Trải qua nhiều lần trắc trở, hắn quyết định ngồi ê mông hơn 20 tiếng trên xe lửa đi tới một huyện thành nhỏ phương Nam thử thời vận, sau đó được bà chủ Diệp Dung thu nhận và giúp đỡ, thành một gã rất có tiền đồ... Uhm, là phục vụ tiệm cơm.
Lại nói tiếp, quá trình này như một chuyện hài, thế cho nên dù đến mãi sau này nhớ lại Trần Mặc vẫn không khỏi cười khổ. Trên thực tế, mọi chuyện phát sinh từ việc hắn bởi vì thức đêm đi tàu quá mệt mỏi, cho nên tiến vào chợ việc làm tìm một chỗ trống ngủ gà ngủ gật...
Nửa giờ sau, vị mỹ nữ ngồi kế bên rốt cục nhìn không được, lay lay hắn nói:
- Nghe này, anh đến tìm việc sao? Anh muốn làm nghề gì?
- Gì cũng được!
Trần Mặc mắt nhắm mắt mở mê mê tỉnh tỉnh, chưa hiểu chuyện gì, theo bản năng đáp.
Lại trả lời thêm mấy vấn đề lặt vặt, mỹ nữ tự xưng là Diệp Dung liền gật gật đầu, thuận tay đưa danh thiếp cho hắn:
- Được rồi! Nếu đã như vậy thì anh đến tiệm của tôi làm công đi, mỗi tháng được một ngàn năm trăm đồng, mỗi tuần nghỉ một ngày.
Chỉ như vậy được nhận, Trần Mặc còn hoài nghi mình gặp trúng “mẹ mìn”, như vừa nghe mức lương một ngàn năm trăm đồng, hắn như bị ma xui quỷ khiến theo chân Diệp Dung đến tiệm cơm rồi lập tức đáp ứng.
(1500 NDT xấp xỉ 5 triệu 2 tiền Việt)
Còn về lý do tuyển người, Diệp Dung lại giải thích như vậy:
- Rất đơn giản, tiệm cơm của tôi trừ đầu bếp thì nhân viên đều là con gái, cho nên định tuyển thêm nữ đến công tác.
- Khoan, chẳng lẽ tôi là con gái chắc?
Bị những lời này đả kích đến, Trần Mặc phẫn nộ kháng nghị.
Diệp Dung cười híp mắt gật đầu, rất vô sỉ huơ huơ hai tay nói:
- Cũng chẳng có biện pháp, ai bảo hôm nay tôi không gặp được cô gái nào? Hơn nữa tôi cũng đã quan sát anh cả nửa ngày rồi!
- Đến nhận lời mời cũng không có tinh thần, chứng tỏ anh yếu sinh lý; thấy mỹ nữ như tôi mà vẫn ngủ gà ngủ gật được, chứng tỏ anh không háo sắc, hơn nữa bộ dạng anh cũng không ăn thua... Tóm lại là người như anh không đáng lo, nhận anh làm việc cũng chẳng khác gì nhận nữ. ( ức nhục)
- Sax...
Trần Mặc giờ mới phát hiện, hóa ra ngủ không đủ giấc tác hại lớn như vậy.
Có điều trừ chút tự tôn bị tổn thương, kỳ thật công việc này cũng không tồi, mỗi tháng một ngàn năm trăm đồng coi như là trung lưu trong cái huyện thành nhỏ này, huống chi trong tiệm còn có nhiều mỹ nữ bổ mắt như vậy.
Cho nên sau mấy tháng thử việc, Trần Mặc lại dần dần yêu thích công tác này. Tuy hắn vẫn thường xuyên lấy cớ muốn đổi đến nơi khác làm việc để uy hiếp Diệp Dung tăng lương, nhưng cho đến nay cũng đã làm năm sáu năm, hơn nữa nhìn tình hình chắc sẽ còn tiếp tục.
Chỉ có điều nói đi thì nói lại, kỳ thật làm việc cùng một đội phụ nữ cũng có chỗ không quá tốt. Nói ví dụ, nếu có khách gọi điện đặt mang cơm tới, như vậy nhiệm vụ vinh quang đó nhất định rơi trên người hắn.
Còn lý do tại sao, khi hắn phản kháng bà chủ Diệp Dung chỉ tỉnh bơ, nhàn nhã nghiêng người trên salon sơn móng tay:
- Không anh thì ai làm? Chẳng lẽ anh nhẫn tâm để đám mỹ nữ bọn tôi đội mưa gió đi đưa đồ ăn, không kể còn có thể bị đen da nữa chứ!
