Lúc trước khi nghe đã bị vứt đi hết thì trong lòng cậu rất buồn, còn trách Tề Phong Bắc quá tuyệt tình, vậy mà có thể đối xử tàn nhẫn với cậu như vậy, tình cảm mười sáu năm trời nói vứt là vứt, còn không thèm nhìn mặt cậu, đuổi cậu về bên cạnh người mà cậu nên gọi là cha ruột.
Mãi cho đến khi cậu cũng bập bẹ nói chuyện yêu đương thì mới hiểu được người trong cuộc đã phải phẫn nộ đến mức nào.
Nếu để cậu đứng ở vị trí của Tề Phong Bắc thì chắc cậu sẽ còn làm nhiều chuyện quá đáng hơn thế nhiều.
Đồ đạc của Bùi Nam trước đây nhiều lắm, cả căn phòng hơn 100m2 cũng không còn bao nhiêu chỗ trống. Quần áo của cậu, đồ chơi của cậu, sách vở của cậu tất tần tật đều chất đống ở nơi này nhưng lại không có nhiều bụi bặm lắm. Bùi Nam nhìn trái nhìn phải, trên mặt lộ ra vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Cậu còn tìm thấy một cuốn album ảnh dày, trong đó hầu như đều chứa những bức ảnh của cậu từ khi còn nhỏ cho đến lúc trưởng thành.
Bùi Nam ngồi bệt trên thảm trải sàn, lật ra trang đầu tiên đã thấy tấm hình bé trai cười toét miệng đến chảy cả nước miếng, chê ỏng ẻo nói: "Xấu quá đi."
Tề Phong Bắc ló đầu sang nhìn, "Xấu chỗ nào?"
Thật ra chả xấu chỗ nào cả, chẳng qua là do Bùi Nam xấu hổ khi nhìn lại cái hình ngốc ngốc của mình, cho dù bây giờ cậu cũng chẳng thông minh hơn tí nào. Khi còn bé, Bùi Băng rất hay chụp ảnh cho cậu, còn thích mặc đồ bé gái cho cậu nữa, toàn là mấy mẫu váy nhỏ dễ thương, thoạt nhìn qua không khác gì cô gái nhỏ.
Lúc lật tới một trang mới, bức ảnh gia đình ba người còn sót lại đập vào mắt Bùi Nam khiến cậu ngẩn ngơ một hồi.
Tề Phong Bắc trong hình và bây giờ trông không thay đổi gì mấy, chỉ là trong hình trông trẻ hơn một chút nhưng vẫn tràn đầy nét cuốn hút của đàn ông. Bùi Nam ngồi trên đùi hắn, nụ cười vô tư trong vắt, Bùi Băng dựa vào bả vai hắn, hé một nụ cười nhẹ dịu dàng.
Nhưng Bùi Nam lại phát hiện ra điểm sai lệch, "Mẹ không yêu ngài."
Nụ cười trên mặt có đẹp hơn nữa thì ngôn ngữ hình thể không có cách nào lừa dối được, tuy rằng Bùi Băng ở trong hình đang dựa vào vai hắn nhưng thực tế không dựa vào hoàn toàn, có thể nhìn ra được khoảng cách giữa hai thân thể với nhau.
Tề Phong Bắc không tỏ rõ ý kiến, trong đoạn hôn nhân này hắn bị lừa dối tổn thương, thậm chí dẫn đến tâm lý cũng bị ảnh hưởng nặng nề nhưng bây giờ đã qua rồi. Cho nên giờ hắn nhìn thấy hình của vợ cũ thì ánh mắt cũng rất bình tĩnh, không còn cảm giác khó chịu gì nữa.
Bùi Nam xoay đầu lại tò mò hỏi hắn, "Trước kia tại sao hai người lại muốn cưới nhau? Nhà ngoại lúc đó đã xuống dốc lắm rồi, nếu nói là môn đăng hộ đối thì đâu phải là đối tượng kết thông gia tốt nhất đâu."
"Hứa hôn lúc còn trong bụng mẹ, đương nhiên phải chịu trách nhiệm rồi." Ánh mắt của Tề Phong Bắc rơi trên mặt cậu, "Hơn nữa tôi chưa bao giờ đem hôn nhân ra làm hòn đá lót đường cho sự nghiệp cả."
