Tề Phương Bắc đang xem bản kế hoạch không quá tốt do cấp dưới đưa tới, đọc vài dòng đã có thể tìm ra nhiều lỗ hổng, nhưng cũng có nhiều chỗ vẫn xem được. Hắn như đang không chú ý, vậy nhưng vẫn trả lời trôi chảy, hiển nhiên vẫn đang nghe những gì Bùi Nam nói. "Bởi vì học phí của trường mỹ thuật chuyên nghiệp rất đắt đỏ."
"Thì ra là vậy..." Bùi Nam ở khu ổ chuột cả năm trời thì đã biết lợi ích của đồng tiền, càng biết rõ kiếm tiền chẳng hề dễ dàng nên cũng sẽ không ngu ngốc hỏi "Sao lại không có tiền", "Sao phải tiết kiệm tiền" các thứ các thứ. "Khẩu âm của Chu Ấu hình như nghe giống ở miền bắc, bên đó hình như vẫn còn rất nghèo khó á."
Cậu rất thích nói chuyện, bây giờ trong nhà chỉ có Tề Phong Bắc và mẹ Hoa tình nguyện ngồi nói chuyện với cậu thôi, nhưng trong hai người thì cho dù mẹ Hoa hoà ái như vậy nhưng cậu vẫn thích đem chuyện lông gà vỏ tỏi ở trường học kể cho Tề Phong Bắc nghe, mặc dù thái độ của đối phương dường như chẳng chú ý cho lắm, đáp lại cũng chỉ có tiếng "Ừ" nhưng vẫn không làm cậu mất đi hứng thú. Bùi Nam nói xong chuyện Chu Ấu, lại bắt đầu nói qua tới Lộ Tân Kỳ, "Hắn thật kỳ lạ á, nói là tìm em mãi nhưng em với hắn đâu có quen đâu, hắn tìm em làm cái gì?"
Tề Phong Bắc nheo mắt, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, thần sắc vẫn lạnh nhạt, lời nói cũng hờ hững, "Trông cậu ta có bình thường như Chu Ấu không?"
Bùi Nam nhíu mày, hít hít mũi, "Không đâu, nhuộm một đầu vàng choé, tai còn bấm quá chừng lỗ, đeo đinh tán nữa, nhìn mà đau theo ạ."
"Đẹp trai không?"
Bùi Nam tỉ mỉ suy nghĩ một chút, "Cũng dễ nhìn. Cậu ta còn hỏi em học ngành gì, nhưng em đoán không đúng, sau đó cậu ta cũng không nói nhưng mà thân thủ cậu ta rất lợi hại nha, hôm nay cậu ta cứu Chu Ấu, đánh bọn xấu bỏ chạy tán loạn, còn mời tụi em ăn cơm nữa."
Tề Phong Bắc nhíu mày, "Trong trường học có người chặn đường cướp tiền sao?"
"Dạ, nhìn qua cũng không lớn hơn tụi em bao nhiêu, chỉ là lưu manh thôi."
"Sao lại nói cậu ta mời cơm?"
Bùi Nam sửng sốt, ngoan ngoãn nói: "Bởi vì cậu ta dành thanh toán trước, em muốn trả lại nhưng cậu ta không chịu lấy, bảo em là lần sau mời lại cậu ta là được rồi."
Cậu chỉ vừa dứt lời thì Tề Phong Bắc đã móc ví ra, lần này dứt khoát lấy ra một tờ tiền mặt đưa cho Bùi Nam, "Ngày mai đem tiền trả lại cho cậu ta. Sau này nếu không cần thiết thì không nên ăn cơm ở bên ngoài, biết chưa?"
Ngữ khí của người đàn ông hơi nghiêm túc, như đang giáo dục con trai vậy. Bùi Nam lúc còn là con trai của hắn cũng chưa từng bị nói qua như vậy nữa kìa, nhưng lúc này cậu chỉ thấy bình thường, còn ngoan ngoãn gật đầu.
