“Thế nào ?” Tôi cười gian ác.
“Giáo chủ…Bọn thuộc hạ mang Di Đinh đó đến Huyền Minh Giáo, Minh Giáo chủ nhìn thấy, bộ dạng hắn thật đáng sợ, đôi mắt đỏ như máu giống như đang thiêu đốt mọi thứ, hắn chỉ nhìn Di Đinh trên mặt đất, không có bất cứ biểu hiện gì, lúc đó Di Đinh đã tỉnh lại, rấm rứt khóc, nói muốn Minh Giáo chủ báo thù cho cô ta, kết quả Minh Giáo chủ nhìn vết máu trên mặt đất, trước mặt bọn thuộc hạ một kiếm giết chết cô ta, là dùng kiếm chặt đầu cô ta. Sau đó còn nói một câu, ‘Nếu tay chân ngươi đã không còn, còn giữ lại đầu để làm gì ?’…” Người đến báo dường như đối với thảm cảnh đó vẫn còn chưa hết sợ hãi. Nhắc đến đây, còn rít vào một hơi.
“Thật không ?” Giọng nói tôi nhỏ đi. “Người đâu, tại sao chỉ còn mình ngươi ?”
Biểu hiện của hắn đột nhiên bi thương, “Bị giết rồi…”
Tôi “phốc” một tiếng đứng bật dậy, nghiêm giọng hỏi : “Bị giết rồi ? Bị ai giết !”
Đệ tử đó không nghĩ đến tôi lại nghiêm túc như vậy, quỳ xuống dập đầu : “Giáo chủ bớt giận…”
“Minh Sát sao ?” Tôi nắm chặt Tương Thiên kiếm, trừng mắt nhìn Huyền Minh treo trên tường.
“Phải…Minh Giáo chủ nói Huyền Minh Giáo không phải tùy tiện có thể bước vào…cho nên chỉ giữ lại thuộc hạ về báo tin…”
Tôi phất tay nói : “Ngươi lui xuống đi”
Toàn thân tôi dường như phát run, Minh Sát, đây là ngươi chọc trên đầu của ta trước !
Tôi khắc chế lại tâm tình của mình, cảm thấy toàn thân giống như bị lửa thiêu đốt, có một nỗi đau khổ đến tê liệt. Tôi rút kiếm ra, chém bay chiếc bàn bên cạnh mình !
“Hà Lẫm !” Tôi rống giận “Hà Lẫm !”
“Giáo chủ có chuyện gì phân phó…” Hà Lẫm hoang mang chạy vào, nhìn thấy sự tình thì bị dọa cho sợ.
“Ta có chuyện phải ra ngoài, ngươi trấn giữ tốt cho ta, đợi ta quay về !”
“Dạ, Giáo chủ” Hà Lẫm có chút nghi ngờ, nhưng cũng không dám hỏi vào lúc này.
Mộ Dung Sơn trang trong kí ức đã sa sút hai năm.
Hồi ức cuối cùng, lại là vào đêm dẫn chúng nhân Ma giáo tắm máu nó, hoặc là, vào đêm tôi giết chết Mộ Dung Lệnh đoạt đi quyển kiếm pháp kì dị kia ?
Mộ Dung Sở đã từng nói yêu tôi, là người ngay cả khi tôi giết chết cha hắn Mộ Dung Lệnh cũng có thể thả tôi đi, lại cùng ở cùng với Minh Sát, đối đầu với tôi ?
Hay là Vũ Văn Thiều Li, thiếu niên đã nói với tôi “phát nhược lưu tuyền, y như hồ điệp”, hiện nay cũng đã trưởng thành hơn. Nhưng, hắn cũng muốn đối địch với tôi. Còn có phản đồ Vũ Văn Quyết, còn cả Huyền Thần Y từng khiến tôi liều mình đi giết Trương Khánh Đông.
Đương nhiên, người khiến tôi đau lòng nhất, là Minh Sát đã dạy tôi võ công hai năm, tặng tôi Huyền Minh kiếm, tặng tôi Hắc ám linh ngọc, lại còn cứu tôi trong lúc nguy hiểm. Tôi vẫn nhớ cái đêm trong phủ Trương Khánh Đông, tôi vì trúng độc mà không còn sức lực, trong mơ hồ cảm nhận được sự ấm áp từ Minh Sát lạnh lẽo, cảm nhận bàn tay mạnh mẽ của hắn ôm chặt lấy eo của tôi, mang tôi rời khỏi nơi đó, giúp tôi giết sạch người trong đó.
Nhưng hiện tại, tôi nắm chặt Huyền Minh kiếm thế gian hiếm có, phải đi Huyền Minh Giáo mà Minh Đại giáo chủ hắn sáng lập để đối phó tôi. Chỉ bởi vì, tôi đã có Tương Thiên kiếm, mà tôi, cũng không cần Hắc ám linh ngọc nữa.
Tôi và hắn cắt đứt rồi sao ?
Lúc trước hắn bắt nhiều người đến cho tôi luyện công, dạy tôi hấp thụ công lực của bọn họ, dạy tôi Huyền Minh kiếm pháp khiến tôi có thể nhìn rồi là nhớ, để tôi luyện bí tịch của Mộ Dung Lệnh, những điều này, đều đã tan thành mây khói, chỉ là kí ức trong chớp mắt.
Đã từng, hồi ức khiến người ta yêu thích.
Nhưng hiện tại, lại trở nên lạnh lẽo. Đâm thật sâu vào tim tôi.