Thực tế, từ khi Trần Mặc trực ban lần đầu tiên đã đi kèm Diệp Dung ôm Trư Đầu Tam tới ủng hộ, mà cái này còn chưa tính bốn đồ điện âm thầm ẩn núp.
Cuối cùng thì nguyên bản là một cuộc tuần tra ban đêm nghiêm túc lại biến thành đại tụ họp ăn cơm dã ngoại, hơn nữa còn là tự mình nướng thịt nấu ăn…
- Ngất, có cần khoa trương thế không?
Nhìn Diệp Dung đang xếp thịt lên vỉ nướng, lại nhìn đám cổ vật xung quanh, Trần Mặc không biết phải nói gì hơn:
- Dung tỷ, tôi phải nói rõ trước! Bây giờ chỗ này mà cháy lên thì bán cả tôi với cô cộng lại cũng không đủ đền đâu đấy!
- Bình tĩnh đi! Lo cả rồi!
Diệp Dung đang hứng trí bừng bừng thêm nếm gia vị cho mấy cái chân gà cũng không quên chỉ cho Trần Mặc cái bình chữa cháy bé tẹo dưới chân.
Trong khi Trần Mặc lệ rơi đầy mặt thì Trư Đầu Tam chỉ biết ngồi lau nước dãi đang đua nhau chảy ra ào ào từ khóe miệng, lại còn ngồi than thở:
- Thế nào lại có mỗi chân gà, em muốn ăn gan heo a…
- Đệch!
Trần Mặc trăng mắt, hắn rốt cục ý thức được những sinh vật bên cạnh mình đều không có lấy một kẻ bình thường.
Bỏ qua chuyện Diệp Dung nhàn nhã tới bảo tàng picnic không nói, một đầu Trư yêu lại có thể la hét muốn ăn thịt đồng loại… Lạy chúa, ngày mai phải bắt nó chép phạt, hảo hảo viết một trăm lần "Nấu đậu đun cành đậu, đậu ở trong nồi khóc".
(Trích bài thơ Thất Bộ Thi của Tào Thực, chi tiết: http://honvietquochoc.com.vn/bai...thoi-xua-.aspx )
Cứ như vậy buồn bực lắc đầu, Trần Mặc than thở bật đèn pin quyết định đi tuần tra toàn bộ tòa nhà trước.
Có điều mới đi được vài bước, hắn lại đột nhiên có dự cảm, liền ngay lập tức quay đầu nhìn lại.
Quả nhiên! Diệp Dung lại cầm mấy cây nhang cắm trước mấy cái tượng binh mã, hai tay chắp vào nhau miệng lẩm bẩm khấn vái như rất thành tâm.
- Con Lợn Gặm Tỏi!
Nhìn thấy mấy cái tượng binh mã lại nhìn Diệp Dung vóc dáng tiều tụy đang khấn vái thành kính, Trần Mặc chỉ lắc đầu không biết nói gì:
- Dung tỷ, đây cũng không phải thần tiên, cô chắc không bái sai chỗ đấy chứ?
- Kệ nó, cúng bái nhiều cũng không thiệt gì cả!
Diệp Dung hai mắt chớp chớp, thực nghiêm túc lạy vài cái:
- Chẳng qua, cái này thật không phải là thần tiên sao? Sách lịch sử không phải nói, Tần Thủy Hoàng phái bọn họ ra biển tìm thuốc trường sinh?
- Sặc…
Trần Mặc lại muốn khóc trận nữa, hắn cũng chả muốn phí nước bọt giải thích cho người mù lịch sử này, thế nên hắn bỏ qua tiếp tục đi tuần.
Cầm theo quyển sổ tay lấy được từ chỗ lão Lý Vân lúc sáng, Trần Mặc cầm đèn pin loạng choạng đi dọc mấy cái hành lang, trong cái mê cung ngang dọc này tiếng bước chân của hắn vang xa, rất xa…
- Lão đại, công việc này hình như cũng thực nhẹ nhàng!
Bởi vì ly khai tầm mắt của Diệp Dung, nên bốn đồ điện cũng sôi nổi hiện thân.
Trần Mặc đồng ý gật đầu, thuận miệng nói:
- Thoải mái thì cũng thật sự thoải mái, nhưng có chút ghê ghê, bọn mày không cảm thấy sao?
Quả thực chỗ này có mấy điểm rất đáng sợ, rất nhiều người đều cùng cảm giác khi ở một mình với những pho tượng, tiêu bản thì bỗng chúng trở nên rất sống động, giống như lúc nào chúng cũng có thể bổ nhào tới!