- Đúng, tôi nhẫn tâm đấy. Vô cùng nhẫn tâm là đằng khác!
Oán hận thì oán hận, Trần Mặc cuối cũng vẫn bị đánh bại, hậm hực xách theo hai cặp lồng đựng cơm đi ra cửa.
Hai khách đặt cơm nghe nói là ngưỡng mộ nhan sắc Diệp Dung cho nên mới đặc ý muốn ủng hộ. Có điều bọn hắn là ủng hộ, còn Trần Mặc lại là phơi mặt ra đường suốt nửa giờ trong cái nắng chói chang.
Còn may là hắn chỉ cần ngồi im trên xe, còn chân chính phụ trách chân xe ôm là cái xe điện luôn thích hồi tưởng.
- Haiz, đây không phải là cuộc sống của ka, nhớ năm đó....
Veo veo chạy trên đường cái, Xa Xa lại bắt đầu nhớ chuyện cũ.
- Thôi đi, nhớ năm đó mày chỉ là một chiếc xe đạp nát, tu luyện lâu như vậy mới biến thành xe điện!
Đáng tiếc lần này trang bức không thành công. Oa Oa chễm chệ trên yên sau lập tức giội nước lạnh:
- Ka dám đánh cuộc, mấy năm nữa giỏi lắm mày chỉ lên được thành Lada* là hết cỡ!
(* 1 loại ô tô của Nga, 3 trong 1: dáng ô tô, giá xe máy, uống xăng ngang máy bay )
Lại nói tiếp, bốn cặn bã này đều có giấc mộng của mình, hơn nữa nghe nói đều rất nỗ lực to luyện.
Giấc mộng của Xa Xa là tiến hóa thành Cadillac, Nặc Nặc thì mộng thành Vertu, Bản Bản lại mơ một ngày kia hóa Vaio, còn về Oa Oa... Coi như như biến thành lò vi sóng cũng không đáng nói, cho nên nó muốn trở thành đạo tặc cấp thế giới, tốt nhất là loại bị hình cảnh quốc tế truy nã.
Có điều lấy yêu lực gà mờ của chúng nó, sợ là tết Công Gô cũng không thành sự thực. Đã thế Trần Mặc còn ác độc phán:
- Tao tin tưởng nghị lực phi thường của bọn mày, nhưng tao cũng tin chắc Trái Đất không tồn tại lâu đến thế!
Lời này mới phun ra sáng nay, cho nên Bản Bản cùng Nặc Nặc lập tức lấy danh nghĩa tự tôn bị tổn thương bãi công, chỉ có Xa Xa cùng Oa Oa miễn cưỡng cùng làm việc.
(3 thứ kia không nói, còn nồi cơm nó mang theo làm gì nhể o_0)
Một người hai yêu trên đường rì rì lắc lư, không lâu sau đi tới một ngã tư. Đại khái là bởi vì bọn họ thực quá chậm, nên chiếc xe thể thao phía sau bấm còi inh ỏi muốn vượt.
Một gã đầu bóng lưỡng rất có khí chất lưu manh còn nhô đầu ra, lớn tiếng hét lên:
- Anh bạn, anh bò 15 km/giờ thì sang bên người đi bộ nhường đường đi, bọn tôi còn muốn đua xe!
- Anh nói sai rồi, tôi đi còn chưa đến 10km/giờ!
Trần Mặc thuận tay tháo mũ bảo hiểm, cười cười đáp trả thanh niên đầu trọc.
Chỉ là còn chưa đợi hắn kêu Xa Xa nhường đường, chợt nghe từ đằng sau vang đến tiếng còi xe inh ỏi. Một chiếc Jaguar giống như nổi điên lao đến, xẹt sát qua, thiếu chút nữa quyệt phải Trần Mặc cùng Xa Xa.
Đuổi theo sau chiếc Jaguar kia là một hàng xe cảnh sát, bất quá tốc độ chậm hơn nhiều.
- Vãi chưởng, chiếc Jaguar kia ít nhất chạy đến 130km/giờ!
Thanh niên đầu trọc thần tình hưng phấn, nhịn không được huýt sáo.
Trần Mặc ngẩn người ra, đột nhiên có một dự cảm bất thường...
- Tự cho mình là bố đời đúng không!
Đúng như hắn đoán, Xa Xa bắt đầu run rẩy, thấp giọng phẫn nộ quát:
- Con rùa chết tiệt cũng dám thể hiện trước mặt lão tử, tiêu diệt nó!
