Vậy là đêm đó, tôi lợi dụng lúc đêm tối trèo qua tường của Tụy Linh Cung.
“Cung chủ, ngày mai chính là đại hôn của người, ngủ sớm chút đi”
“Ta ngủ không được. Lão tặc Mộ Dung Lệnh này, vốn dĩ không muốn con trai hắn lấy ta vào cửa, chỉ là do tình thế ép buộc mà thôi. Thực ra, ta nghe nói Mộ Dung Sơn trang có một bí tịch, lão tặc Mộ Dung Lệnh che giấu rất cẩn thận. Lần này ta muốn lấy trộm được bí tịch đó, phát dương quang đại Tụy Linh.” Lệnh Thục Thiên ngưng lại , “Giai nhi, Đại hội võ lâm ngươi cũng ở đó, ngươi có phát hiện lúc “Bạch y Tu La” đó tháo khăn che mặt xuống, khuôn mặt đó dường như rất quen không ?”
“Đúng vậy, Cung chủ, nô tỳ cũng cảm thấy vậy, giống như đã từng gặp qua…A, nô tỳ nhớ ra rồi ! Cô ta khá giống với Tam tiểu thư lúc trước !”
“Cũng có chút giống, nhưng Lệnh Tương Thiên đã bị đại tỷ hạ độc chết rồi, chúng ta cũng từng sờ qua mạch đập của nó, cũng không còn nữa, đích thực đã chết rồi. Kì thực từ nhỏ ta đã rất ghen tỵ với Lệnh Tương Thiên, nương dựa vào cái gì lại thương một mình nó, vì nó đẹp sao ? Nó chết đi, thật đúng với tâm nguyện của ta ! Thật không ngờ Lệnh Chức Vân cũng mất tích luôn, chức vị Cung chủ Tụy Linh Cung cuối cùng ta cũng ngồi lên”.
Thanh âm của Lệnh Thục Thiên càng lúc càng ngoan độc, ở bên ngoài cửa sổ tôi thở dài một hơi, thật không ngờ Lệnh Tương Thiên lại sống trong hoàn cảnh như vậy. Chết rồi cũng tốt, cũng không cần chịu đựng những ánh mắt ngoan độc kia và những âm mưu cứ nườm nượp kéo tới. Nếu tôi đã sống trong thân thể cô ta, đương nhiên tôi sẽ giúp cô ta báo thù.
“Lệnh Tương Thiên là loại người mà ai cũng có thể khi dễ, cho dù có người yêu thương cũng như vậy thôi ! Cả Tụy Linh Cung ngoài trừ nương ra cũng chẳng ai thích nó !”
“Đúng vậy, Cung chủ, Giai nhi nhờ đã từng giúp người tát Lênh Tương Thiên mấy bạt tai, cô ta cũng không dám ra tay !”
Tôi rút ra môt cây ngân châm, nhắm chính xác vào thân ảnh mờ ảo bên trong cửa sổ. Ngân châm xuyên qua cửa sổ, người trong đó ngã xuống.
“Cung chủ, Cung chủ người làm sao vậy ?”
Tôi đẩy cửa đi vào, chỉ nhìn thấy một nha hoàn quay lưng với tôi đang lắc lắc thân thể Lệnh Thục Thiên, mắt của Lệnh Thục Thiên trừng to, đã không còn ánh sáng trong đó nữa.
Nha hoàn đứng thẳng người dậy, xoay người há miệng chuẩn bị gọi người đến, kinh ngạc nhìn tôi đã đứng sau lưng cô ta. Khi sự kinh ngạc của cô ta vẫn chưa chuyển thành hoảng sợ, tôi đã nắm chuôi kiếm rút ra đâm xuyên của đỉnh đầu của cô ta. Máu tuôn như suối.
“Chủ tử của người chết hạnh phúc hơn ngươi” Tôi mặt vô biểu tình nói với cô ta một câu, lau đi vết máu trên Huyền Minh kiếm. Liếc nhìn Lệnh Thục Thiên, ngân châm của tôi xuyên qua hai bên thái dương của cô ta, ghim thẳng vào tường, trên thân ngân châm còn lưu lại vết máu.
Mắt của cả hai đều trừng rất to, giống như không cam tâm tình nguyện. Tôi cũng không quan tâm, đi ra khỏi phòng của Lệnh Thục Thiên.
Lệnh Tương Thiên, nếu Tụy Linh Cung này đã không có gì để ngươi lưu luyến, vậy ta giúp ngươi hủy diệt nó.
Tôi nắm chặt kiếm trong tay, đẩy từng cửa phòng một, bình tĩnh giết từng người từng người của Tụy Linh Cung vẫn còn đang hoảng loạn. Lúc bọn họ chết cũng không kịp kêu một tiếng, bởi vì tôi vốn không cho họ có thời gian hoảng sợ.
Tôi lạnh lùng cười, trên mặt đất vẫn còn vệt máu kéo dài như sông. Gió thổi tới, cả Tụy Linh Cung tràn ngập mùi máu tanh và chết chóc. Tôi bay lên cao nhìn Tụy Linh Cung, vết máu dưới ánh trăng phản chiếu một màu đen đậm đặc sệt. Bắt đầu từ ngày hôm nay, trên giang hồ sẽ không có nơi nào gọi là Tụy Linh Cung. Nếu có, chỉ là địa ngục A Tì đã trải qua một phen chết chóc.
Tôi ở cành cây bên cạnh nhìn nơi yên tĩnh đến kì dị này, đợi màn kịch hay vào sáng hôm sau. Tôi tìm trong cái túi bí mật trên y phục, trong đó có năm trăm cây ngân châm. Tôi nhớ lại Minh Sát từng nói với tôi, “Thiên Vẫn, khi nào ngươi không muốn dùng Huyền Minh kiếm ngươi có thể dùng cái này. Cái này sẽ là ám khí của ngươi. Ta tin ngươi sẽ sử dụng tốt nó. Cái ta muốn, chính là hào kiếp phải lớn hơn cả mười năm trước”
Tôi đã không còn tin tưởng thế giới này, cái tôi tin tưởng, chỉ có chết chóc.