"Eo ôi, tự tin vậy luôn." Bùi Nam gấp album lại, chen vào trong lồng ngực của hắn, ôm cổ hắn rồi nói, "Em nói mẹ em không yêu ngài, thế mà ngài lại chẳng có chút phản ứng nào, lẽ nào ngài cũng chẳng yêu mẹ sao?"
Tề Phong Bắc lộ ra biểu tình ê răng, nhéo lấy cổ của cậu, "Còn muốn xem nữa không? Không xem nữa thì chúng ta đi xuống."
"Ngài trả lời em trước đi đã." Bùi Nam không bị lừa, cũng không biết tại sao phải để ý đến thế.
Cậu làm ầm ĩ lên, nếu là lúc xưa thì không dám nhưng giờ Tề Phong Bắc có giả vờ làm dữ lên thì cũng vô dụng thôi, Bùi Nam vẫn quấn lấy hắn hỏi mãi. Cuối cùng Tề Phong Bắc cũng chịu thua, ôm cậu vào lòng rồi thấp giọng nói: "Tôi chỉ yêu em, được chưa?"
Bùi Nam rầm rì, "Em cũng không phải muốn tranh gì với mẹ em mà." Lại hùng hổ nói tiếp, "Chỉ là ngài trả lời như vậy thì em có thể vui vẻ thay mẹ một chút, nếu nói như vậy thì mẹ có thể vơi đi một phần hổ thẹn trong lòng rồi."
Tề Phong Bắc vỗ mông cậu, "Em cho là cô ta không biết sao?"
Không những không biết mà còn biết tất cả, thiếu nữ bước vào cuộc sống hôn nhân ở độ tuổi đẹp nhất, có một người chồng vừa có nhan sắc lại vừa có năng lực nhưng công việc lại quá mức bận rộn, nên đôi bên chẳng thể nào bén ra tia lửa được. Người ở bên ngoài nhìn vào thì bảo đây là cuộc sống hôn nhân trong mơ nhưng đối với Bùi Băng mà nói thì nó chẳng hề có chút màu sắc nào cả, Tề Phong Bắc không thoả mãn được ảo tưởng người yêu trong mộng của cô, vừa lúc đó thì Hạ Ba xuất hiện.
Hắn ta không cao lớn anh tuấn như chồng cô, cũng không có gia thế đồ sộ như chồng cô nhưng hắn ta lại có một thứ mà Tề Phong Bắc không cách nào có được.
Hắn ta có rất nhiều thời gian cho cô, còn có một cái miệng toàn nói những lời hoa mỹ, tuỳ tiện nói mấy câu là đã có thể khiến cô vui vẻ từ tận đáy lòng. Vì vậy trong lúc cô đơn quạnh quẽ thì cô dần lún sâu, xảy ra tư tình không có đường quay đầu với người đàn ông khác. Những năm tháng thế này cô sống rất mệt mỏi, phải để ý trước sau nhưng thực tế cũng không hề thấy hối hận gì cả.
(WordPress: htt895709555.wordpress.com)
(Wattpad: caudocmoc1823)
Nhìn cách cô lựa chọn dẫn con trai về khu ổ chuột là đủ hiểu hết.
Tâm địa của Tề Phong Bắc không cứng rắn như mặt ngoài hắn thể hiện, nếu như lúc đó cô chịu xin lỗi thì Tề Phong Bắc sẽ không làm đến mức đó.
"Mẹ thật sự bị mù mà, không thích ngài mà lại đi thích tên đàn ông thối không có nhân phẩm đó chứ." Bùi Nam nghĩ mãi cũng không ra, cảm thấy điều khó mà tin nổi cũng là điều đó.
Tề Phong Bắc nghiêm mặt, "Em nhất định phải tán gẫu chuyện này với tôi sao?"
Bùi Nam le lưỡi, "Ngài không thể giận em đâu nha."
Tề Phong Bắc bị chọc tức cười, bày ra dáng vẻ hung dữ, "Chiều chuộng em quá rồi, càng ngày càng không có chừng mực. Lúc mới trở về toàn bày ra vẻ mặt vô cùng đáng thương nói cái gì mà muốn đối xử thế nào cũng được, con cún nhỏ ngờ nghệch đó đi đâu rồi?"
"Bị em quăng mất rồi." Bùi Nam cười hì hì, đột nhiên áp lên thân thể của người đàn ông, Tề Phong Bắc thuận thế ngã ra sau, hai người nằm lên tấm thảm trải sàn, xung quanh đều là những món đồ trước kia của Bùi Nam. Bùi Nam nhìn hắn, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhịp tim không khỏi tăng nhanh. Cậu trịnh trọng hôn nhẹ lên môi của Tề Phong Bắc, nói: "Sau này em sẽ không nhắc đến nữa, nhé? Là do mẹ em làm sai, những gì mẹ đã nợ ngài thì em sẽ đến trả lại hết."