- Có sao? Kỳ thật tao thấy nên... Mà thôi bỏ đi!
Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài, vội vàng đội mũ bảo hiểm, nắm chặt tay lái, đã đến nước này thì hắn có là lão đại cũng bó tay.
Gần hai giây sau, Xa Xa phẫn nộ khẽ bốc bánh trước lên, rồi rồ ga phóng về trước.
Giờ khắc này, gần như mọi vật xung quanh đều ngừng lại, mấy trăm ánh mắt kinh ngạc nhìn chăm chú trung chiếc xe điện rách nát như được lắp hỏa tiễn vào đít, trong phút chốc đã mất không còn thấy tăm hơi.
- Này, ai nói đồ Trung Quốc chúng ta không dùng nổi?
Một chàng trai đang đứng cạnh đường chụp ảnh tự sướng hộ lão bà, chỉ vào Xa Xa, tự đáy lòng cảm khái nói.
Mà bên cạnh bọn họ, thanh niên đầu bóng loãng kia sau một lúc há to mồm đến muốn sai khớp, đột nhiên vỗ đùi đánh đét một cái, lệ rơi đầy mặt nói:
- Cao thủ a, quả nhiên là chân nhân bất lộ tướng... Hey hey, nếu có ai biết tin tức về người kia cứ nói một tiếng, tôi sẽ trả phí thông tin!
Mà không kể đầu bóng lưỡng sùng bái, bản thân chủ nhân chiếc xe điện - Trần Mặc cũng kinh hãi. Tuy không biết tốc độ còn lên tới bao nhiêu, nhưng cứ cột điện hai bên đường trôi qua như bay cũng đủ đoán đại khái.
Gần hai phút sau, Xa Xa vượt năm sáu cái đèn đỏ, rốt cuộc bám sát mấy chiếc xe cảnh sát. Trần Mặc thở dài, hảo tâm nhắc nhở nói:
- Nghe tao này Xa Xa, mày đổi biển số xe chưa đấy?
- Đương nhiên!
Xa Xa hơi chậm lại, sau đó lại bằng tốc độ khủng khiếp lao đi.
Ánh mặt trời rọi lên đuôi xe, chiếu rõ biển số NB666. Mà giống như muốn chứng minh giá trị của dãy số này, Xa Xa lần thứ hai gia tốc chạy như bay, dễ dàng vượt hết xe cảnh sát, cách chiếc Jaguar chỉ còn mấy trăm mét.
Đại khái ý thức được có người đuổi theo, Jaguar cũng lập tức tăng tốc. Hai chiếc xe một trước một sau như cuồng phong quét qua, lạng lách qua các con phố, nhiều lần ngỡ như đã sát nách Tử Thần.
- Con mẹ nó, cái xe điện kia là thứ quái gì thế?
Nhìn từ kính chiếu hậu thấy một màn như vậy, chủ nhân chiếc Jaguar có tâm tình muốn quay lại đâm chết gã lái xe kia.
Đột nhiên hắn ngoắt vô lăng, đồng bạn ngồi cạnh hắn hét to lên kinh hãi, vừa khéo một chiếc xe tải hạng nặng xẹt ngang qua.
Thấy đường đã bị che hết, lái xe Jaguar cười đểu:
- Thằng cờ hó, có bản lĩnh vượt cho ông mày xem...
Nét tươi cười của hắn còn đang đọng lại trên mặt, tiếng châm chọc chưa dứt thì đột nhiên một chiếc xe điện như chiến mã bay qua nóc xe tải bằng một đường cong tuyệt vời rồi vững vàng hạ xuống đất.
Mà làm ra động tác khó khăn cao như thế, “kỵ sĩ” trẻ tuổi điều khiển xe còn rỗi rãi dùng một tay cầm nghe điện thoại, ngưu đến độ làm người khác á khẩu không nói được câu nào.
(Chú thích: anh main dùng điện thoại di động khác, không phải Nặc Nặc đang nằm tán gái ở nhà)
Giật mình mất mấy giây, lái xe Jaguar đang hóa đá mới tỉnh lại giẫm xuống chân ga, lần thứ hai gia tốc lao ra.
Xe điện đuổi theo sau không bỏ, song phương liều mạng truy đuổi, trong khoảnh khắc đã xông lên đường cao tốc, thấy cảnh sát giao thông chắn ở lối vào trợn mắt há hốc mồm.
- Sếp Lôi, là chiếc xe thể thao ăn cắp kia, vừa mới lên đường cao tốc số 3!
