Khúc Kinh Thiên chỉ an táng bà qua loa, không có tang lễ, không có bia mộ, chỉ có một cỗ quan tài sơ sài, chôn bà ở sau núi. Trong mắt Khúc Kinh Thiên, nương tôi chẳng qua chỉ là một lỗi lầm mà ông phạm phải khi say rượu. Nhưng ông lại không biết, bà luôn xem ông là trượng phu của mình, yêu ông sâu đậm. Nhưng sự lạnh nhạt của hắn đã phá hủy tất cả niềm tin của bà.
Tôi trưởng thành trong một thế giới lạnh lùng như vậy, rất nhiều người ở Khúc trang đối với tôi cũng không nghe không hỏi, người mà cả đời này tôi hận nhất chính là Khúc Kinh Thiên, và Khúc trang mà hắn đã vất vả sáng lập. Nhiều lần tôi đã muốn dùng một mồi lửa thiêu rụi Khúc trang, để Khúc Kinh Thiên nếm thử mùi vị đau khổ.
Đêm đó, tôi đã ném vào phòng của Khúc Kinh Thiên một con nhện độc, đó là do tôi vô tình bắt được ở sau núi, kết quả là bị Khúc Diệp Thương bắt được. Người mà Khúc Kinh Thiên yêu thương nhất là đứa con lớn của hắn, trao cho hắn yêu thương, trao cho hắn quan tâm. Mà trong lòng Khúc Diệp Thương thân thiết nhất là Khúc Kinh Thiên. Khúc Diệp Thương rút kiếm chém con nhện làm đôi, tôi chỉ yên lặng đứng nhìn.
Hắn kéo tôi đến rừng cây sau sơn trang cảnh cáo tôi : “Khúc Vô Loan, nghe rõ cho ta, ta không cần biết ngươi đang nghĩ gì, không được làm loạn sau lưng cha ! Ta không cần biết võ công ngươi có cao hơn ta hay không, tóm lại ngươi an phận một chút cho ta !”
Tôi chỉ không nhịn được đáp trả hắn một câu. Lúc này chúng tôi lại nghe thấy âm thanh va chạm của lá cây. Tôi nhìn về phía đó, chỉ nhìn thấy một bóng trắng, nàng rất thấp, vừa mới ngang ngực tôi, khoảng bảy tám tuổi. Nàng không nhanh không chậm xoay người chạy đi, tôi rút kiếm đặt trên vai nàng. Nàng cũng rất lạnh lùng, nhưng lại khác với sự lạnh lùng của thế giới này, giống như trong lòng nàng trước nay không hề hoang mang, không hề sợ hãi, nhưng tôi nhìn ra được năng lực tiềm tàng của nàng. Sau đó nàng xoay người đánh tôi một quyền. Khí lực rất lớn, giống như vẫn thường luyện tập, lại không giống như võ công. Nhưng thân hình của nàng lại nhỏ bé yếu đuối. Trong bóng tối không nhìn rõ nhau, nhưng tôi có thể biết được biểu hiện trên mặt nàng nhất định là cảm thấy rất nhàm chán.
Tim tôi trong khoảnh khắc đó dường như rung lên, phát ra hai tiếng “thình thịch”. Đêm đó tôi luôn nghĩ xem nàng là ai. Vận mệnh dường như đã chiến cố tôi, ngày thứ hai Khúc Kinh Thiên nói Tam nương thu nhận nghĩa nữ. Nàng tự mình nói ra rõ ràng tên của mình, hoàn toàn không sợ hãi nghênh đón ánh mắt tôi. Lúc nàng quay người lại, giây phút đó, thế giới dường như ngừng lại. Ánh mắt thanh khiết như thế, dung mạo xinh đẹp như thế, nhưng lại tỏa ra cảm giác áp chế người khác, khiến người ta nghĩ đến tiên tử trên trời, là tiên tử không nhuốm bụi trần, bất kì vật ô nhiễm nào cũng đều không vương trên người nàng. Tôi là phàm nhân, không thể quá cưỡng cầu ánh mắt của nàng.
Khúc Nghiên Nhi ở bên cạnh tôi dường như rất tức giận. Nó luôn tự cho mình là đẹp, chỉ có người ở trong Khúc trang không gặp qua ai khác mới cho nó là đẹp. Nó quá dung tục làm sao có thể so với Mộ Thiên Vẫn.