Tề Phong Bắc cũng không phải thật sự tức giận, một chuyện không cần để tâm nữa thì tự nhiên sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Hắn đưa tay ra sờ dọc theo vạt áo của Bùi Nam, miết lấy hõm eo của cậu, "Muốn trả thế nào?"
Bùi Nam suy nghĩ một chút, nói: "Cho ngài đánh đòn có được hay không?" Cậu không chờ Tề Phong Bắc từ chối thì đã xoay người quỳ nằm úp sấp, nâng cặp mông lên.
Quần jean cậu mặc rất vừa vặn. Trông không quá bó sát vào đôi chân của cậu lắm, nhưng cặp mông lại vừa vặn bị đội lên nhô ra như hai hình cầu.
Tất nhiên, cũng có thể là do mông cậu quá đầy đặn.
Cặp mông của Bùi Nam không phải là loại đầy đặn có thể nhìn là thấy, chỉ có thể cảm nhận bằng cách tự tay chạm vào. Da thịt dày, vừa đàn hồi vừa mềm mại, hình dáng nhô lên đặc biệt dụ người.
Tề Phong Bắc bị cậu mê hoặc đến mức hơi thở trở nên hỗn loạn, nghiêng người đè lên, cắn lên dái tai trắng trẻo của Bùi Nam, thở gấp nói: "Học cái trò quyến rũ này từ ai? Ông Triệu lại lén cho em xem sao?"
"Không có mà." Bùi Nam mở to đôi mắt đẫm nước nhìn hắn, "Ngài có muốn đánh không?"
Tể Phong Bắc đưa tay vòng ra trước mặt cậu, cởi cúc quần jean của cậu. Bùi Nam bỗng nhiên có chút giãy giụa, "Em không có kêu ngài cởi quần đánh em nha, sao ngài có thể làm vậy được..."
Tề Phong Bắc nhếch miệng, "Đây mới là cách mà người trưởng thành đánh đòn."
Tay kia móc một cái, chiếc quần jean quấn quanh hông cậu bị kéo xuống cùng với quần lót của cậu. Cặp mông trắng như tuyết nảy lên lộ ra như thạch, rất quyến rũ.
Tề Phong Bắc nhịn không được, cúi đầu cắn vào mông cậu một cái, để lại một vết răng mờ.
Bùi Nam bị đau nấc lên nghẹn ngào, mắng hắn: "Tề Phong Bắc, em thấy ngài mới giống cún con, cứ cắn em mãi, chú Trung đã mấy lần nhìn thấy trên cổ em có dấu hôn..."
"Vậy để chú ấy thấy đi, không chừng còn có thể tạo động lực cho chú ấy có mùa xuân thứ hai đó." Tề Phong Bắc hiếm khi có thời điểm thô lỗ, còn có thể nói đùa dí dỏm như thế này thì chắc có lẽ chỉ có Bùi Nam mới có thể nhìn thấy.
Đầu lưỡi của hắn liếm lên vết cắn, nóng hầm hập, Bùi Nam cảm thấy ngứa ngáy, có chút không chịu nổi, "Ưm... Không bằng mai mối mẹ Hoa cho chú đi. Tuy rằng em nghĩ sẽ thiệt thòi với mẹ Hoa một chút, nhưng mà chú Trung chắc đã để dành được quá trời tiền, có thể bù đắp bằng tài chính cho mẹ Hoa nha..."
Tề Phong Bắc tức cười, "Em lại nghĩ bậy bạ gì đó? Giữa bọn họ có quan hệ họ hàng."
Bùi Nam nghi hoặc, "Ơ? Sao em không biết?"
"Bởi vì em là con cún ngốc." Tề Phong Bắc hết nhịn nổi, ngắt lấy eo Bùi Nam khiến cặp mông của cậu nhấc lên cao hơn, sau đó duỗi tay vỗ lên mông thịt của cậu một cái.
Âm thanh giòn tan vang lên và mông thịt núc ních lay động, trên cặp mông trắng như tuyết nhanh chóng hiện lên dấu tay năm ngón ngay.
