Mục lục
Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đám cháy ở tầng 15 bốc nhanh tắt cũng nhanh, không đợi Trần Mặc uống hết ly rượu đã thấy một gã quản lý khác tới thông báo hỏa hoạn đã được dập tắt.

Về phần nguyên nhân hỏa hoạn thì còn đợi cứu hỏa cùng cảnh sát điều tra, các vị khách nhân chỉ còn việc an tâm tiếp tục dùng cơm, không cần lo lắng.

Đương nhiên, mặc dù nói nhẹ nhàng như vậy, nhưng cũng không phải không có chuyện gì phát sinh.

Trên thực tế, sau khi hướng mọi người thông báo tình hình, gã quản lý kia lại đến cạnh Thương Trụ cùng Trần Mặc, hạ giọng nói:
- Quấy rầy rồi, tôi có thể nói chuyện riêng với hai vị không, là về…

- Về gian phòng của chúng ta?
Khi Thương Trụ còn chưa hết ngạc nhiên, Trần Mặc lại dường như không có việc gì đặt ly xuống, cười cười hỏi:
- Trận hỏa hoạn vừa rồi có phải là vừa vặn cháy từ gian phòng của chúng ta không, hơn nữa còn có mùi xăng?

- Ngài làm sao mà biết được?
Gã quản lí ngẩn ra, lắp bắp hồi đáp:
- Đúng ạ, lửa bùng lên trong phòng của ngài, chúng tôi hiện đang thống kê tổn thất, nhưng tình huống cụ thể phải đợi mấy giờ…

- Cái gì?
Không đợi hắn nói xong, Thương Trụ liền đúng bật dậy, muốn vọt tới thang máy.

Nhưng cơ hồ đồng thời, một thân ảnh cũng theo trong thang máy đi ra, hai người mặt đối mặt đụng vào nhau, đồng thời té ngã.

Giãy dụa đứng dậy, Thương Trụ bất chấp giải thích, vội vàng muốn lao vào thang máy, thế nhưng một cây quải trượng lại đột nhiên ngăn trở đường đi, sau đó cái giọng nói quen thuộc kia lập tức vang lên:
- Tiểu Trụ à, làm sao cháu lại trở thành bất lịch sự như vậy?

Còn có thể là ai? Có thể đem cách gọi "Tiểu Trụ" nói ra đến sởn gai ốc như vậy, cũng chỉ có vị thân thể hình lập phương Chu Vũ Chu tiên sinh kia.

Được hai gã bảo tiêu nâng, vị Chu lão bản có chút gian nan đứng dậy, không chút để ý phủi phủi bụi trên quần áo.

Thương Trụ ngẩn ra, mắt như phun lửa nắm chặt nắm tay, nhưng dù hắn cố gắng tiến tới lại vẫn bị hai gã bảo tiêu lạnh lùng ngăn cản lối đi.

- Tiểu Trụ, cháu làm sao vậy?
Dường như không có việc gì mỉm cười, Chu Vũ nhìn lên Thương Trụ, lại đột nhiên dường như tỉnh ngộ vỗ vỗ cái trán:
- Ta hiểu rồi, chẳng lẽ phòng cháu lại vừa vặn ở tầng 15 sao… Thật sự là bất hạnh, không có tổn thất gì lớn chứ?

Làm sao còn hứng thú trả lời, Thương Trụ đem nắm tay nắm thật chặt, rất muốn hướng bộ mặt phì nộn kia đấm một phát.

Nhìn diễn cảm phẫn nộ của hắn, Chu Vũ càng cười đến vui vẻ, nói:
- Không phải chứ! Cháu không có ngu dến mức cất phim trong phòng chứ hả? Ta vừa nghe nói có vài chỗ muốn mua bản quyền phim của cháu, vốn đang định tới chúc mừng… Thế rốt cuộc giờ phim sao rồi?

Nói xong, Chu Vũ còn lấy ra khăn tay chà xát khóe mắt, chỉ tiếc ngay cả một giọt nước mắt cá sấu cũng không thấy.

Trần Mặc bình thản tiến tới, nhẹ nhàng vỗ vai Thương Trụ, mỉm cười nói:
- A Trụ, đừng quá lo lắng, tớ cam đoan cuốn phim bình yên vô sự. Thậm chí tớ còn thấy ai mà muốn nhìn chúng ta cười thì khó lắm. 

- Thật sao?
Thương Trụ ngẩn ra, kìm lòng không đậu quay đầu trông lại.

Chẳng qua không đợi hắn thở phào, Chu Vũ đã vỗ ngực thở dài nói:
- Nhìn không ra, Trần tiên sinh thật thực rất biết các an ủi người! Nhưng mà ta không hiểu nếu cả gian phòng đều chìm trong lửa thì…

- Đạo diễn Thương! Đạo diễn Thương!
Đột nhiên vang lên tiếng gọi ồn ã, cắt lời Chu Vũ.

