Mục lục
Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

oOo

Một người thi thoảng làm ra chuyện xấu thì còn chấp nhận được, chỉ sợ nhất là loại cả đời đều làm chuyện xấu, đến chết cũng không hối cải...

Không hề nghi ngờ, Lôi Lão Hổ cùng Trần Tam Bình chính là người như vậy. Cho nên chẳng sợ vừa mới ra tù ba ngày, hai người bọn chúng lại ngứa ngáy chân tay, ngựa quen đường cũ “táy máy” vào một căn phòng trọ.

Mười phút trước, thanh niên thuê căn phòng này mới ra ngoài, cho nên gian nhà trọ này hiện cũng chỉ có hai gã đầu trộm đuôi cướp là người, còn có cái gì không phải người nữa không thì chưa biết được.

- Số 13 Phúc Phường Nhai?
Trước khi vào cửa, Trần Tam Bình theo bản năng nhìn biển số nhà, nhịn không được giật mình một cái:
- Đại ca, em nghe nói nơi này ngày xưa có yêu quái, hay là chúng ta kiếm chỗ khác thử đi?

- Chú mày mê tín vừa thôi! Giờ là thời khoa học kỹ thuật rồi!
Lôi Lão Hổ không thèm để ý, nhếch miệng có hai cái răng vàng to tướng nói:
- Ngậm cái mồm lại, hôm qua trên TV có câu gì ấy nhỉ, à là nguy hiểm cao mới có phần thưởng lớn, mày không dám làm thì cút!

Mặc kệ gã đàn em một đầu mê tín, Lôi Lão Hổ dễ dàng phá khóa cửa rồi cầm đèn pin lén lút chui vào trong.

Trần Tam Bình vẫn có chút không yên bất an, nhưng đến lúc “làm việc” thì hắn thừa chuyên nghiệp.

Căn phòng này cũng không lớn, hai gã khoắng loạn một trận đã không còn chỗ nào sót, chỉ kém phần đào cả góc tường lên xem có giấu gì không.

Có điều chủ nhà này xem chừng kiết xác, tìm mãi cũng chỉ thấy đúng mấy trăm đồng trong ngăn kéo.

- Con mẹ nó, lão tử khinh bỉ loại quỷ nghèo này!
Mấy trăm đồng trong cái thời bão giá này làm được cái gì, cho nên Lôi Lão Hổ nhịn không được chửi ầm lên.

Trần Tam Bình coi như kiên nhẫn hơn, mò mẫm nửa ngày rốt cục thấy thêm một cái di động cũ nát, có điều sợ là ném ra đường cũng chẳng có ai thèm nhặt.

Lôi Lão Hổ mặt như đưa đám, chán nản nói:
- Khốn nạn, thằng chủ nhà còn rách hơn cả chúng ta, đến điện thoại cùng từ thời Napoleon cởi truồng.

Bỗng tiếng oán hận ồm ồm như vịt của hắn im bặt, bởi vì trong phòng ngủ tự dưng truyền tới tiếng gì đó lí nhí.

Hai gã nghi hoặc nhìn nhau, rón ra rón rén đi tới mép cửa phòng, thật cẩn thận đẩy hé ra... Không có gì cả, trong phòng hết thảy bình thường, hơn nữa âm thanh kỳ quái kia cũng biến mất.

Lôi Lão Hổ khẽ thở phào một cái, thuận tay dập mạnh cánh cửa:
- Không có gì, tao đoán là chuột thôi...

Lời còn chưa dứt, âm thanh lí nhí kia lại vang lên, hơn nữa lần này còn lớn hơn không ít. Lôi Lão Hổ ngẩn ra, mạnh mẽ đẩy cửa phòng, nhưng cũng chẳng thấy chẳng nghe gì lạ.

Trần Tam Bình bắt đầu thấy sợ, hắn quay đầu nhìn bốn phía tối tăm, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng:
- Đại ca, hay chúng ta chuồn thôi, nơi này lạ lạ sao ấy...

"Tách" một tiếng, một chiếc đèn đột nhiên tự động sáng lên, từ góc tường chiếu thẳng tới.

Lôi Lão Hổ cùng Trần Tam Bình lắp bắp kinh hãi, sợ tới mức thiếu chút nữa trực tiếp nhảy lên bám vào trần nhà. Có điều bọn hắn liền nhanh chóng an tâm lại — náo loạn cả nửa ngày dọa bọn hắn, không phải chỉ là một chiếc nồi cơm điện đặt ở góc tường thôi sao?

Lôi Lão Hổ xoa xoa ngực, luôn mồm gắt lên:
- Bà mẹ nó, tên khốn kiếp nào rỗi hơi như vậy, có thể lắp bóng đèn cho nồi cơm điện, thực là con mẹ nó rỗi hơi!