Bùi Nam bị hắn đánh khóc, nước mắt lưng tròng, quay đầu lại có ấm ức nhìn hắn, "Sao ngài lại dùng sức như vậy..."
Tề Phong Bắc nở nụ cười, hắn đẹp trai đến mức nụ cười của hắn dẫn theo mấy phần khí tức nguy hiểm. Hắn cởi quần của Bùi Nam ra, nhấc đôi chân trần của cậu lên rồi vỗ lòng bàn tay lên bướm nhỏ đầy đặn và múp míp của Bùi Nam.
Lực đạo không nặng nhưng lại đủ khiến Bùi Nam cảm giác được đau đớn và kích thích.
Bảo bối dường như muốn khóc thành tiếng, lại muốn trốn, âm thanh đều mang theo tiếng khóc nức nở, "Sao ngài lại có thể đánh chỗ đó... Ba ba xấu... Chồng hư quá..."
Lỗ nhỏ mềm mại thường bị môi lưỡi liếm mút, nhiều nhất là sưng lên do bị dương v*t đút quá nhiều, nhưng chưa bị tát như thế này nên lập tức chuyển sang màu đỏ, môi âm hộ nhanh chóng sưng lên một chút, một dòng nước chảy ra từ trong lỗ nhỏ khiến nó trông càng hấp dẫn hơn.
Tiếng khóc của cậu khiến Tề Phong Bắc vô cùng hưng phấn.
"Cái này cũng là cách mà người trưởng thành đánh đòn." Tề Phong Bắc nhếch miệng, "Là em mời tôi."
"Vậy giờ em hết muốn mời rồi..." Bùi Nam muốn tránh đi nhưng Tề Phong Bắc lại bóp lấy eo của cậu, nắm lấy mắt cá chân của cậu kéo lại, làm cho cậu đã bò về trước hai bước cũng bị kéo trở về.
Lại một cái vỗ nữa giáng xuống khiến hai cánh mông đỏ bừng. Tề Phong Bắc giả vờ nghiêm túc nói: "Ba đã từng dạy em phải thực hành những gì mà em thuyết giảng đúng không?"
"A hưm... Không nhớ... không nhớ gì hết..."
"Vậy bây giờ ba sẽ nhắc lại để em có ấn tượng nhiều hơn."
Đầu ngón tay thon dài lại chạm vào lỗ nhỏ, bướm non của Bùi Nam đã đỏ cả lên, đáng lẽ phải đau xót lắm nhưng không hiểu sao chim nhỏ phía trước lại càng cương lên hơn.
Âm thanh kêu rên của cậu ngày càng quyến rũ, như thể đang cố tình dụ dỗ ai vậy. Lòng bàn tay của Tề Phong Bắc không ngừng đưa xuống, phần lớn là ở mông, còn có cả trên bướm nhỏ mềm mại của Bùi Nam. Chẳng mấy chốc, cả hai nơi đều đỏ bừng, đặc biệt là bướm nhỏ chảy cả nước, nhễu xuống kéo sợi lơ lửng như sợi tơ.
Tề Phong Bắc không để nó rơi xuống thảm, hắn dùng lòng bàn tay hứng lấy chất lỏng, sau đó lau lên dương v*t đã thả ra của mình, lại tuốt dương v*t vốn đã dày và dài càng thêm cương dữ hơn, sau đó ấn mạnh vào âm hộ của Bùi Nam.
"A... Ba ba... Chồng ơi..." Đau đớn qua đi là tới cơn khoái cảm tột đỉnh thế chỗ, bướm nhỏ dâm dục đang thuần thục mút lấy mút để dương v*t. Bùi Nam kêu loạn lên nhưng vẫn tức lắm, cậu cố gắng quay người lại muốn hắn hôn hôn, "Ngài hư quá..."
Khi được hôn đến thoải mái liền nỉ non nói: "Nhưng mà em thích lắm..."
Thích người ấy lắm, cũng không biết đã bắt đầu từ lúc nào, chỉ muốn liều mạng độc chiếm hắn, cho dù có phải đánh đổi bằng tất cả những gì mà cậu có.
Cả thân thể, tôn nghiêm và tình cảm.
Thậm chí không dám nghĩ đến nếu thua cuộc thì sau này phải làm sao.
Chỉ một lòng cố chấp muốn tồn tại trong không gian nơi mà hắn đang ở, giống như thể cậu sinh ra phải cần hắn yêu thương và chở che.
May là, cậu đã thắng.
Tề Phong Bắc cũng thương cậu thật lòng.