Nghiêm khắc mà nói, đây là một loại cảm ứng kỳ quái mà chỉ nhân loại mới có, tựa như bạn xem một bức tranh chân dung, cũng sẽ cảm thấy được bức tranh tập trung nhìn chằm chằm vào bạn…
- Quên đi, chúng ta không cần tự dọa bản thân, tuần tra xong sớm rồi còn phắn… Ý?
Chưa dứt câu, vừa mới đi qua khu triển lãm nghệ thuật, Trần Mặc đột nhiên có suy nghĩ rồi dừng bước.
Cầm đèn pin quay đầu lại soi soi chiếu chiếu, hắn tựa hồ cảm thấy được có điều gì đó, nhưng chung quanh lại hình như rất bình thường:
- Chậm đã! Bọn mày có thấy nơi này có gì đó kì quái không?
- Kì quái gì cơ?
Mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, đánh giá các tác phẩm bốn phía, Bản Bản thậm chí còn điều tra tư liệu về mấy thứ đồ này.
- Không có, các tác phẩm đều đủ a!
Xa Xa dạo qua một vòng các bức tranh, tự nhủ:
- Ba mươi sáu bức tranh chữ, hai mươi bảy kiện đồ cổ, ba mươi mốt kiện chạm ngọc… Đệch!
Đột nhiên văng ra câu nói tục, Xa Xa cứ như là nghẽn máy, đang nói thì đứng hình.
Cơ hồ đồng thời, ánh mắt của Trần Mặc cùng bốn đồ điện đều nhìn chằm chằm vào bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ (1)… Sau đó, bọn hắn đều há to mồm, chỉ cảm thấy đến cằm cũng sắp phải rớt cả ra.
Không thể tin được! Trong bức phỏng chế này, tuy rằng cảnh vật, kiến trúc cùng con dấu đều nguyên vẹn rõ ràng, nhưng những người đời Tống rõ ràng tồn tại, lại sớm đã biến mất không còn bóng dáng.
Thậm chí trên đường phố trong bức hoạ lại có thể biến thành hỗn loạn, vô số dụng cụ đều bị ném ra đầy đường, thật giống như người Tống hoàn toàn không có khái niệm gọn gàng vệ sinh vậy.
- Củ Lạc Giòn Tan?
Trần Mặc chỉ cảm thấy đỉnh đầu toát ra vô số dấu chấm hỏi, đèn pin thiếu chút nữa rơi xuống đất:
- Ai có thể giải thích vấn đề này?
Giả sử như có kẻ nào đó lấy trộm thì bức họa ít nhất sẽ bị tan nát chỉ còn cái khung. Nhưng hiện tại, bức họa vẫn nguyên vẹn, không suy suyển như nó vốn thế.
- Lão đại, em nghĩ ra rồi!
Trong lúc yên tĩnh, Nặc Nặc đột nhiên hưng phấn lóe sáng cái màn hình.
- Rất đơn giản!
Trong lúc Trần Mặc cùng mấy đồ điện đều mong đợi, nó có chút tự đắc lắc lư nói:
- Nhìn xem con đường kia đi, còn có ai có thể tạo thành lực phá hoại như thế chứ? Không cần phải nói, nhất định là thành quản vừa mới đi lùa! (Thành quản giống như giữ trật tự đô thị thời nay)
- Ặc…
Trần Mặc thực không biết nói gì, xoa xoa mồ hôi lạnh, lại quay đầu nhìn bức họa trống trơn.
- Được rồi, tao thừa nhận sức phá hoại của thành quản, nhưng vấn đề ở đây là, bọn hắn làm sao vào được bức họa này?
- Lão đại, em đã biết...
Đang buồn thối ruột, không đợi Trần Mặc suy nghĩ cẩn thận, Bản Bản lại đột nhiên mở miệng nói.
- Dừng hình! Tao không muốn nghe mấy thứ ba xàm!
Trần Mặc hữu khí vô lực phất phất tay trực tiếp ngăn trở lời của nó.
- Mày đừng có nói là thành quản ở sẵn bên trong lùa dân xong về rồi!
- Không phải mà!
Bản Bản hơi sợ hãi rụt rè, nhưng vẫn là than thở nói:
- Lão đại, ý của em là, nếu anh hướng sang bên trái nhìn một chút…
Nương theo sau lời của nó, Trần Mặc cùng mấy đồ điện đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn phía bên trái, sau đó đồng thời lâm vào trạng thái hóa đá…
Trên hành lang rộng rãi, trăm ngàn người Tống cỡ nhỏ bằng giấy, đang lố nhố chen chúc nhau đi lại, hình thành nên một cảnh phố phường ồn ào tấp nập như tranh vẽ.
