Tôi nhẹ nhàng đi qua, xem coi bọn họ đang làm gì.
“Khúc Vô Loan, ngươi nghe cho kĩ đây, ta bất kể ngươi ở sau lưng cha gây rối ra sao ! Ta bất kể võ công của ngươi có cao hơn ta hay không, tóm lại ngươi nên an phận một chút !”
Tôi bất động thanh sắc, nghe thấy người nói là một nam tử, thanh âm trầm đục, dường như cố ý áp chế xuống.
Người tên Khúc Vô Loan cũng mở miệng, thanh âm rành mạch, như một cơn gió, lại mang theo khẩu khí khinh đời ngạo vật : “ Khúc Diệp Thương, ngươi cho rằng ta sẽ làm thế nào ? Khúc Kinh Thiên đã làm gì cho ta chứ ? Nếu có thể, ta đã phóng hỏa thiêu rụi Khúc trang này rồi!”
Hai người đều không nói gì nữa. Tôi cảm thấy không có hứng thú, mâu thuẫn giữa hai người bọn họ, có cái gì đáng nghe chứ. Tôi xoay người, không cẩn thận đụng phải chiếc lá bên cạnh. Tôi liếc mắt sang bên cạnh, khóe miệng khẽ nhếch một cách lạnh nhạt, phát hiện thì thôi rồi, muốn giết tôi diệt khẩu còn xa lắm.
Một thanh kiếm sắc nhọn đặt trên vai tôi. Thân kiếm phát ra ánh sáng lạnh lẽo dưới trăng.
“Ngươi là ai ?”
“Vô Loan, bỏ đi, nó chỉ là một đứa trẻ.”
“Đứa trẻ ? Không việc gì thì đến đây làm gì ! Không phải tai mắt của Khúc Kinh Thiên thì cũng là gian tế ! Nói, ngươi đến đây làm gì !”
Người cổ đại có phải ngu xuẩn không, một cậy tre đánh chết một người thường. Đã nhận định tôi không là tai mắt cũng là gian tế, còn kêu tôi nói đến làm gì ? Tôi không nói gì, vẫn đi về phía trước.
Khúc Vô Loan dĩ nhiên không nghĩ tới tôi sẽ phản ứng như vậy, hắn tức lồng lộn đem tôi ném qua, bóp bả vai của tôi. Mạnh mẽ ấn xuống làm tôi đau chết được. Tôi rất tức giận, lập tức cho hắn một quyền : “Mẹ kiếp, có phải ngươi điên rồi không ? Mộ Thiên Vẫn ta là người mà ngươi có thể đụng vào sao ? Ngươi đúng là ngu xuẩn !”
Sau khi đánh xong, tôi chạy nhanh về phía trước, hoàn toàn không để ý đến sắc mặt hai người phía sau.
Về đến Thanh Phong Các tôi đã không còn hứng thú đi dạo nữa, thế là tôi nằm dài trên giường “ Ngủ thôi !” Tôi la lớn lên. Một lát sau thì mơ mơ màng màng ngủ đi.
Khúc Vô Loan và Khúc Diệp Thương đó đến cuối cùng dài ngắn thế nào tôi cũng nhìn không rõ, bỏ đi, ngày tháng còn dài.