“Mộ cô nương, ta có thể nhờ cô nương giúp một việc không ?”
“Chuyện gì ?”
“Cùng Vương gia thượng triều”
“Lí do, tại sao ta phải đi” Tôi đang đùa giỡn với Huyền Minh kiếm.
Thị vệ do dự một lúc, “Vương gia lần này đi, chắc chắn dữ nhiều lành ít. Trương phủ bị thiêu, Thánh thượng tuyệt đối đổ lên đầu Vương gia. Nếu có thể…”
Tôi cười, “Nếu có thể, ta sẽ phóng hỏa một lần nữa. Lần này, ta muốn thiêu rụi tẩm cung, ta luôn ở phía sau Huyền Thần Y”
Thị vệ vui mừng vô cùng, “Vậy ủy khuất cô nương mặc y phục thị vệ của ta được không ?”
Tôi phất tay, “Không cần đâu, ta trước giờ không mặc y phục của người khác. Hơn nữa ta chỉ mặc màu trắng”
“Ta phải đi” Tôi nói với Huyền Thần Y đang chỉnh trang triều phục.
Y lắc đầu, “Thiên Vẫn, không thể mạo hiểm. Quản gia nhận được tin tức, lần này triều đình đối với việc ta thượng triều gia tăng thủ vệ, mỗi người đều là cao thủ. Nàng có chắc chắn, nhưng ta vẫn không muốn nàng đi mạo hiểm”
Tôi lúc này, bạch y tung bay. “Có phải ta quá bắt mắt không ? Vậy được, ta mang khăn che mặt” Ngữ khí tôi kiên định, không dễ gì phản đối, “Ta nhất định phải đi. Cho dù ngươi cự tuyệt thế nào”
Huyền Thần Y thở dài, “Thiên Vẫn, không có cách gì đối với nàng cả. Vậy được, nàng mang khăn che mặt đi với ta”
Xe ngựa đã chuẩn bị từ sớm, tôi và Huyền Thần Y ngồi vào trong. “Thiên Vẫn, vào trong cung, không thể khinh suất, không thể gây chuyện, biết không ?”
Tôi không để ý gật đầu.
Đến cửa cung, tôi cùng y xuống xe ngựa. Cửa cung tập trung rất nhiều đại thần, từng người từng người đi vào.
“Thánh thượng có lệnh, tội thần Kình An Vương Huyền Thần Y chờ ngoài cửa cung” Một thị vệ oai phong lẫm lẫm đứng trước cửa cung tuyên bố. Tôi quét mắt qua thị vệ, xem dáng vẻ chắc là thị vệ cao cấp. Một tia cười lạnh hiện trên khóe miệng tôi. Ngoài cửa cung chỉ còn Huyền Thần Y, tôi và bốn thị vệ sau lưng y.
Tôi nắm chặt Huyền Minh kiếm, rút kiếm đặt trên vai hắn.
“Ta nên kêu ngươi là Lâm Hiến Thường, hay nên kêu ngươi là Vũ Văn Quyết ?”
Thị vệ bốn phía khinh ngạc, rút kiếm chuẩn bị xông vào, bị Vũ Văn Quyết vung tay cản lại.
“Thiên Vẫn, nàng đang làm gì vậy ?” Huyền Thần Y hoài nghi.
Vũ Văn Quyết lộ ra nụ cười khổ, “Ta sớm nên biết, bạch y nữ tử bên cạnh Kình An Vương. Trong khắp thiên hạ, ai có thể mặc y phục trắng mà ngạo thị quần hùng, ai lại có được khí chất đó, còn có một đôi mắt tuy rằng giết rất nhiều người nhưng lại có thể tinh khiết đến lạ thường như vậy. Mộ Thiên Vẫn”
“Ngươi phản bội ta, có từng nghĩ sẽ chết không”
“Có. Cho nên ta rời đi”
“Đến Hoàng thành, làm thị vệ ? Thiếu môn chủ của Hoài An Môn ngày trước chẳng qua cũng chỉ có vậy. Đáng tiếc Môn chủ hiện tại là Vũ Văn Thiều Li”
“Hoài An Môn !” Huyền Thần Y rất kinh ngạc, “Hắn là Thiếu môn chủ của Hoài An Môn ?”
“Hoài An Môn bại dưới tay của ta, phản đồ của Ma giáo, Vũ Văn Quyết, ngươi nghĩ muốn chết sao ?”
“Phải” Hắn nhắm mắt lại. “Muốn động thủ thì làm đi”
Tôi thu kiếm lại, “Không, hiện tại ta không vội gì động thủ”
Hắn cười, “Mộ Thiên Vẫn, ngươi là một liều thuốc mê. Ngươi có thể khiến mọi người yêu, lại cũng có thể hủy diệt bọn họ”
“Ta không phải thuốc mê, bọn họ không phải nói, ta là Tu La sao ?” Tôi liếc mắt một cái, “Đợi khi ta giết ngươi, ngươi cười cũng không nổi đâu !”
“Tùy theo ý ngươi” Vũ Văn Quyết nhẹ nhàng nói.