• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi vừa trở về phòng nghị sự, Lâm Hiến Thường đã trở về. Hắn một thân toàn máu, lảo đảo xông vào.

“Sao chỉ có một mình ngươi ? Bạch Khải đâu ?” Hà Lẫm vội vàng hỏi.

“Giáo chủ, Khưu Cập Tiên chạy rồi, Bạch hộ pháp đã chết !” Lâm Hiến Thường lo lắng nói.

Tôi đột ngột đứng dậy, “Làm sao chạy thoát !”

“Sau khi Khưu Cập Tiên giết Bạch hộ pháp dùng khinh công chạy thoát, thuộc hạ muốn truy cũng truy không được !” Lâm Hiến Thường ảo não.

“Hừ, Khưu Cập Tiên” Tôi lạnh lùng nhìn Lâm Hiến Thường, “Tại sao lại thất bại ?”

“Bọn thuộc hạ đánh không lại hắn. Vốn dĩ bọn thuộc hạ liên thủ để đánh, nhưng về sau hắn giết Bạch hộ pháp rồi chạy mất”.

“Liên thủ ?” Tôi độc ác nhìn Lâm Hiến Thường, “Ta đã nói cái gì ? Không cần biết dùng cách gì ! Không quang minh chính đại cũng được ! Đánh lén cũng được ! Đánh trực diện đương nhiên là không thắng rồi ! Lâm Hiến Thường, hiện tại hắn có thể đã đến Giang Bắc liên lạc với Hoài An Môn ! Ngươi nói xem ngươi có phải phế vật không ! Ta nói cho ngươi biết Mộ Thiên Vẫn ta không dùng phế vật ! Ngươi ở lại đây làm gì ? Cút cho ta ! Bắt đầu từ hôm nay ở đây không có người tên Lâm Hiến Thường !”

“Giáo chù, Giáo chủ…bình tĩnh một chút !” Hà Lẫm bước lên khuyên tôi. “Bạch hộ pháp đã chết, Lâm hộ pháp không thể đi được ! Hơn nữa hai vị hộ pháp đều không ở đây, nơi này không thể không có bọn họ”

“Không thể ?” Tôi lạnh lùng nhìn Lâm Hiến Thường, hắn đang quỳ trên mặt đất run cầm cập. “Mộ Thiên Vẫn ta sẽ không nuôi phế vật, ta đã nói thì sẽ làm ! Lâm Hiến Thường, một là ngươi cút cho ta, hai là ngươi không cút thì ta sẽ cho ngươi vĩnh viễn ở lại nơi này !”

Tôi rút Huyền Minh kiếm ra, bình tĩnh chỉ vào hắn. “Ngươi chọn đường nào”

Lâm Hiến Thường lặng lẽ đứng dậy đi ra ngoài.

“Giáo chủ ! Người thật sự để hắn đi ?” Hà Lẫm không tin nhìn tôi.

“Đúng, ta muốn hắn đi” Tôi nhìn Hà Lẫm, “Ngươi đừng cố gắng giữ hắn lại, nếu không người cũng đi cho ta !”

Hà Lẫm câm như hến. “Từ sau khi Giáo chủ Gian Tập Lũng chết, Lâm Hộ pháp xuất hiện, vì võ công hắn cao cường, cho nên thuộc hạ để hắn làm hộ pháp, thật không ngờ nhanh vậy hắn đã đi…”

“Võ công cao cường ? Vậy còn để cho Khưu Cập Tiên chạy thoát !” Tôi thu kiếm lại, hạ lệnh, “Đêm nay, ngươi giúp ta chuẩn bị vài người, ta đích thân dẫn bọn họ máu rửa Thiếu lâm, Côn Lôn và Mộ Dung Sơn trang !”

Sáng sớm ngày thứ hai, đã không còn hai phái Thiếu lâm và Côn Lôn, kết cục của bọn họ cũng giống như Tụy Linh Cung, mà Mộ Dung Sơn trang cũng đã bị đả kích nghiêm trọng, Mộ Dung Thiện chạy thoát, Mộ Dung Tuyên đã chết. Mộ Dung Sở đã bỏ đi, cho nên không bị liên lụy.

“Tiếp theo, chính là cái gọi là Kì Hạp Cung đó” Tôi quét mắt nhìn Hà Lẫm, “Tối nay mộ mình ta đi Kì Hạp Cung, ngươi giúp ta phóng hỏa thiêu rụi Mộ Dung Sơn trang ! Ta xem còn ai dám ủng hộ Hoài An Môn !”

“Dạ, Giáo chủ” Hà Lẫm lau mồ hôi lạnh đổ ra trên trán.

Lại trải qua một đêm, Kì Hạp Cung cũng biến mất. Mộ Dung Sơn trang bị lửa thiêu rụi thành bãi hoang tàn. Trên giang hồ rất nhiều môn phái vốn dự định ủng hộ Hoài An Môn đã không còn chuẩn bị ủng hộ nữa, lần lượt không tham gia vào trận chiến này nữa. Có một số môn phái thậm chí bắt đầu đầu hàng Ma giáo.

Hoài An Môn dường như có một chút động tĩnh, một vài người tài năng của Hoài An Môn đã lần lượt mất tăm mất tích trên giang hồ, Vũ Văn Thích, Vũ Văn Thiều Li cũng không thấy, Hoài An Môn chỉ còn sót lại vài người võ công yếu kém.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK