oOo
Sau khi Từ trưởng thôn bị đánh thành đầu heo, sự cố ở thôn Tây Dã cũng tuyên cáo được giải quyết.
Trần Mặc gọi về cho Diệp Dung báo bình an, sau đó cùng Thương Trụ lưu lại làm một bản hợp đồng mới với thôn dân, mà Lâm Đức cùng Vương đạo sĩ cũng rất tự giác xung phong ở lại hỗ trợ.
Thẳng đến ba giờ chiều ngày hôm sau, hợp đồng mới được hoàn thành. Thôn dân ở đây đồng ý cho đoàn phim tiếp tục công việc, nhưng bọn họ lại đưa ra một điều kiện phụ, đó là để Trần đại sư phụ trách xem xét lại phong thủy nơi này…
- Ặc, từ khi nào thì mình thành đại sư thế này?
Bất đắc dĩ thở dài, Trần Mặc lại cũng chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng.
Nhìn sắc trời đã không còn sớm, hắn tạm biệt Thương Trụ rồi lái xe hộ tống Ngu Băng Băng về nơi ở. (Chỗ này có bug, lúc đi rõ ràng là Thương Trụ đưa xe đến đón o_0)
Đương nhiên, đồng hành còn có Lâm Đức. Dùng lời của hắn mà nói, nếu đã may mắn gặp được sư tổ, đương nhiên phải lưu lại lắng nghe lời dạy dỗ.
- Anh đừng có hối hận đấy!
Ý vị sâu xa phun ra vài câu, Trần Mặc không đợi đối phương phản ứng đã dẫm chân ga phóng đi.
Giờ khắc này, Lâm Đức nhịn không đượcrùng mình, hắn đột nhiên có một dự cảm rất xấu, tựa hồ ở phía xa xôi theo con đường đang tiến tới này có sát khí cuồn cuộn chờ đợi…
Hai giờ sau, loại dự cảm này biến thành hiện thực, nhất là lúc Diệp Dung thở phì phì mở cửa.
Từ đêm qua đến giờ, ước chừng nàng đã nhịn hai mươi mấy giờ không ngủ, rồi lại còn cố gắng đi tới trường nội trú thăm Huân Nhi, vì thế hai con mắt đều đỏ bừng đến độ nhìn như sắp chảy cả ra máu.
Thế mà gã chết tiệt kia lại có thể mãi đến khi gần về mới thèm gọi báo, hơn nữa nhìn bộ dáng hắn dìu Ngu mỹ nhân đi hình như rất là hưởng thụ…
- Đợi lát nữa sẽ kể cho em, phải nói là đại sự kiện kinh thiên địa quỷ thần khiếp đó!
Thực sáng suốt lái sang chuyện khác, sau đó thừa dịp Diệp Dung còn chưa phát tác, Trần Mặc lập tức đem Lâm Đức đẩy làm làm lá chắn:
- Nhìn xem ai tới này?
- Ặc, sao lại là em?
Ấm ức trợn trừng hai mắt, thế nhưng Lâm Đức vẫn biết điều hướng Diệp Dung cung kính cúi mình vái chào:
- Chị dâu! Đã lâu không gặp, lão nhân gia ngài vẫn là quốc sắc thiên hương, khuynh quốc khuynh thành như trước…
- Ơ, là Lâm mập đó hả?
Diệp Dung ngẩn ra, vừa nhận ra đối phương đã tức thì bị ngập trong một đống lời nịnh nọt.
Thừa dịp nàng mặt mày hớn hở, Trần Mặc lập tức dùng cớ đi toilet mà chạy trốn, sau đó trèo lên nóc nhà hút thuốc.
Nửa giờ sau, chờ lúc hắn ngửi thấy mùi thức ăn thơm nức mò xuống, trên bàn ăn trong phòng bếp đã đầy những món ăn đẹp mắt, mà ba người kia thì sớm đã ngồi đợi hắn.
- Thịnh soạn quá, vừa gọi nhà hàng mang tới hả?
Trần Mặc thuận tay bốc vụng một miếng thịt kho tàu, vừa đưa vào miệng đã thấy mùi vị thơm nồng, khiến người khác không nhịn được muốn khen ngợi vài câu.
Ngu mỹ nhân cười hì hì nhìn hắn nói:
- Không phải mua, là tôi tự mình xuống bếp để cảm tạ a Mặc đã hai lần cứu mạng. Đương nhiên chị Dung cũng phụ một tay nữa!
- À vậy hả!
Trần Mặc hướng Ngu mỹ nhân gật gật đầu, rồi rất tỉnh táo đặt đũa xuống, sau đó đột nhiên đẩy đĩa cà chua xào trứng tới trước mặt Lâm Đức:
- Tiểu Lâm tử, hôm nay anh cũng vất vả rồi, đĩa cà chua xào trứng này tặng riêng cho anh bồi bổ đó… Không cần khách sáo, nếu ăn không hết thì lần sau đừng tới tìm ta nữa nhé!
- Em…
Mặt Lâm Đức lúc này đã vặn vẹo đến muốn biến dạng, hắn nhìn đĩa cà chua xào trứng bốc khối nóng hôi hổi trên bàn, đột nhiên cảm giác mình thà ăn Hạc Đỉnh Hồng chắc còn có cơ hội sống sót cao hơn. (Hạc Đỉnh Hồng: một loại độc dược rất mạnh)
Nhìn sang Trần Mặc đang cười mà ánh mắt lại uy hiếp, Lâm mập đáng thương chỉ có thể cúi đầu, thấp giọng than thở nói:
- Lão đại, em rất là thắc mắc đó, tại sao anh biết đây là món Dung tỷ làm?
- Nói thừa! Bởi vì cô ấy chỉ biết làm cà chua xào trứng hoặc là trứng xào cà chua thôi!
Bình thản cho ra đáp án, Trần Mặc vỗ nhẹ bả vai Lâm Đức, vẻ mặt đầy thương hại.
Thầm cầu nguyện trong lòng một ngàn lần, Lâm Đức chỉ có thể bi phẫn há to miệng, trút cả đĩa thức ăn đó vào.
Vài giây sau, chỉ thấy sắc mặt hắn từ hồng chuyển sang xanh, từ xanh lại chuyển thành trắng, toàn thân như bị bệnh sốt rét run liên tục, ngay cả ghế dựa cũng khẽ chấn động…
- Có ngon không?
Không đợi Trần Mặc cảm khái, Diệp Dung liền nhịn không được hỏi.
- Cực… cực phẩm nhân gian!
Lâm Đức khó nhọc nuốt nuốt, mặt tái nhợt giơ ngón tay cái lên:
- Nếu không phải hết rồi, em thật muốn ăn tiếp!
- Thật sao?
Diệp Dung ngẩn ra, đột nhiên cười đến không nhìn ra Tổ Quốc.
Lâm Đức đột nhiên cảm thấy bất an, nhưng trước khi hắn kịp phản ứng, Diệp Dung đã vỗ tay kêu lớn:
- Đúng rồi! Chị vẫn còn để cả một nồi ở trong kia, nếu chú thích như vậy thì giờ sẽ đem ra cho chú!
- Bao đại nhân, oan uổng quá!
Lâm Đức lập tức gục trên bàn, hận không thể tự vả mình hai cái.
Trong ánh mắt bi phẫn của hắn, Trần Mặc không chút khách khí thoải mái mà thưởng thức mỹ vị do Ngu mỹ nhân nấu.
Nhìn hắn ăn khoái trá như vậy, Ngu mỹ nhân gắp một cái chân gà tiếp tới, miệng mỉm cười nói:
- A Mặc, hôm nay anh vất vả chạy suốt rồi, ăn cái chân này bổ sung năng lượng nhé!
- Cảm ơn!
Tuy không phải rất thích chân gà, nhưng nhìn Ngu mỹ nhân dịu dàng tươi cười, Trần Mặc vẫn không từ chối nổi.
Cơ hồ đồng thời, Diệp Dung cũng gắp tới một chiếc cánh gà, nhét luôn vào mệng hắn:
- Mặc Mặc, mấy hôm trước anh bị thương tay trái, ăn cái cánh gà này tay sẽ nhanh chóng khỏi!
- Anh bị đau tay chứ cánh có đau đâu!
Nghiêng đầu sang một bên né, Trần Mặc đột nhiên cảm thấy mình ăn hết nổi rồi.
Lời còn chưa dứt, Ngu mỹ nhân lại gắp tới cái cổ gà, đồng dạng đưa lên tận miệng hắn:
- A Mặc, cổ của anh không thoải mái sao? Vậy thì ăn cái cổ này đi…
Giờ khắc này, sát khí đột nhiên tràn ngập cả gian phòng, hai vị mỹ nhân trừng mắt nhìn nhau, trong mắt đồng thời có lửa cháy lên hừng hực.
Trần Mặc rùng mình một cái, nhìn Lâm Đức ngồi đối diện, thế nhưng người này giờ đã đem mặt úp luôn vào bát, thì thào tự nói: "Ta là không khí".
- Được rồi, tôi muốn đi toilet!
Đặt đũa xuống, Trần Mặc quyết định chuồn trước khi chiến tranh bạo phát, có điều hai bàn tay mềm đã đồng thời đè xuống bờ vai hắn. (xem lại ảnh bìa trang 1 truyện này nhé )
Ngay sau đó, đủ loại thanh âm kỳ quái nhộn nhịp vang lên:
- Đầu gà, xương gà, mào gà, phao câu, móng gà, tim gà… Cái gì cũng gà!