Ngẩn người cả nửa ngày, một cảnh sát giao thông trẻ rốt cục kịp phản ứng, vội vàng lấy bộ đàm báo cáo tình huống.
Do dự một lát, hắn lại nói thêm:
- Còn có một việc, phía sau có thêm một chiếc xe đuổi theo, tốc độ cả hai ít nhất cũng hơn 100 km/giờ!
- Hơn 100 km/giờ? Chúng ra có trang bị xe thể thao mới nhất sao?
Bên kia bộ đàm, vị cảnh quan chỉ huy c cũng không nhịn kinh ngạc.
Nhưng kinh ngạc của hắn mới vừa bắt đầu thôi, cảnh sát giao thông cầm điện đàm bên kia hít vào một hơi, rốt cục quyết định nói ra tình hình thực tế:
- Cái này, có thể sếp không tin chứ... Không phải xe của chúng ta... Là.. Là một chiếc xe điện!
- Kiiiiit!
Mấy chiếc xe cảnh sát đuổi sau đồng thời lệch tay lái, thiếu chút nữa đâm loạn thành một khối. Hơn mười người cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, thầm nghĩ hay là tên kia điên rồi...
Nói đùa, xe điện tốc độ cao nhất giỏi lắm 15 km/giờ, dù có lắp thêm hỏa tiễn cũng vô dụng! Giờ lại nói nó đuổi theo Jaguar, làm như nó họ hàng cùng với Michael Phelps.
- Họ hàng với Michael Phelps? Cũng tại có họ hàng mà tôi mới đem thằng hâm như cậu vào đội này!
Không đề cập thêm tới đoàn xe cảnh sát đã loạn lên, bên kia Trần Mặc đang cố gắng cầm di động xa ra một chút, tránh phải nghe tiếng rít gào truyền tới.
Mãi đến khi đối phương phát tiết xong, hắn lúc này mới buồn rầu giải thích nói:
- Anh Lâm à, không phải em không trả, em vẫn đang xoay tiền đây! Được rồi, ngày kia bà chủ phát tiền lương, em sẽ mang đến trả nốt cho anh, cam đoan đúng ba vạn không thiếu, vậy được chưa!
- Là mày nói đấy, anh tin mày lần cuối!
Nghe nói như thế, người ở đầu dây bên kia mới miễn cưỡng nguôi giận, lập tức không khách khí dập máy.
Trần Mặc khẽ thở phào một cái, ba vạn đối với nhiều người chẳng đáng là gì, nhưng hắn lại phải tiết kiệm ba năm mới đủ khiến cho người có chút họ hàng xa gọi là “anh Lâm” kia đồng ý bán nhà.
Nhưng bất kể nói thế nào, ít nhất ngày kia cũng sẽ có được một căn phòng chân chính thuộc về mình, cho dù là sau đó sẽ cõng nợ lên lưng!
- Mau kết thúc chuyện này đi thôi!
Tâm tình tốt lên nhiều, Trần Mặc nhịn không được vỗ vỗ Xa Xa, ý bảo nó đừng chơi trò nhàm chán này nữa.
Phía trước bọn họ, đám cướp trên xe thể thao trợn mắt há hốc mồm thật lâu, rốt cục chui đầu ra cửa sổ xe, lấy súng bắn về sau.
Đáng tiếc làm như vậy không hề ý nghĩa, Oa Oa chẳng biết từ lúc nào đã leo lên đầu xe, cái vung đóng đóng mở mở nuốt lấy toàn bộ viên đạn.
Nó thậm chí còn bất mãn than thở:
- Đạn súng ngắn kiểu 92 đường kính 5.8 mm, không đủ lực! Tốt xấu gì cũng phải lại đạn súng bắn tỉa 12.7 mm mới tạm!
Thấy nó phấn khích biểu hiện, mấy tên cướp hoàn toàn hóa đá, quên cả tiếp tục nổ súng.
Trần Mặc vô vị nhún vai, với lấy cái bình ắc quy treo sau xe, sau đó dùng cả hai tay nắm lấy đầu cực.
Xọe xoẹt mấy tiếng, luồng điện dũng mãnh phóng vào cơ thể hắn, mà hai tay hắn cũng bắt đầu nổi lên điện quang, tựa hồ tùy thời đều có thể bắn ra.
Thực là một màn cổ quái, nhưng Trần Mặc có vẻ rất hưởng thụ — cũng tựa như hắn không biết tại sao mình có thể chế tạo yêu quái, hắn không hiểu tại sao mình có thể tích tụ điện năng, có điều cách này xác thực rất có lực công