Trải qua hai lần không hiểu sao bị hội đồng gần chết, hiện giờ có cơ hội báo thù rửa hận, đồng dạng đem đối phương trả đũa biến thành đầu heo còn chính thống hơn của Trư Đầu Tam.
- Ơ? Chuyện gì lại có ca ở đây?
Nghe câu uy hiếp hung tợn như thế, không tính Trần Mặc cùng bốn đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên có giọng nói thắc mắc một câu không tưởng truyền tới.
Trong ánh mắt quỷ dị của con dơi Grew cùng mấy dị năng giả, một con heo nhỏ da hồng, miệng ngậm xì gà đang oai vệ thong thả bước tới:
- Trần ca, những người này đến xét tuyển diễn viên hả? Nhìn cái gì, chưa từng thấy con heo nào đẹp trai thế này sao?
- Ặc, thật sự chưa thấy!
Kìm lòng không đậu gật đầu, Grew hiển nhiên còn tự hỏi tới cùng xảy ra chuyện gì.
Nhưng chỉ vài giây sau, nó liền giận tím mặt nói:
- Con mẹ nó, một con heo cũng dám kiêu ngạo như vậy, chết không hết tội!
- Giết ca?
Hình như nghe được một chuyện thực buồn cười, Trư Đầu Tam cùng bốn đồ điện cười phá lên ha hả.
- Nói cách khác là các người định tới phá hoại hả?
Vài giây sau, nó đột nhiên giơ lên móng trước huơ huơ mấy vòng, cười tủm tỉm nói:
- Các người định xử lý chúng ta, sau đó đem toàn bộ trường quay phá nát, cuối cùng hủy luôn bộ phim hả?
- Mày nói xem?
Cảm thấy vấn đề này thực ngu xuẩn, Grew hùng hổ phẫn nộ quát:
- Mấy thằng khốn chúng mày dám hội đồng tao đến hai lần! Giờ thì tao sẽ đem cả vốn lẫn lãi đòi lại, để xem đời này chúng mày làm sao quay được cái bộ phim nát này!
- Ổ ôiiiii!
Trư Đầu Tam hình như nghe được một tin tức kinh người, nhịn không được xuýt xoa.
- Mọi người, đều nghe thấy rồi chứ!
Trong ánh mắt nghi hoặc của Grew cùng đám dị năng giả kia, Trư Đầu Tam liên tục gục gặc đầu, đột nhiên lớn tiếng nói:
- Bọn chúng muốn hủy bộ phim này đó!
- Mọi người? Ai?
Grew ngẩn ra, đầy mặt mê hoặc nhìn bốn phía, nơi này trừ bốn đồ điện, còn có những người khác tồn tại sao?
Nhưng chỉ vài giây sau, từ phía một góc khuất đã truyền tới âm thanh lạnh như băng:
- Hủy diệt bộ phim này? Mi xác định muốn hủy bộ phim này?
Nương theo tiếng nói âm trầm kia, kết giao bao phủ trường quay đột nhiên biến mất.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của Grew, đám diễn viên lâm thời kia không một tiếng động xuất hiện, theo bốn phương tám hướng chậm rãi tụ tập lại đây.
- Hủy bộ phim này?
Người đàn ông trung niên dáng vẻ đi đầu mặt đầy tức giận, giống như lúc nào cũng có thể bạo phát tiểu vũ trụ:
- Ý của mi là muốn khiến chúng ta không có cơ hội thành danh?
- Ặc…
Chứng kiến một màn quỷ dị như vậy, Grew nhịn không được rùng mình một cái.
Mấy tên dị năng giả đưa mắt nhìn nhau, chợt đột nhiên có loại thực dự cảm bất an — chuyện quái quỷ gì đây? Vì sao đám diễn viên này lại xuất hiện không hề có một dấu hiệu, thoạt nhìn giống như là từ trên trời giáng xuống?
- Hủy diệt bộ phim này?
Mang theo tức giận khó có thể ức chế, một nam tử mình người đầu báo đột nhiên nắm chặt nắm tay, hung tợn một quyền đập trên tảng đá.
Chỉ nghe một tiếng nổ lớn vang lên, tảng đá cứng rắn tức thì hóa thành bột phấn, chậm rãi phiêu tán trong gió:
- Nhóc con, mi có gan lặp lại lần nữa xem, có tin lão Báo ta rút cánh của mi?
- Nó đã nói rõ thế còn gì, nó muốn chúng ta không được lên phim!
Mỹ nhân quần áo một cây hồng lạnh lùng trả lời, thần sắc âm trầm giống như đêm đen trước bão tố.