Mấy người giấy nhỏ bé y như kích thước trong tranh, nhỏ bé đến mức bạn phải ngồi xổm xuống mới có thể thấy rõ, làm cho người ta dễ dàng liên tưởng đến xứ sở người tí hon trong những câu chuyện cổ tích thuở nhỏ.
Mà dựa theo bức hoạ, mấy người này đã đưa cái hành lang trở thành ngã tư đường thành Biện Kinh, lấy nơi này tiếp tục rao hàng, du ngoạn, trò chuyện với nhau.
- Lão đại, giờ chúng ta nên làm cái gì?
Trợn mắt há hốc mồm hóa đá hồi lâu, Xa Xa rốt cục cũng hoàn hồn hỏi vội.
- Tao… Không biết!
Trần Mặc ra sức xoa xoa con mắt, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nói:
- Nhưng chúng ta trước tiên có thể hỏi một chút, vì cái gì bọn hắn lại chạy ra khỏi bức họa?
Vừa nói xong, hắn đã thật cẩn thận bước ra vài bước, chỉ sợ sẽ dọa mấy người giấy này chạy mất.
Nhưng làm như vậy rất nhanh được chứng minh là dư thừa, mấy người giấy vẫn đang hoạt động bình thường, đến hứng thú nhìn qua Trần mặc cũng không có.
Thật ra là có một tên bán bánh bao, đại khái là bởi vì lâu lắm không có ai mua, mới hưng phấn vọt lên:
- Bánh bao đê! Bánh bao nóng hổi đê! Một đồng ba chiếc!
Xoa xoa bụng của mình, lại nhìn nhìn lồng hấp nhỏ bằng móng tay, Trần Mặc thực hoài nghi mình có thể ăn được no hay không.
Nhưng là hiếm có gặp được một người chịu để ý tới của mình, hắn miễn cưỡng tươi cười, xoay người nhẹ giọng nói:
- Xin lỗi! Tôi muốn hỏi vì sao bạn có thể đi ra khỏi bức họa…
- Bánh bao đê! Bánh bao nóng hổi đê! Một đồng ba chiếc!
Không để ý đến hắn hỏi, tên bán bánh lại tiếp tục nhiệt tình rao hàng.
Trần Mặc nhịn không được trợn trắng mắt, nhưng vẫn nhẫn nại hỏi:
- Thật có lỗi, tôi không có ý định mua bánh bao, tôi chỉ là muốn hỏi một chút…
- Bánh bao đê! Bánh bao nóng hổi đê! Một đồng ba chiếc!
Thoạt nhìn, tên bán bánh nói như bị vấp đĩa, hơn nữa lần này lại còn chìa cái lồng hấp ra.
- Lão đại!
Nặc Nặc bên cạnh thấp thỏm, rốt cục nhịn không được mở miệng nói:
- Nếu không anh trước tiên mua mấy bánh bao, chiếu cố việc buôn bán của hắn, rồi hỏi lại đi!
- Ách… Được rồi!
Nhìn cái lồng hấp bé xíu đưa tới, Trần Mặc Chỉ có thể cố mà cầm không làm nát, nhắm mắt há mồm đưa vào miệng.
- Ba văn tiền! Ba văn tiền!
Thuận lợi bán hàng, tên bán bánh có vẻ thật cao hứng, lập tức vươn tay ra.
Trần Mặc bất đắc dĩ thở dài, cảm giác mình đang chơi trò đồ hàng với trẻ, nhưng vẫn đưa tay vươn vào túi tiền.
Có điều vài giây sau, đang định trả tiền thì hắn đột nhiên ngẩn ra, vẻ mặt cổ quái nói:
- Chết rồi… Oa Oa, mày có trộm qua tiền cổ không?
- Không có!
Oa Oa nghiêm túc nghĩ nghĩ, lắc lắc chứng minh sự trong sạch.
- Em thề là em nói thật!
- Này, có thật không có không!
Trần Mặc buồn rầu bứt tóc, nhìn thấy tên bán bánh đang đòi tiền, đột nhiên cảm thấy đau đầu.
Do dự hồi lâu, hắn vẫn miễn cưỡng lấy ví ra, tiền giấy cùng tiền xu đều đưa:
- Thật có lỗi, tôi không có ba văn tiền… Nếu không, anh lấy mười đồng này đi, dư coi như tiền boa!
