Phòng bị nghiêm ngặt. Tôi không nhịn được than nhẹ. Thanh âm vừa rồi đã khiến cho rất nhiều thủ vệ nghe thấy. Từng người bọn họ không tạo ra tiếng động, vừa nhìn là biết cao thủ.
“Kẻ nào !” Vài bóng đen đã bay lên, rút kiếm ra. Tôi tránh xuống dưới cây, bên dưới đã tập trung rất nhiều thủ vệ rút sẵn kiếm chờ đợi.
“Người giết cẩu tặc” Tôi khẽ cười, rút Huyền Minh kiếm ra.
Trong đêm đen chỉ thấy một bóng trắng bay qua, sau vài âm thanh của binh khí chạm nhau, đã có một nửa số người ngã xuống. Những người phía sau chỉ ngây ngốc đứng nhìn.
Ngày càng có nhiều người. Tôi vừa nhanh chóng múa kiếm, vừa rút ngân châm bắn vào những kẻ chạy đến. Lại có thêm một nửa số người ngả xuống, còn hơn mười người vẫn đang đánh với tôi. Mười ngươi này đích thực là cao thủ. Nếu đơn đả độc đấu tuyệt đối không phải là đối thủ của tôi, nhưng mười người cùng liên thủ, kiếm đan vào nhau gió không lọt qua được, xem ra đã luyện tập nhiều lần, trong một thời gian ngắn không thể nào giết chết được.
“Các hạ thân thủ thật tốt, ta tự nhận không bằng” Một người lên tiếng.
“Vậy sao” Tôi cười.
“Đại ca, có điểm giống với’Bạch y Tu La’ mà giang hồ đồn đãi” Lại có một kẻ mở miệng.
Mũi kiếm tôi xoay chuyển, bắt đầu sử dụng Huyền minh kiếm pháp, lại phối với Huyền Minh kiếm, cho nên càng thuận tay ra chiêu.
“Sao lại đổi chiêu thức ?” Một người không hiểu
Tôi không nói gì, xuất ra một phần công lực, đâm vào một kẻ phòng bị yếu ớt.
“Chết một tên, vẫn còn chín tên” Tôi lạnh lùng nói.
Tôi đem kiếm rút vào trong tay, xoay người tránh một mũi công kích lợi hại của một tên, mũi kiếm nhanh chóng vạch trên cổ của ba tên, máu bắn khắp nơi.
“Vẫn còn sáu tên”
Tôi đâm vào một tên nữa, lại rút ra xuyên qua ngực tên khác.
“Vẫn còn bốn tên”
Bốn người còn lại có chút kinh hoàng, kiếm đánh càng lúc càng nhanh, lộ ra ngày càng nhiều sơ hở. Tôi hoàn toàn không vội vã tấn công, chỉ là ngăn cản.
Đột nhiên tôi cảm thấy trên đầu có một trận gió lớn áp tới, tôi lăn trên mặt đất, tránh một mũi kiếm sát khí đằng đằng, cũng tránh được mũi kiếm trên đầu. Ít nhất có hai lưới sắt mơ hồ bao trùm cả người bọn họ, áp chế bốn người còn lại.
“Kết thúc rồi” Bốn cây ngân châm của tôi rút ra, những người trong đó ngã lăn ra.
Ánh trăng chiếu rọi trên mặt đất, chiếu xuống cảnh thi thể chất đống, máu chảy khắp nơi. Tôi rời khỏi nơi đó, bay về phía phòng của Trương Khánh Đông.
Thị vệ trong đó càng nghiêm mật, tôi giết từng người từng người một, tránh từng trận từng trận ám khí và gian phòng đầy cạm bẫy đen tối. Người trong đó hình như biết bên ngoài có người, trốn trong đó không ra, đèn cũng thổi tắt.
Tôi xuyên kiếm qua ổ khóa phòng, chặt then cài cửa trong đó ra, nhấc chân đá văng cửa phòng. Trong phòng tối đen như mực. Tôi cẩn thận đi vào. Trong phòng rất tối, cửa sổ đều đóng chặt, ánh sáng xuyên không qua. Tôi cảnh giác nhìn bốn phía.
“Ra đây” Tôi hạ giọng nói.
Không có tiếng trả lời, tất cả yên ắng lạ thường.
Tôi lùi ra đến cửa, mượn ánh trăng ngoài cửa nhìn vào bên trong. Một bóng đen chờ đợi đã lâu ở bên trong, nhìn không thấy rõ. Tôi nhấc kiếm đi qua. Bóng đen đó hình như chuyển động. Tôi nắm chặt kiếm, lúc vừa chuẩn bị chém xuống, sau lưng đột nhiên cảm thấy mát lạnh ! Tôi vội vã tránh đi, một người cầm kiếm xuất hiện ! Không cần nói, tôi đã biết sau lưng đã bị chém một nhát. Vận động một chút, đều cảm thấy đau đớn vô cùng.