Theo nàng chậm rãi bước từng bước, trăm ngàn đóa hoa sen nhanh chóng nở rộ, một dòng nước xanh thoáng cái đã bao trùm lấy toàn trường:
- Bà đây bỏ qua cơ hội đi mua sắm ở Paris, thậm chí nụ hôn đầu tiên cũng hy sinh… Vậy mà các người dám dự định làm lãng phí thời gian cùng tinh lực của bà sao?
- Mọi người, chúng ta nên cảm tạ bọn chúng một chút nhỉ?
Mấy chục yêu ma tu chân đối mắt nhìn nhau một cái, đột nhiên quỷ dị cười phá lên, tựa như là một bầy sói gặp được một con cừu, lại có vẻ là một đám lưu manh nhìn thấy một mỹ nữ.
Mà bên kia, đám dị năng giả đã muốn lông tơ dựng ngược, gã tóc bạc chậm rãi lui về phía sau, nhịn không được thấp giọng quát:
- Grew, đây là diễn viên lâm thời mà mày nói hả, tại sao tao cảm thấy bọn chúng như là…
Lúc này, con dơi đáng thương đã muốn hoàn toàn hóa đá, nó nhìn mấy chục cường giả đang chậm rãi tiến lại, chợt có loại xúc động muốn khóc.
Thượng Đế ơi! Đức Mẹ ơi! Vì cái gì mà đám tu chân yêu ma này lại cùng nhau tụ tập nơi này, hơn nữa còn nghe thằng khốn kia an bài quay phim nữa?
Giờ khắc này, Grew đột nhiên nhớ lại một câu ngạn ngữ của Trung Quốc: Thiên đường có lối quyết không đi, Địa Ngục không cửa lại xông tới…
- Việc này là hiểu lầm thôi!
Kìm lòng không đậu run run lên, việc duy nhất Grew làm được giờ phút này là miễn cưỡng làm vẻ tươi cười, sau đó từ từ lùi lại.
Nhưng không đợi nó bay được ba mét, đã nghe con heo hồng kia âm hiểm châm ngòi:
- Hiểu lầm? Nặc Nặc, hình như lúc nãy nó nói là muốn gì gì nữa mà nhỉ?
- À, ý chú là mấy câu kia sao?
Nặc Nặc thực biết điều gật đầu, đầy mặt bi phẫn bổ sung nói:
- Kỳ thật cũng không có gì, nó vừa rồi chỉ nói là bộ phim của chúng ta quá cùi bắp, không biết từ nơi nào tìm một đống diễn viên hạng bét, kỹ năng biểu diễn như trẻ con học đòi làm người lớn!
- Vậy sao?
Sắc mặt Lý Trì càng thêm khó coi, đột nhiên không giận trái lại còn cười rộ lên.
- Cái con bà chúng nó chứ!
Báo Đầu lại không có tu dưỡng tốt như ậy, đã nắm sẵn tay thành quyền, cả giận nói:
- Quả thực là khinh người quá đáng… Fu.ck, đánh nó!
Lời còn chưa dứt, mấy chục tu chân yêu ma đã nhất tề lao đến ra chân ra tay, tình cảnh nhất thời kịch liệt đến mức độ tựa như đại chiến Xích Bích năm đó. (Đại chiến Xích Bích trong Tam Quốc Chí)
Grew đáng thương chỉ kịp kinh hoàng kêu một tiếng, đã bị Báo Đầu cùng Quỷ Sư trực tiếp đập rớt xuống đất, rồi bị cơn mưa quyền cước ‘tưới’ đẫm người.
Về phần mấy gã dị năng giả cũng không có chỗ tốt, không chờ bọn hắn phát động dị năng công kích, Hồng Liên đã dùng vô vàn lá sen trói chặt lấy tất cảm rồi tiếp đến là tu chân yêu ma tận lực phóng ra mấy trăm kiện pháp bảo nổ vang trời đập tới!
Không đến vài phút, cả một đám dị năng mới rồi còn hùng hùng hổ hổ đã bị đập tới lăn lộn trên đất.
Cả người vết thương, Grew rơi lệ đầy mặt, chỉ có thể thừa dịp trước khi đối phương vung quyền lần thứ hai mà gian nan giãy dụa kêu lên:
- Đầu hàng! Đầu hàng! Chúng ta đầu hàng, các người không thể đối đãi quan khách nước ngoài thế này được, đây là làm trái tinh thần hiếu khách!
- Hiếu khách? Mày cũng xứng được hiếu khách?
Báo Đầu ngẩn ra, lại lập tức giơ nắm tay, nhìn bộ dáng rất có xu thế muốn băm thịt tại hiện trường.
Chính là giờ khắc này, Trần Mặc lại đột nhiên tiến lên vài bước, khó khăn lắm ngăn trở nắm tay kia hạ xuống:
- Khoan! Lão Báo, con dơi này còn chút tác dụng, tạm thời để tôi hỏi nó mấy câu.
Thân nhân a! Giờ khắc này ánh mắt Grew nhìn Trần Mặc đã không khác gì nhìn thấy người thân đến.