(Chỗ này là tiền cổ TM không có, giá trị chênh lệch mình cũng lười tra :’> )
Giờ khắc này, nguyên bản tên bán bánh đang to mồm, đột nhiên ngơ ngơ ngẩn ngẩn câm miệng. Nhìn thấy nhân dân tệ, hắn lại cố chấp lắc đầu, lại lần thứ hai vươn tay nói :
- Ba văn tiền! Ta chỉ muốn tiền đồng!
- Nhưng vấn đề là hiện tôi không có tiền đồng!
Cái gọi là một đồng tiền làm khó anh hùng hảo hán cũng chỉ như thế, Trần Mặc hiện cũng chỉ có thể lôi ví tiền ra, bất đắc dĩ giơ ra cho đối phương xem.
- Không có tiền?
Tên bán bánh ngẩn ra, hơi hơi biến sắc nói:
- Không có tiền, vậy ngươi vì cái gì lại ăn bánh bao?
- Đệch!
Trần Mặc không kìm được mà văng, thầm nghĩ ta làm sao muốn ăn bánh bao, còn không phải ngươi nhất định đưa cho ta.
Chỉ là hiện tranh luận còn có ý nghĩa gì nữa? Chứng kiến đối phương ăn quịt, tên bán bánh nhất thời hò hét ầm lên.
Trong khoảnh khắc, mấy người giấy bị thu hút, liền sôi nổi tò mò tụ tập lại đây, thật có thể thấy được tính hóng hớt của loài người đã có từ rất lâu.
Mà sau khi rõ ràng tình huống, mấy văn nhân nhã nhặn liền phe phẩy cái quạt trong thở dài nói:
- Thời thế đổi thay, vật đổi sao dời! Không thể tưởng tượng được, đại nhân vật như các hạ lại là loại người như vậy…
- Tưởng tưởng cái đầu các ngươi!
Bị loại lời ra tiếng vào ong hết cả đầu, Xa Xa nhịn không được nổ vang động động cơ, chợt lao lên phía trước khoảng hai ba mét.
Bản Bản cũng hiểu ý phối hợp, lập tức bật phim hoạt hình “Tiểu binh Trương Dát”(2), trên màn hình tên Nhật ngụy quân đang dương dương tự đắc nói :
- Đừng nói ăn của ngươi mấy trái dưa hấu, lão tử trong thành đi nhà hàng cũng đếch trả tiền!
Lời còn chưa dứt, toàn trường sớm lặng ngắt như tờ, mấy trăm người giấy nhất tề câm như hến, nhu thuận như rối gỗ.
Nhưng đúng giờ khắc này, chợt nghe được tiếng trống rền vang đột nhiên vang lên, một giọng nói hùng tráng quát lớn:
- Lẽ nào lại như vậy! Người nào lớn mật như thế, dám lăng nhục con dân nước ta?
--------------------------------------------------------------------------------------
(1) Thanh Minh Thượng Hà Đồ: nghĩa là “tranh vẽ cảnh bên sông vào tiết Thanh Minh”, là tên của một số tác phẩm hội họa khổ rộng của Trung Quốc, trong đó bản đầu tiên và nổi tiếng nhất là bức tranh của họa sĩ Trương Trạch Đoan vẽ đời nhà Tống. Tác phẩm mô tả cảnh sống của người dân Trung Quốc đời Tống tại kinh đô Biện Kinh (tức Khai Phong ngày nay) với đầy đủ những sinh hoạt thường nhật, trang phục, ngành nghề, các chi tiết kiến trúc, đường xá cũng được mô tả kỹ lưỡng với nhiều màu sắc trên một diện tích rộng. Thanh minh thượng hà đồ được vẽ trên một trường quyển (长卷, cuộn giấy dài) có kích thước 24,8×528,7 cm.
Danh tiếng của Thanh minh thượng hà đồ tại Trung Quốc rất lớn, chính vì vậy đôi khi nó được gọi là "Mona Lisa của Trung Quốc"[2]. Nó là báu vật của nhiều triều đại phong kiến Trung Quốc và hiện được trưng bày tại Cố Cung Bắc Kinh.
(2) Nguyên gốc, tên tiếng Anh của phim này là Little Soldier Zhang Ga, kể về nhân vật chính người Trung Quốc tên là Zhang Ga trong bối cảnh hỗn loạn của chiến tranh Trung - Nhật.