Trong ánh mắt kinh ngạc của Thương Trụ, tiểu Ngô đầu tóc rối bù đang chạy tới, quần áo cũng bị thiêu cháy hơn nửa.

Nhưng giờ này khắc này, ánh mắt của mọi người không có nhìn hắn, mà là nhìn cuộn phim trong ngực hắn.

Vài giây sau, Thương Trụ đột nhiên run rẩy xông lên trước, mặt mừng như điên nói:
- Tiểu Ngô, phim nhựa…

- Không có việc gì! Không có việc gì!
Tiểu Ngô cũng là thần tình khó có thể tin, thở hổn hển nói:
- Đạo diễn, vừa rồi mấy người bọn em đang canh gác, đột nhiên chuông báo động vang lên, trong lúc hỗn loạn không biết là bị kẻ nào đánh ngất xỉu từ phía sau.

- Nói điểm chính! Nói điểm chính!
Thương Trụ không có thời gian nghe hắn dong dài, chỉ theo bản năng giật lấy cuốn phim ôm chặt lấy.

Tiểu Ngô hít một hơi thật sâu, tăng tốc nói:
- Sau đó chờ lúc bọn em tỉnh lại thì phát hiện phòng bị cháy, bọn em đều nghĩ cuốn phim xong rồi, ai ngờ lại thấy nó nằm ngay bên cạnh, cũng không biết là ai đã lấy ra!

- Điều đó không có khả năng!
Không đợi Thương Trụ thở một hơi dài nhẹ nhõm, Chu Vũ liền giống như bị người đạp trúng đuôi nhảy dựng lên.

Nhìn thấy cuốn phim hoàn toàn không hư tổn, hắn mở to hai mắt hét ầm lên:
- Điều này sao có thể, cả gian phòng đều bị lửa thiêu, tại sao cuốn phim này…

- Lạ thật!
Trần Mặc đột nhiên cắt đứt lời của hắn, cười hì hì hỏi:
- Ông chủ Chu, làm sao ngài biết cả gian phòng bị thiêu? Tôi nhớ là tầng 15 đang bị phong tỏa mà, xin hỏi ngài từ đâu biết được tin này?

- Ta… Ta đoán!
Biết mình nói lỡ miệng, Chu Vũ lập tức biết điều ngậm mồm, chột dạ ho khan mấy tiếng.

Trần Mặc lại không chịu buông tha hắn, như có suy nghĩ gì châm điếu thuốc, nói:
- Vậy sao? Đúng rồi, mấy người cận vệ cũ của ngài đâu, sao hôm nay lại đổi rồi?

Nói xong, Trần Mặc đảo qua nhìn hai gã bảo tiêu mới, thoạt nhìn đã tràn ngập nghi hoặc.

Chu Vũ ngẩn ra, lại lập tức ưỡn ngực nói:
- Trần tiên sinh, ngài quản được sao, ta thích dùng ai là việc của ta, mắc mớ gì tới ngài?

- Đương nhiên rồi, có điều tôi lại nghe được mấy tin đồn không Trần Mặc dường như không có việc gì tốt lắm… Trần Mặc dường như không có việc gì phun vòng khói, lại đột nhiên làm ra vẻ mặt thực quỷ dị.

Chứng kiến hắn nói thần bí như vậy, chung quanh hơn mười thực khách bao gồm mấy người bên xuất bản phim đều kìm lòng không đậu dựng lỗ tai, chỉ cảm thấy cực kỳ tò mò.

Chu Vũ đột nhiên có loại dự cảm bất tường, nhưng vẫn nói cứng:
- Cái gì? Cậu nghe được cái gì?

- Uhm, ngài xác định muốn nghe sao?
Trần Mặc thực do dự nhìn hắn, có vẻ không muốn nói.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không khỏi nhất tề giơ ngón giữa lên: F.U.C.K! Lập là lập lờ ra vẻ!

Chu Vũ cũng có chút chột dạ, nhưng cẩn thận ngẫm lại chính mình không hề sơ suất, vẫn miễn cưỡng phất tay nói:
- Muốn nói thì nói đi, dong dài cái gì!

- A, đây chính là ngài nói a!
Trần Mặc nhất thời thở một hơi nhẹ nhõm, lại cố ý giảm thấp thanh âm xuống, quỷ dị nói:
- Tôi nghe được vài tin đôi không hay lắm, nhớ là nghe đồn nhé! Nghe nói ngài gần đây hứng thú với nam giới, hơn nữa thích những nam giới cao to cường tráng!

- Sặc…
Lời này dù là nói nhỏ, nhưng cũng đủ lọt vào lỗ tai mấy chục thực khách đang hóng.

Lặng ngắt như tờ, sau đó tức thì tất cả mọi người cùng há to miệng rồi không hẹn mà cùng lùi về sau ba bước, tránh xa Chu Vũ mặt còn đang đần ra.

Chính là vài giây sau, vị Chu tiên sinh này liền run rẩy nhảy người lên, hổn hển nói:
- Con mẹ nó! Là thằng khốn nào đồn, lão tử không chém nó không được!