Không đợi Trần Mặc mở miệng hỏi, nó liền té bổ nhào qua, tội nghiệp nói:
- Em nói! Em nói! Ngài muốn hỏi cái gì cứ hỏi, em cam đoan thành thực trả lời.
- Mày biết tao định hỏi gì mà!
Trần Mặc xách nó tới một góc, đột nhiên hạ giọng nói:
- Nói cho tao biết, ông chủ của mày là ai, hắn phái bọn mày tới Trung Quốc làm gì… Còn nữa, mấy mảnh ngọc fake đó là chuyện gì?
- Hả?
Grew theo bản năng rụt về sau, lộ biểu tình do dự.
Nhưng chỉ sau một lát, đợi nó chứng kiến bốn đồ điện âm trầm bức gần lại thì lập tức thảm thiết kêu lên:
- Em nói! Em nói! Ông chủ muốn bọn em đi bắt con hồ ly kia, còn ngọc fake là thí nghiệm lúc gắn vào thân thể bọn em… Cái khác em cái gì cũng không biết, em chỉ là vật thí nghiệp cấp hai phụng mệnh làm việc mà thôi!
- Cấp hai?
Trần Mặc cười hì hì nhìn nó, như có suy nghĩ gì châm lên một điếu thuốc:
- Vậy tức là chúng mày đều là quái vậy do ông chủ kia chế tạo ra, hơn nữa dựa theo thực lực mà chia thành cấp bậc hả? Tốt lắm, vậy tao muốn biết phòng thí nghiệm của bọn mày ra sao, ông chủ kia là người thế nào?
- Em không biết, thật sự em không biết.
Grew sợ hãi nằm úp sấp trên mặt đất, giơ lên hai móng vuốt gào thét nói:
- Khi bọn em có ý thức thì đang ở trong một căn phòng tối đen, sau đó có một giọng nói nói cho bọn em biết hắn là ông chủ… Có thể là do ảnh hưởng của gien, bọn em theo bản năng cảm thấy phải phục tùng mệnh lệnh!
- Chỉ có thế?
Trần Mặc ngẩn ra, hơi có vẻ thất vọng phun ra vòng khói. Mấy tin tức này cùng suy đoán của hắn không khác nhau lắm, vẫn không đủ để cởi bỏ bí ẩn, mà ông chủ cùng phòng thí nghiệm kia thì vẫn ẩn sang bóng tối.
Nặc Nặc loạng choạng tới gần vài bước, thấp giọng nói:
- Lão đại, thằng này nhìn qua không giống nói dối, nếu không chúng ta trước tiên cứ giam nó lại rồi từ từ thẩm tra sau?
Nghe được chỉ là bị giam mà không phải là giết chết, Grew nhất thời lệ nóng tràn mi nhìn phía Nặc Nặc, hận không thể hô to một tiếng "ân nhân".
Có điều không đợi nó thở phào, đã thấy Trần Mặc lắc đầu, cười hì hì nói:
- Không, sao có thể giam giữ được, đối đãi với khách ngoại quốc như vậy là không lịch sự!
Được rồi, một câu này nghe rõ là tử tế, thế nhưng Grew nhìn thấy thanh niên này tươi cười, lại có loại dự cảm thật bất an.
Quả nhiên ngay sau đó, Trần Mặc cũng rất tự nhiên tiếp tục nói:
- Cá nhân tao cảm thấy chúng ta còn thiếu mấy nhân vật phản diễn, không bằng để cả đám bọn chúng cùng tham gia đi… Ơ, Grew, xem vẻ mặt của mày hình như không quá tình nguyện sao?
- Em… Nguyện ý, nguyện ý vô cùng!
Có thể nói cái gì? Nhìn thấy ánh mắt hung tợn của mấy đồ điện, dơi nhỏ đáng thương chỉ có thể miễn cưỡng đồng ý.
- Vậy là tốt rồi!
Trần Mặc vỗ vỗ bờ vai của nó, đầy mặt tươi cười an ủi:
- Kỳ thật rất đơn giản, bọn mày chỉ cần lao qua biển lửa, rồi lộn mấy vòng né đạn súng máy bắn, sau đó lại tránh được axit dội tới là được rồi!
- Ặc…
Giờ khắc này, Grew đột nhiên có ý định đập đầu lên tường tự giải thoát sớm, cái này gọi là đơn giản sao?
Chính là nó hiển nhiên oán hận quá sớm, bởi vì ngay sau đó, Nặc Nặc cũng cường hãn tiếp một câu:
- Ít! Lão đại, không bằng tăng thêm mấy cảnh đi! Em cảm thấy tốt nhất là để Grew buộc bao thuốc nổ rồi bay lên không trung, sau đó cho nổ lớn, anh thấy thế được không?