- Rỗi hơi?
Một giọng nói chói tai truyền đến, Lôi Lão Hổ lập tức ôm chầm lấy nhau, chỉ cảm thấy lông tóc đều dựng ngược lên.

Trong ánh mắt sợ hãi của bọn hắn, nồi cơm điện lại có thể từ từ nhảy tới, cái nắp còn đóng vào mở ra:

- Không có bóng đèn, ka nhìn đường kiểu gì? Nếu không phải sợ bị chặt chém ka còn muốn gọi thợ máy “độ” tiếp! Các chú biết không, hiện thợ máy đủ bựa nhân, vào tiệm thì xoen xoét cam đoan bảo hành sửa chữa, khi trả lại thì cố tình thay đổi linh kiện, thợ thợ cái “lồng”... Ơ này, chạy cái gì, ka còn chưa nói xong!

Tạm thời không đề cập tới nồi cơm điện lải nhải không dứt, Lôi Lão Hổ cùng Trần Tam Bình đã bị hù đến lông tơ dựng đứng, không đợi nồi cơm điện tiếp tục giáo dục tố chất thợ máy, hai người bọn hắn liền lập tức xoay người chạy trốn.

Có điều mắt thấy đã sắp thoát, một chiếc xe điện* cũ nát đã “u u” lăn bánh tiến vào, có trời mới biết làm thế nào nó bò lên được bậc thang:

- Còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy đâu! Nhớ năm đó lão Xa (xe) ta tung hoành, cho dù là Ferrari cũng đừng hòng trốn thoát, lại nhớ năm đó... Lại hồi xưa kia nữa...
(* xe 2 bánh chạy bằng điện)

Vì thế, tiếng thét chói tai vừa mới tới cửa miệng, lại bị hù giật mình mà nuốt ngược trở về.

Lôi Lão Hổ cùng Trần Tam Bình hoàn toàn muốn ngất rồi, có điều thứ làm bọn hắn muốn tè cả ra còn chưa hết — lại có tiếng lịch kịch vang đến, một chiếc laptop cũng tưng tưng nhảy ra, trên màn hình còn đang chiếu một bộ phim “thuần khiết” cho “trẻ em lớn tuổi” của Nhật Bản...

Nồi cơm điện “phì” một cái, bất đắc dĩ thở dài:
- Lại "sách", mày làm cái trò gì thế! Lần trước lão đại mang bạn gái về nhà, mày cũng bật cái này, sau đó...

- Kệ tao, ai bảo lão đại đặt tên folder AV ( Japan anti virus) là nghệ thuật nhân sinh!
Laptop giọng ngại ngùng nhảy đến soi gương, rồi hổ thẹn thay đổi video, lần này là một bộ phim trinh thám.

Nhìn thấy cảnh sát trong màn ảnh kia giơ súng chỉ vào chính mình, Trần Tam Bình chết ngất tại trận, ngay cả phản kháng tượng trưng cũng không có.

Lôi Lão Hổ há miệng to đến nhét đủ nắm tay, mắt trợn tròn muốn lọt cả ra ngoài, nhưng cuối cùng vẫn liều rút dao găm vọt về cái xe điện chặn đường...

- Hô~!
Sau lưng bỗng truyền đến lực hút thật mạnh, lập tức khiến hắn ngã ngửa trên mặt đất, dao găm thì trực tiếp bay tới nồi cơm điện.

Nồi cơm điện ra chiều hớn hở mở nắp đớp lấy, rồi làm bộ trâu bò quát:

- Lấc lấc láo láo, thích chơi đùa với huynh đệ chúng ta hả? Tiểu tử, hai người các ngươi thuộc bang phái nào, làm chức gì, lão đại là ai... Con bà nó, không hiểu quy củ là cái gì à, nộp tất cả đồ trên người ra đây, sau đó quay mặt úp vào tường!

Nghe giọng điệu, phải tưởng nồi cơm điện này đã lăn lộn mấy chục năm trong hắc đạo, mở miệng toàn từ chuyên môn.

Lôi Lão Hổ khóc không ra nước mắt, cái này là đạo lý gì đây, thật vất vả đi ăn trộm, phút cuối lại thành ra bị dọa cướp ngược lại.

Nhưng mà không đợi hắn kịp phản ứng, ba loại đồ điện đã hung tợn bức tới, laptop là trực tiếp đổi sang chiếu “Thiên Hạ Vô Tặc”*, cảnh Cát Ưu đang khinh thường thở dài:
- Ăn cướp kiểu các chú nhìn rầu quá mà, một tí kỹ thuật cũng không có...
(*tên phim, google tự search :)) )

Tuy rằng rất muốn biện giải mình là trộm không cướp, nhưng sợ nói cũng vô ích, Lôi Lão Hổ là thực biết điều lấy ví ra.