- Ngài đừng nóng vội, tôi còn chưa nói xong mà!
Trần Mặc vỗ vỗ bờ vai của hắn, vừa cười hì hì tiếp tục nói:
- Nói thật, tôi cũng không tin! Nhưng bọn họ nói có bằng chứng, nói ngài đem bảo tiêu bên người nếm qia vài lần, sau đó sa thải toàn bộ để đổi một đám mới.

- Thì ra là thế!
Mọi người thực chỉnh tề “à” một tiếng, đem ánh mắt đánh giá mấy gã bảo tiêu.

Bị nhìn đến lông tơ dựng ngược, mấy bảo tiêu không hẹn mà cùng rùng mình, nhưng không biết là cảm khái miệng lưỡi thế gian hay là lo lắng cho “cúc hoa” của mình.

Chu Vũ hung tợn dậm chân, nghiến răng nghiến lợi nói:
- Nói hưu nói vượn! Ta chỉ là đám a Phi đi tìm mấy thứ, sao cho chuyện sa thải… Nhìn đi, bọn hắn đã trở lại!

Vừa dứt lời, đã thấy gã đeo kính mang theo đàn em, vẻ mặt mê mang xuất hiện ở sau thang máy.

Chu Vũ ngẩn ra, nhất thời rơi lệ đầy mặt nghênh đón, thầm nghĩ oan ức của cùng ta cuối cùng đã có thể tẩy rửa.

Phảng phất muốn chứng minh trong sạch của mình, hắn còn cách năm sáu thước liền vẫy tay, lớn tiếng nói:
- A Phi, mấy người các ngươi đi đâu… A!

Tiếp đón còn chưa xong, Chu Vũ đột nhiên quỷ dị dừng lời, bản năng lộ vẻ mặt cảnh giác.

Hắn không phải đồ đần, đương nhiên nhận thấy không khí không đúng lắm. Thoạt nhìn mấy gã đàn em này đều đang ngơ ngẩn bước đi, bộ dáng lảo đảo lờ đờ như không có ý thức.

Chu Vũ tức thì nhận thấy không đúng, theo bản năng tức tốc xoay mình…

"Rống!"
Chỉ là phản ứng của hắn mặc dù nhanh, nhưng vẫn còn chưa đủ.

Cơ hồ đồng thời, nương theo sau tiếng gầm giận dữ của gã kính đen, năm sáu gã bảo tiêu còn lại cũng đồng thời nhào lên.

Chỉ nghe một tiếng kêu đau đớn, Chu mập mạp đáng thương vừa mới chạy được hai bước đã bị không chút lưu tình đè trên mặt đất.

Hai gã bảo tiêu lắp bắp kinh hãi, vội vàng muốn tiến lên cứu viện, có điều chờ khi bọn hắn nhìn thấy một màn tiếp theo thì nhất thời cảm thấy được lông tơ dựng đứng hết.

Trong ánh mắt quỷ dị của mọi người, gã đeo kính to cao lại xé quần áo ra, lộ cơ thể lông lá trắng phau.

Ngay sau đó, mãnh nam này lảo đảo lại gần Chu Vũ, một bên thành thạo cởi thắt lưng của hắn, trên mặt còn nở nụ cười dâm đãng.

Mọi người nhìn thấy trong lòng phát lạnh, nhịn không được nhất tề lui về phía sau vài bước, vị trung niên bên xưởng phim nuốt nuốt nước miếng, run rẩy nói:
- Cái gì kia, hắn sẽ không phải là muốn…

Trên thực tế, hắn đoán đúng, hơn nữa hoàn toàn nhất trí với đáp án.

Trong tiếng kêu gào như heo bị chọc tiết của Chu Vũ, chỉ nháy mắt một thân thịt béo của hắn đã bị lột truồng, bất lực nằm trên sàn nhà bóng loáng.

Mà trong không khí yên tĩnh đến quỷ dị, gã đeo kính đen đã âm trầm cười rộ lên, chậm rãi xoay người tóm lấy hai đùi của Chu Vũ, sau đó bày ra tư thế lão hán đẩy xe, dấn người về trước một cái…

- Amen!
Mọi người thực chỉnh tề thở dài, giữa tiếng kêu gào thê thảm mà quay đầu đi.

Mà ai cũng không có chú ý tới, giờ phút này ở một góc của nhà hàng, có mấy cái đồ điện đang xì xào bàn tán về chuyện hay trước mắt.

Nhìn bộ phim đang chiếu trên màn hình của Bản Bản, Nặc Nặc khẽ than thở:
- Thấy chưa! Ca đã nói bộ “song kiếm hợp bích” này là chuẩn rồi mà!

- Ngon, vậy tiếp theo chúng ta chọn “Thế giới động vật” đi, ca nhớ là có một tập nói về việc giao phối của bọ ngựa, sau đó con cái ăn thịt con đực luôn…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK