện này cũng sẽ không bao giờ thành công được.
Nếu nó thành công thì có thể thấy rõ rằng tâm tư của Tề Phong Bắc đối với đối phương vốn dĩ cũng chẳng đơn thuần gì mấy.
Nhưng cho dù là như thế thì chú Trung vẫn cứ giận chó đánh mèo.
Lúc Bùi Nam đi theo sau Tề Phong Bắc xuống lầu, chú Trung đã đứng tại chân cầu thang chờ đợi. Trên mặt chú không tỏ ra thái độ gì, chỉ là nghiêm túc hơn hẳn so với bình thường, còn mơ hồ xen lẫn một tia nôn nóng. Sau khi Tề Phong Bắc đi xuống, chú theo thường lệ kéo ghế tựa ra cho hắn rồi đặt bữa ăn sáng lên cho hắn. Tề Phong Bắc mở tờ báo ra, ngữ khí như thường nói, "A Trung, mang bữa sáng của cậu ấy lên luôn đi."
Nghe vậy, Bùi Nam vốn đang muốn trở về thoáng sửng sốt, chờ đến khi cậu phản ứng lại, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười thật tươi, "Tề Phong Bắc..."
Tề Phong Bắc liếc cậu một cái, "Ngồi xuống."
Khoé miệng Bùi Nam giương lên, trong nhất mọi đau nhức trên người cũng quên béng, chỉ còn sót lại sự cao hứng. Cậu đi về cái ghế của mình như mấy năm trước, mông còn chưa kịp đặt lên ghế thì Tề Phong Bắc đã chỉ về một bên khác, "Ngồi ở đây."
Khi hắn nói ra câu này khiến chú Trung cũng muốn chửi tục một câu.
Bùi Nam cũng rất kinh ngạc.
Gia phong nhà họ Tề cũng khá nghiêm khắc, có rất nhiều quy củ cứng nhắc ở những phương diện khác, nhưng từ lúc Tề Phong Bắc chưởng quản gia tộc và hai vị trưởng bối của nhà họ Tề chuyển về quê sống nhàn nhã thì những quy củ này đã mai một theo thời gian, nhưng chỉ riêng quy định về chỗ ngồi thì vẫn cứ thế mà tiếp tục kéo dài đến bây giờ.
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)
(Wattpad: caudocmoc1823)
Ví dụ như Tề Phong Bắc có chỗ ngồi riêng của hắn. Ghế tựa của hắn thì người khác không được ngồi, cho dù hắn không có ở nhà thì cũng không được phép. Mà vị trí thứ nhất bên cạnh tay phải là thuộc về vợ của hắn, còn vị trí thứ nhất bên cạnh tay trái là thuộc về con cái của hắn.
Ngày xưa Bùi Nam đều ngồi ở bên trái, đối diện với cậu là Bùi Băng. Sau đó mẹ con bọn họ bị đuổi ra ngoài, hai vị trí này liền bị trống suốt một năm nay.
Hiện tại Tề Phong Bắc để cho cậu ngồi ở phía bên phải, tâm tư cũng có thể thấy được chút ít. Cũng chỉ rõ nguyên nhân mà Bùi Nam có thể lưu lại là vì cái gì.
Bùi Nam đứng lên, bé ngoan muốn đi sang chỗ kia ngồi, chú Trung lại không thể kiềm nén được mà nói: "Tiên sinh." Ngữ khí chú nghiêm túc hẳn, "Bây giờ cậu ta vẫn chưa thích hợp ngồi vị trí này!"
Cho dù bọn họ đã xảy ra quan hệ nhưng giờ khắc này Bùi Nam vẫn chưa phải là chủ mẫu chính thức của nhà họ Tề.
Mà Bùi Nam cảm thấy ngồi vị trí ngày xưa của mẹ cũng có hơi kỳ quái, cậu lặng lẽ liếc mắt nhìn Tề Phong Bắc, đột nhiên nghĩ đến hắn cũng đã từng là chồng của mẹ mình, tâm lý liền càng thấy khó xử, cậu lựa đại một chỗ rồi ngồi xuống, cũng không quan tâm đến vị trí gì nữa, "Con, con ngồi ở đây là được rồi."
Bàn ăn vốn có nhiều chỗ, lúc có khách thì trừ ba vị trí chủ ra, các chỗ khác trên bàn đều có thể ngồi thoải mái.
Tề Phong Bắc liếc mắt nhìn cậu, không nói gì thêm, hiển nhiên là chấp nhận.
Lúc ăn sáng bầu không khí cũng không được thoải mái là bao, dù sao chú Trung vẫn luôn đứng chờ ở bên, vành môi cứ mím chặt lại. Chờ Tề Phong Bắc dùng bữa xong thì chú lập tức đi theo ngay.
Bùi Nam đoán là chú muốn nói chuyện của cậu, tự dưng thấy phát sầu hẳn ra.
Mẹ Hoa luôn bận rộn trong bếp nên chẳng phát hiện ra chuyện đang phát sinh ở nơi này, chỉ cho là cuối cùng tiên sinh cũng thông cảm cho Bùi Nam, cho phép cậu vào bàn ăn chung, còn nghe thấy muốn cho cậu đi học trở lại thì càng vui hơn, cười híp mắt nói: "Quả nhiên tiên sinh vẫn còn quan tâm đến cậu, nếu không thì sẽ không gọi tôi chuẩn bị bánh sinh nhật cho cậu rồi."
Bùi Nam có chút sững sờ, "Bánh ngọt là ngài ấy nói mẹ Hoa chuẩn bị ạ?"