Đúng là ngoan hơn nhiều.
Tề Phong Bắc nắm lấy cổ tay cậu, chưa kịp dùng sức thì Bùi Nam đã chủ động nép sát vào trong lồng ngực hắn, cười đến cong cong đôi mắt, còn ngửa mặt lên nhìn hắn, "Sao thế? Cuối cùng cũng chịu bỏ công việc để âu yếm em hả?"
Tề Phong Bắc nhếch miệng, bàn tay sờ lên cặp mông tròn trịa bị quần bò giấu kín, sau đó nhào nặn mấy lần, còn ghé sát lỗ tai cậu cảnh cáo: "Đi học thì phải ngoan ngoãn đi học, nếu học không giỏi..."
Hậu quả của việc học giỏi hắn không nói ra, nhưng tóm lại chắc là không phải lời hay ý đẹp gì. Bùi Nam lập tức bày tỏ ý chí, "Em bây giờ chỉ muốn học tập, không có bất cứ ý nghĩ gì khác đâu!"
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)
(Wattpad: caudocmoc1823)
Dù sao cũng là đại học hạng thường, không có thiết bị cao cấp như trường học quý tộc nhưng môi trường rất hoà đồng, đồng phục cũng không có bất kỳ quy định nào. Bùi Nam nhanh chóng thân thiết với Chu Ấu, hai người dính nhau từ đi học rồi tan học đến đi ăn, lâu lâu còn có thể đi thư viện chung nữa.
Nói đến thái độ học tập thì Chu Ấu nghiêm túc hơn cậu nhiều, Bùi Nam thường hay than thở nhưng Chu Ấu thì chưa từng than lấy một câu, câu cửa miệng bao giờ cũng là "Mình thấy như vậy là quá tốt". Nhưng tính tình của Chu Ấu mềm yếu quá nên hay bị người khác bắt nạt, Bùi Nam hay ra mặt giúp Chu Ấu nhưng cậu cũng chẳng có bao nhiêu kinh nghiệm, hậu quả chính là cả hai người đều bị cô lập.
Cũng bởi vì vậy mà tình bạn giữa hai người càng sâu sắc hơn, dần dần đã tiết lộ một ít bí mật nhỏ cho nhau. Lúc Chu Ấu biết Bùi Nam có người yêu thì kinh ngạc trợn to hai mắt, há hốc mồm. Bùi Nam còn thừa cơ hội thả quả thêm tin tức nặng kí, "Là nam nha."
Mặt Chu Ấu đột nhiên trắng bệch, đầu ngón tay cuộn tròn lại. Bùi Nam ngẩng mặt nhìn cậu ta, nhỏ giọng nói: "Cậu không kì thị mình chứ?"
Chu Ấu vội vàng lắc đầu, giọng nói hơi run rẩy, "Ừ...Là Lộ Tân Kỳ sao?"
"Sao là cậu ta được?" Bùi Nam vội vàng lắc đầu, "Người bên ngoài nha."
Chu Ấu nhẹ thở phào nhẹ nhõm nhưng lần đầu tiên trong đời Bùi Nam nhạy bén đánh hơi được chuyện lạ lạ, "Sao cậu lo lắng thế? Cậu sợ mình và Lộ Tân Kỳ bên nhau hả? A Ấu này, cậu thích Lộ Tân Kỳ hả?"
Khuôn mặt thiếu niên đỏ lên trong phút chốc, ngũ quan lúc thường rất phổ thông nhưng giờ đây sau khi phủ một tầng ngại ngùng thì trông đẹp hơn mấy phần. Hai tay Chu Ấu phủ đầy mồ hôi, sốt sắng chà lên đầu gối, cúi đầu phủ nhận, "Không, không có mà..."
"Mình nhìn rõ ràng có nha!" Bùi Nam càng bình tĩnh, nhích sát lại trêu ghẹo: "Thích cậu ta thật à? Bắt đầu từ lúc nào vậy? Thì ra cậu cũng thích con trai hả?"
