Trên tay cô cầm một ly rượu chân cao giá trị không nhỏ, những giọt rượu màu đỏ sậm trong ly đung đưa qua lại. Cô lơ đãng lắc ly rượu, cũng không quan tâm những giọt rượu nồng nàn trong ly có đổ ra ngoài hay không.
Từ khi tiếp quản sự nghiệp Hắc bang của cha, cô phải bỏ dở việc học hành, mới 19 tuổi thì phải gia nhập vào Hắc bang đánh đánh giết giết. Lúc bắt đầu, rất nhiều người bất mãn với cô. Một nha đầu chưa dứt sữa, đạt được thành tích gì chứ ! Nhưng 2 tháng sau, mọi người đối với phương pháp quản lí và kĩ thuật bắn súng điêu luyện, trình độ đánh đấm của cô đầu cam bái hạ phong.
Từ nhỏ cha đã huấn luyện cô, là để sau này cô kế thừa sự nghiệp của ông, cũng dưỡng nên cô với thân thủ trí óc và khí chất bất phàm.
“Tiểu thư, Tô Cách tiên sinh đã tới”. Quản gia cung kính thông báo cho cô.
Cô dường như không nghe thấy mà vẫn tiếp tục nhìn xa xăm. Nơi đó có một chiếc xe hơi màu đen đã đỗ lại.
Quản gia thông báo xong thì lui ra.
Một lát sau, tiếng gõ cửa vang lên. Bước vào là một nam nhân. Anh ta mặc một bộ Âu phục hàng hiệu, phong độ thanh thoát, khí chất phi thường. Anh có một gương mặt đẹp đến mức khiến rất nhiều cô gái phải hâm mộ hét lên. Bởi vì bàn tay thường cầm súng, ngón trỏ cong lại theo thói quen. Anh đứng một bên, nhìn khuôn mặt nghiêng đẹp như điêu khắc của cô gái.
Cô dường như không nhìn thấy vẫn đứng bất động như cũ, ánh mắt phiêu diêu ngoài cửa sổ. Tô Cách cũng không lên tiếng, yên lặng nhìn cô.