"Đúng vậy đó. Nam Nam này, thật có lỗi với cậu, hai ngày nay tôi thực sự quá bận rộn, cho nên mới quên mất." Mẹ Hoa áy náy, nhưng rất nhanh lại nói tiếp: "Đi học cũng tốt, cậu cũng không cần phải lo lắng bị đuổi về lại chỗ cũ. Phải học thật tốt, sau đó tốt nghiệp còn có thể giúp đỡ tiên sinh phần nào, ngài ấy nhất định sẽ giúp đỡ cậu mà. Tiên sinh là người rất tốt, mẹ Hoa thấy cho dù ngài ấy có kết hôn đi chăng nữa cũng sẽ không bỏ mặc cậu đâu." Bà biết Bùi Nam rất sợ sẽ bị đuổi về khu ổ chuột, bởi vì cậu luôn luôn lo lắng nhắc đến, mẹ Hoa nghe được cũng thấy lo mãi không thôi.
Bùi Nam lại lắc đầu một cái, "Con không đi học đâu."
"Tại sao lại không đi?"
Trong lòng Bùi Nam đang vui rạo rực, lại ngượng ngùng không dám đem chuyện tối ngày hôm qua nói ra, chỉ nói đơn giản rằng: "Con không thích đi học mà, Tề Phong Bắc cũng không có ý định đưa con đi học đâu."
Hắn còn muốn cậu sinh em bé, làm sao có khả năng đưa cậu đi tới chỗ trường học xa xôi được?
Mẹ Hoa không hiểu sao cậu lại còn vui vẻ thế, tầm mắt chợt rơi vào trên cổ của cậu, nhất thời nhíu lông mày, "Tối hôm qua cậu đi đâu à? Sao lại bị sưng đỏ thế kia? Bị muỗi cắn sao?"
Bùi Nam đáp không ra lời, ấp a ấp úng cho qua. Mẹ Hoa còn muốn hỏi lại thì Tề Phong Bắc đã ở bên ngoài gọi tên Bùi Nam.
Bùi Nam chạy biến ra bên ngoài nhanh như cơn gió chạy, như chó con chạy như bay đến trước mặt chủ nhân vậy, đôi mắt lấp loé tia sáng, đầy mặt đều lộ ra vẻ chờ mong. Tề Phong Bắc mặc quần áo như muốn ra ngoài, trang phục chỉnh tề, ngũ quan anh tuấn, nửa điểm cũng không nhìn ra tên hung mãnh làm tình tối qua.
Hệt như người ** Bùi Nam ba lần đêm qua không phải là hắn vậy.
Không biết có phải do cơn say tình ái vẫn còn ảnh hưởng hay không mà Bùi Nam chỉ dựa gần hắn một chút thì đã muốn nhào thẳng vào trong lồng ngực của hắn, muốn bàn tay rộng lớn của hắn ôm ấp, muốn được hắn xoa xoa, còn muốn ngửi mùi hương dễ chịu trên người hắn nữa. Nhưng cậu thấy chú Trung còn đứng dòm lom lom cách đó không xa thì cậu đã cố gắng kiềm đi cái sự manh động của mình.
"Ngài muốn ra ngoài ạ?"
Tầm mắt Tề Phong Bắc rơi vào trên mặt của cậu, bình tĩnh nói, "Đi phòng cậu."
Bùi Nam đoán không ra hắn muốn đi tới phòng mình làm cái gì, mãi đến khi chú Trung cũng đi vào lục lấy cái điện thoại mà cậu giấu dưới gối thì cậu mới chợt giật mình nhận ra, muốn nhào tới giành điện thoại lại nhưng chú Trung đã nhanh hơn một bước.
Bùi Nam vừa thẹn vừa lúng túng, nhỏ giọng nói: "Đây là của chú Triệu, con còn muốn trả lại cho chú ấy..."
Chú Trung nhíu mày, mở điện thoại di động lên, tiếng rên rỉ khó nghe lập tức vang lên, nghe thấy vậy hai hàng lông mày của chú xoăn tít lên, lập tức nhấn tắt điện thoại di động ngay lập tức, lạnh mặt nói:
"Trong nhà không cho phép xuất hiện mấy thứ này, cậu không biết sao?"
Chú quản chuyện này rất nghiêm, sau sự kiện gièm pha kia thì lại càng nghiêm khắc hơn. Chú Trung bá nhìn thẳng cậu, "Cậu nói là của lão Triệu đưa cho cậu sao?"
Bùi Nam sợ sệt, khẽ gật đầu một cái.
Sắc mặt chú Trung càng khó coi hơn, "Vậy mà lại giấu thứ này, làm hỏng nề nếp của nhà, còn dạy hư con trẻ nữa. Tiên sinh, tôi có thể sa thải ông ta không?"
Bùi Nam cả kinh, "Không muốn mà... Là con chủ động mượn..." Chú Trung lườm cậu một cái làm Bùi Nam sợ đến rụt cổ, lời cầu xin còn lại cũng không dám nói ra nữa.
Tề Phong Bắc nói: "Trừ nửa tháng tiền lương, không cho ông ta nói chuyện với Bùi Nam nữa."
Chú Trung vẫn còn muốn phản đối, nhưng chú chưa bao giờ cãi lại mệnh lệnh của chủ nhân cho nên không phản bác thêm tiếng nào nữa. Tề Phong Bắc nhìn lướt qua phòng ngủ, nói: "Chuẩn bị một phòng cho cậu ta ở lầu hai, lấy cái phòng sát phòng làm việc đi, thuận tiện cho cậu ta học tập."
Bùi Nam không giải thích được, "Học cái gì tập?"
Cậu muốn làm vợ của Tề Phong Bắc kia mà, sao lại còn phải học hành gì nữa?