Chu Ấu không có cách nào giấu diếm nữa, nhỏ giọng thừa nhận, "Coi như là yêu từ cái nhìn đầu tiên..."
Chu Ấu đưa cho Bùi Nam tập ký hoạ của mình, từng trang sau đều là hình ảnh của Lộ Tân Kỳ, từ cười to, cười xấu xa, ngửa đầu, quay đầu,... từng bức từng bức đều đặc biệt sống động. Chu Ấu chỉ vẽ đường nét và tô màu lên, rõ ràng chỉ có thể coi là những bức vẽ đơn giản nhưng thần thái và động tác trông giống y như thật, cũng không biết là đã bỏ bao nhiêu tâm tư quan sát rồi sau đó đem bóng người kia nhớ kỹ ở trong lòng thì mới có thể vẽ lại người đó trên giấy, giảm bớt nỗi nhớ tương tư.
"Thật là lợi hại! Vẽ quá trời luôn, chúng ta mới quen nhau có một tháng thôi đúng không?" Bùi Nam cảm thán, lại hỏi: "Cậu có định tỏ tình không?"
Chỉ một câu nói đã hù Chu Ấu sợ quá chừng, nhấp nhổm không yên, hai tay sờ loạn, mặt cũng đỏ bừng, "Không, không đâu..."
"Sao lại không?"
Bờ vai Chu Ấu tiu nghỉu rũ xuống, buồn rầu nói, "Cậu ấy sẽ không thích mình đâu."
"Còn chưa hỏi mà sao cậu biết được?" Bùi Nam bắt đầu xổ kinh nghiệm của mình, "Mình thấy chuyện như vậy vẫn nên chủ động tấn công, nếu không thì rất khó có cơ hội. Giống như mình, lúc bắt đầu cũng tưởng rằng...người mình thích sẽ không bao giờ thích mình, còn tưởng ổng sẽ kết hôn với người phụ nữ khác, nhưng mà thật ra ổng rất thích mình, lúc mình khóc còn phải dỗ mình mà."
Chu Ấu chăm chú lắng nghe, có hơi ước ao, "Hạnh phúc quá."
"Là vậy đó, cậu cũng có thể thử xem sao."
Chu Ấu vẫn lắc đầu, nhỏ giọng nói: "Mình biết cậu ấy có người trong lòng rồi."
"Ai cơ?" Bùi Nam tỉnh bơ, "Cậu ta có bạn gái sao? Nhưng lúc tan học cậu ta đều tới tìm tụi mình mà, lúc ăn cơm cũng trăm phương ngàn kế theo dính dính theo tụi mình, trông có giống người đã có người trong lòng không?"
Chu Ấu nhìn cậu muốn nói lại thôi, cuối cùng cũng không nói ra.
Gia cảnh cậu không tốt, đây là chuyện phổ biến ở miền bắc, để đến được thành phố A học đại học đã rất vất vả, ba mẹ ngoài việc cho học phí thì mỗi tháng chỉ có thể cho thêm Chu Ấu rất ít tiền sinh hoạt, cho nên sau khi học xong thì Chu Ấu còn làm thêm ngoài giờ, vừa dọn dẹp sạch trường lại vừa có lương.
Lúc biết có thể nhận được tiền lương thì Bùi Nam cũng đi ghi tên nhận việc.
Công việc đầu tiên mà cậu nhận là theo chân Chu Ấu đi quét hội trường.
Lúc vừa mở cửa thì Bùi Nam cảm tưởng như đang bước vào nhà ma, bên trong vừa rộng lại vừa tối, bụi bặm bay đầy trong không khí khiến lỗ mũi cậu không quá thoải mái. Rèm cửa dày nặng không biết bao lâu rồi chưa được giặt, bụi bám đầy trên lớp vải, ghế tựa xếp ở dưới cũng đóng bụi một lớp dày. Bùi Nam không nhịn được hỏi: "Chỗ này đã bao lâu rồi không sử dụng vậy? Trong trường chẳng lẽ không tổ chức buổi lễ nào sao?"