Nồi cơm điện mở ra cái nắp, trước tiên đem ví hút vào, lúc này mới thoả mãn than thở nói:
- Con mẹ nó, có mỗi 132 đồng, ra ngoài mà đem mấy cọng lông thế này à... Còn trơ mắt ra đấy, cởi nốt quần áo ra, quần lót cùng bít tất thì thôi!

- Ặc...
Lôi Lão Hổ khóc không ra nước mắt, có điều hắn có khóc ra thì vẫn phải cởi.

Mấy phút sau, nhìn gã đạo trích gần như “truổng cời”, nồi cơm điện rốt cục gật gật đầu, vừa lòng nói:

- Coi như chú biết điều! Vậy đi, nếu chú muốn đi, có thể đề xuất. Thông thường khi lão đại không ở nhà, chúng ta sẽ xét duyệt vòng một, sau đó giao cho Nặc Nặc làm thẩm tra quyết định!

- Ai là Nặc Nặc?
Lôi Lão Hổ ngẩn ra, nhịn không được mở miệng hỏi.

Cơ hồ cùng lúc, một tiếng chuông thanh thúy vang lên, ngay sau đó một chiếc di động cũ nát nhảy ra, thuận tiện còn lóe màn hình tạo dáng:

- Ka là Nặc Nặc, Nặc Nặc chính là ka! Vốn ka thứ hai đến thứ tư chỉ tiếp điện thoại của "máy bay", thứ năm đến thứ bảy chỉ tiếp loli, còn chủ nhật... Vốn là nghỉ ngơi, nhưng thấy chú có thành ý, miễn cưỡng tiếp vài câu cũng được!

Lôi Lão Hổ rốt cục hoàn toàn điên rồi, cái đệch gì thế này? Một cái nồi cơm điện giống như ăn cướp, một cái xe điện cũ thích giảng chuyện xưa, một chiếc laptop mặt dày, còn thêm một cái di động nát dâm tặc, lại lão đại là ai nữa chứ...

Giống như là biết nghi vấn của hắn, bốn loại đồ điện cùng lúc cất tiếng:
- Bọn ka không phải quái vật! Bọn ka là tứ đại cao thủ trong sáng thuần khiết, có tiềm lực nổi tiếng Phúc Phường Nhai!

- Chết mất, còn đòi Đông Tà Tây Độc Nam Đế Bắc Cái!
Lôi Lão Hổ não sắp hỏng đến nơi, nhịn không được thầm than thở vài câu.

Nồi cơm điện quét mắt nhìn hắn một cái, cười tủm tỉm nói:
- Đương nhiên, danh hiệu này rất dài, cho nên chú có thể gọi bọn anh là Phúc Phường Nhai tứ đại cát tường, viết tắt là nhóm “F4”!

Tuy rằng đã muốn gục, nhưng nghe được danh hiệu kia, Lôi Lão Hổ rất muốn đứng lên gục lại một lần nữa.

Nhìn bốn con yêu quái đang dương dương tự đắc chung quanh, gần mất một phần ba giây, Lôi Lão Hổ liền quyết định làm kế thứ 36 nổi tiếng... Chuồn!

"Tít tít~"
Ngay lúc này bỗng nhiên di động nhấp nháy sáng rồi đụng vào Lao Lỗi Hổ, khiến hắn tức thời cảm thấy một luồng điện giật mạnh vào cơ thể, lập tức hôn mê.

Xe điện chậm rãi tới gần, phần chắn bùn đằng trước hơi cong lên giống như đang làm điệu bộ cười nhếch mép:
- Đã nói rồi mà, người trẻ tuổi làm việc không chịu suy nghĩ gì cả. Nhớ năm đó lão Xa ta...

- Cứu mạng!
Tiếng kêu thảm thiết vang vọng, Trần Tam Bình rốt cục kịp thời tỉnh lại, không ngừng la hét:
- Cảnh sát! Cảnh sát đâu! Nhà ngày có yêu quái, cảnh sát chết hết đâu rồi, cứuuuu!

Nhờ phúc của hắn, toàn bộ khu đất lập tức ồn ã! Nhờ ngọn đèn của nồi cơm điện, Trần Tam Bình lấy được chút dũng khí từ đâu lao đầu ra cửa.

Bốn đồ điện yêu quái đưa mắt nhìn nhau, cũng không thứ nào tiến tới ngăn cản, thậm chí laptop còn run bần bật lên, phát ra một câu đủ “ngây thơ”:
- Có yêu quái sao? Sao ka không phát hiện...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang