“Đừng quan tâm” Vũ Văn Quyết nói, “Lúc trước Thánh thượng ban đặc lệnh cho Kình An Vương, cho phép ngài mang thiếp thân thị vệ vào cung”
“A, vậy sao” Hắn không có cao giọng tuyên đọc Thánh lệnh, mà trực tiếp dẫn chúng tôi vào đại điện.
Phù tô mạ vàng, cột vàng chạm rồng, trong điện được trang trí vải tơ tằm cao quý. Từ trên xuống dưới lộ ra khí chất vương giả. Thánh thượng ngồi trên long ỷ cao quý tượng trưng cho quyền lực, trên chiếc bàn ngắn trước mặt bày vài quyển tấu sớ.
Hai bên là các quan lại xếp theo thứ tự từ lớn đến nhỏ.
Tôi đứng phía sau Huyền Thần Y, nhìn y đi vào đại điện, mà tôi chỉ đứng bên ngoài cửa nhìn. Thánh thượng và Huyền Thần Y có ba phần giống nhau. Nhưng trên mặt Huyền Thần Y có nhiều nét ôn hòa và điềm đạm, còn trên gương mặt tuấn lãng của Thánh thượng lại tràn ngập vẻ bá đạo và kiêu ngạo.
“Thần Kình An Vương Huyền Thần Y tham kiến Thánh thượng” Huyền Thần Y hành lễ.
“Tại sao không thêm chữ “Tội” ?” Thánh thượng Huyền Thần Giả nheo mắt, “Tội thần Kình An Vương ?”
“Thần không biết đã phạm tội gì ?” Huyền Thần Y ung dung trả lời.
“Không biết tội gì ? Hỏa thiêu Trương phủ, trong đó có năm sáu trăm mạng người, đây là không biết tội sao ?!”
“Thánh thượng minh giám, vi thần đêm qua từng nhìn thấy Kình An Vương xuất hiện bên ngoài Trương phủ, còn mang theo một người lén lén lút lút” Một người mặt đầy gian trá đứng lên nói.
“Lưu đại nhân, đêm qua không phải là ngươi uống rượu với Lý đại nhân sao ?” Một người mặc quan phục tam phẩm bất mãn đứng lên nói ra.
Vị Lưu đại nhân kia nghẹn họng, chỉ đành quay trở vào hàng. Tôi trừng mắt độc ác với Huyền Thần Giả.
“Thánh thượng minh giám, đêm qua vi thần hoàn toàn không cùng Lưu đại nhân uống rượu, đêm qua Lưu đại nhân muốn đi Trương phủ xem, nên rời khỏi nhà của vi thần”
“Trương đại nhân cũng đã chết rồi, còn có gì để xem” Vị quan đó lại bất mãn hừ một tiếng.
“Các vị ái khanh không cần tranh luận, Huyền Thần Y, ba tháng nay, trẫm hảo tâm cho ngươi ra ngoài giải khuây, ngươi không chỉ giết hại Trương đại nhân, còn đốt sạch cả phủ đệ của hắn, ngươi rốt cuộc có biết tội hay không ?”
Tôi rút ra hai cây ngân châm, nhắm vào hai người trên đại điện mà phóng !
Vị Lưu đại nhân kia ngã xuống, Lý đại nhân cũng vậy. Những người còn lại đều khó hiểu nhìn nhau.
Huyền Thần Y cau mày, quay đầu nhìn tôi đang cười tươi như gió xuân. Huyền Thần Giả tức giận nhìn Huyền Thần Y, thuận theo ánh mắt y nhìn thấy tôi đang đứng ngoài điện.
“Bắt nữ tử ngoài điện vào cho ta !” Hắn rống lên như sấm.
Mấy thị vệ canh ngoài cửa điện rút kiếm ra. Vũ Văn Quyết không rút kiếm, chỉ phân phó mọi người lui xuống.
“Nàng tự mình đi vào được. Chúng ta không cần hao tâm”
Huyền Thần Y chỉ lo lắng nhìn tôi, bất tri bất giác tay đã nắm chặt thành quyền.
Tôi chỉ nhẹ nhàng cười. Đi vào trong, đến bên cạnh Huyền Thần Y.
“Huyền Thần Y ngươi có gì muốn nói ! Mưu sát mệnh quan triều đình, thiêu rụi Trương phủ, những tội danh này cũng đủ để ngươi chết !”
“Trương phủ là ta đốt, Trương Khánh Đông là do ta giết, hai người kia cũng là do ta giết, rất nhanh, ngươi cũng sẽ bị ta giết” Tôi chỉ khẽ cười.
Những người ở đó đều thay đổi sắc mặt. Bao gồm cả Huyền Thần Giả đang ngồi trên long ỷ. Hắn hoang mang đứng dậy.
“Hộ giá ! Hộ giá !” Hắn kinh hô.
Vũ Văn Quyết cũng không cử động, những người ở đó cũng không dám động.
“Có muốn làm Thánh thượng không” Tôi nhẹ giọng hỏi y.
“Không muốn” Y cũng nhẹ nhàng đáp, “Thiên Vẫn, chúng ta đi, sự việc đã lớn hơn rồi”
“Ta sẽ không đi. Nếu hắn giết ngươi, người đầu tiên ta giết chính là hắn”. Tôi rút Huyền Minh kiếm ra. Nhìn gương mặt hoảng sợ của Huyền Thần Giả.
“Hơn nữa, hắn là người thứ sáu Minh Sát muốn ta giết”