"Không biết, nhưng mà ngay cả lễ đón tân sinh viên cũng không làm thì chắc là lâu lắm rồi không tổ chức gì hết á."
Bùi Nam cạn lời, "Vậy giờ bảo tụi mình dọn dẹp làm gì?"
Chu Ấu nói: "Mình nghe thầy nói có ông chủ nào đó quyên góp vật tư cho trường nên trường sẽ tổ chức một buổi tiệc xem như lời cảm ơn, chắc là tháng sau đó." Chu Ấu giao thiệp với các thầy cô giáo nhiều nên tin tức tương đối nhạy bén, "Có lẽ sẽ có diễn tập trước." Sắc mặt Chu Ấu đột nhiên đỏ hồng, "Không biết Lộ Tân Kỳ có tham gia không..."
Bùi Nam không hiểu tại sao, "Sao cậu ta lại muốn tham gia chứ?"
"Bởi vì cậu ấy học chuyên ngành nhạc cụ, nghe nói trong buổi tiệc sẽ có nhạc công tham gia đó."
Giờ Bùi Nam mới biết Lộ Tân Kỳ học ngành gì, cậu thử tưởng tượng cảnh Lộ Tân Kỳ ngồi đàn dương cầm, kéo vĩ cầm, chơi đàn xếp mà nổi cả da gà, "Cậu ta vậy mà học nhạc cụ á? Không phải chớ?"
Mặt Chu Ấu càng đỏ hơn, nhỏ giọng nói: "Lúc cậu ấy đánh đàn nhìn rất đẹp trai."
Hai người nỗ lực tranh thủ thời gian rảnh quét dọn sạch sẽ toàn bộ hội trường, nhờ vậy nên Bùi Nam đã kiếm được khoản tiền đầu tiên tự tay làm ra trong đời mình, tuy rằng chưa tới năm trăm nhưng vẫn khiến cậu kích động không thôi. Lộ Tân Kỳ biết chuyện này thì mon men đến giúp đỡ, làm xong còn muốn cậu mời khách nhưng Bùi Nam lập tức đem tiền giấu kĩ trong ngực, "Không được đâu, tiền này tôi để làm chuyện khác."
Lộ Tân Kỳ cười mỉm nhìn cậu, "Làm chuyện gì thế?"
Bùi Nam nói: "Tôi muốn mua quà, một người quan trọng của tôi sắp tổ chức sinh nhật."
Bùi Nam đột nhiên nhớ tới sắp sinh nhật của Tề Phong Bắc, thật ra nhiều năm như vậy toàn là Tề Phong Bắc tặng quà cho cậu chứ cậu chưa từng tặng quà cho Tề Phong Bắc lần nào cả. Cho nên lần này nghĩ đến sinh nhật của hắn sắp tới gần thì mới không ngại cực khổ mà cố gắng làm việc, hòng kiếm đủ tiền để mua một món quà.
Lộ Tân Kỳ híp híp mắt, "Người quan trọng nào vậy? Mẹ cậu sao?"
Bùi Nam lắc đầu một cái, kéo tay Chu Ấu, "A Ấu, cậu đi mua với mình đi?"
Chu Ấu gật gật đầu, Lộ Tân Kỳ lại nói: "Tôi cũng muốn đi." Cậu ta cười cà lơ phất phơ, "Tôi không bận việc gì hết, hơn nữa mắt nhìn của tôi rất tốt đó, có thể giúp cậu tham khảo một chút."
Bùi Nam muốn từ chối thẳng, nhưng nghĩ đến chuyện Chu Ấu thích Lộ Tân Kỳ thì cậu nghĩ vừa lúc có thể sắp xếp cho bọn họ nhiều cơ hội ở chung thì liền gật đầu.