Bà mới ba mươi mốt tuổi, cứ vậy mà ra đi. Tôi thở dài, nhìn thật lâu vào mộ phần. Từ đây có thể nhìn thấy cà Khúc trang ở lưng chừng núi, Khúc trang mà bà nhớ mãi không quên.
Một vài tân khách từ Khúc trang đi ra, mỗi người đều lắc đầu thở dài. Hôn lễ của Khúc Diệp Thương, lại kết thúc bằng bi kịch của Khúc Kinh Thiên. Tôi đứng trên đỉnh núi, gió thổi qua y phục trắng của tôi.
"Phát nhược lưu tuyền, y như hồ điệp” (1) Một âm thanh trong trẻo sắc bén kéo tôi ra khỏi suy ngẫm của mình.
Tôi quay đầu, nhìn thấy một nam tử đứng ở phía sau không xa. Là thiếu niên áo xanh mang kiếm trong tửu quán. Y một thân chính khí, đã hoàn toàn không có vẻ thanh xát lúc gặp trong tửu quán. Ngũ quan thanh tú, phong thái tuấn lãng, phi phàm. Y nhìn khuôn mặt tôi, hơi sững người.
“Cô nương có phải có quan hệ với Khúc trang dưới núi không ? Tại hạ thấy cô nương chăm chú nhìn Khúc trang, có phải có việc khó nói không ?”
Tôi hừ lạnh một tiếng : “Đại hôn của Khúc trang Đại công tử Khúc Diệp Thương, việc lớn như vậy sao ta lại không đến ?”
Y hơi cau mày, “Cô nương phải chăng cùng với Khúc Diệp Thương có việc khó nói, cho nên ngay lúc đại hôn của y mới đứng đây ưu sầu không vui ?”
“Không phải” Tôi dứt khoát chặn ngang lời y “Hừ, Khúc trang sợ rằng cũng sẽ chẳng còn tích sự gì nữa. Khúc Kinh Thiên đã trở thành phế nhân, trụ cột của Khúc trang đã sụp đổ. Haha, hôn lễ này đúng là rất đáng xem, tân khách sao lại về hết vậy ?”
“Sao cô nương lại nói những lời này ?” Y ngẩn người.
Tôi mỉm cười với y, không nói gì nữa, phất tay áo nhẹ nhàng xuống núi, biến mất khỏi tầm mắt y.
(1) : Câu này nghĩa là : Tóc như dòng suối chảy, áo phấp phới như cánh bướm