Không đến vài giây, cả con gà quay đã bị giải phẫu sạch sẽ, chỉnh tề bày trước mặt Trần Mặc.
Giờ khắc này, gà quay cùng Trần Mặc đồng thời rơi lệ đầy mặt — hai chị của em, ăn cơm thôi mà, có cần như thế chiến thứ hai vậy không, còn có thể cho người sống hay không?
Kết quả là, bữa tối nửa bình thường nửa ngập khói súng cuối cùng kết thúc trong sự an ủi vì thịt da được gom cả về chôn cùng một chỗ của con gà.
Xuất phát từ lo lắng an toàn cho bản thân, Trần Mặc đột xuất chăm chỉ, trước khi ngủ còn hít đất mấy trăm cái để tiêu hóa nguyên con gà quay trong bụng.
Đúng vào lúc này, Oa Oa lại còn như thấy rất thú vị nói:
- Lão đạo, anh đang khởi động hả? Hiểu rồi, buổi tối chúng ta cùng đi, em muốn sưu tập được nguyên bộ cả bảy ngày của Ngu tỷ!
- Cút!
Trực tiếp tống cho nó một cước, Trần Mặc lại nhìn nhìn mấy cái đồ điện kia đang đấu láo loạn xạ, đột nhiên quyết định đi ra ngoài hít thở không khí.
Cẩn thận nghĩ nghĩ, hắn xoay người theo cửa sổ chuồn ra khỏi phòng, sau đó bám vào ống nước trèo lên nóc nhà.
Đây thực sự là một lựa chọn sáng suốt, bởi vì phòng của một ‘người nào đó’ đã ngủ rồi vẫn không thèm đóng, chuẩn bị giám thị hết thảy cử động trong đêm…
- Cẩn thận ngã đó!
Một giọng nói đột ngột vang lên, suýt chút nữa làm Trần Mặc tuột tay đo đất.
Miễn cưỡng bám được mái hiên, lúc này hắn mới phát hiện nóc nhà đã bị người khác chiếm cứ. Dưới ánh trăng dịu nhẹ, Ngu mỹ nhân đang ngồi ôm gối mà cười hì hì với hắn.
Gió đêm khe khẽ thổi qua, làm mái tóc dài của nàng bay bay về phía sau. Giờ phút này, Ngu Băng Băng vốn đã xinh đẹp quyến rũ lại có thêm vài phần tinh khiết, khiến kẻ khác nhìn mà muốn say…
- Đến ngồi một chút đi, muốn uống rượu không?
Không biết lấy từ đâu ra hai cái chén, Ngu mỹ nhân dịu dàng mời.
Trần Mặc do dự một chút rồi bật người lên nóc nhà. Nhìn thân thủ hắn mạnh mẽ như vậy, Ngu mỹ nhân không khỏi mỉm cười tán dương nói:
- Nhìn bề ngoài anh rất nhã nhặn, không ngờ thân thủ lại lợi hại như vậy!
- Thường thường thôi, thứ ba thế giới!
Cười hì hì nâng chén rượu, Trần Mặc hỏi ngược lại:
- Kỳ thật thân thủ của cô cũng rất tốt! Một người chân trái bị thương lại trèo lên được tận nóc nhà… Cho nên, còn không chịu nói mục đích của cô đi?
Thẳng thừng bỏ qua mấy câu hàn huyên khách sáo, Trần Mặc đặt mấu chốt vấn đề tới trước mặt hai người.
Bất quá đối với hắn nói thẳng, Ngu mỹ nhân có vẻ cũng không kinh ngạc, chỉ hơi có vẻ oán trách nhìn hắn một cái:
- Được rồi! Anh cũng tò mò quá cơ, đưa lỗ tai lại đây!
Nhẹ nhàng ngoắc ngón tay, Ngu mỹ nhân đột nhiên lộ ra vẻ bướng bỉnh, giống như lại nhớ tới thời thơ ấu.
Trần Mặc hồ nghi nhìn nàng một cái, nhưng vẫn chậm rãi dựa tới, rồi lại kháng nghị:
- Nói trước nhé, đừng có nhân cơ hội đẩy tôi xuống đó, tôi còn chưa có mua bảo hiểm đâu!
Bởi vì ngồi lên cạnh ống khói cho nên không gian rất hạn hẹp, mà Trần Mặc muốn dựa người sát qua để nghe đương nhiên khiến da thịt hai người ép sát vào nhau.
Không xong chính là, váy ngủ của Ngu mỹ nhân váy ngủ lại mỏng không ngờ, cơ hồ có thể làm cho người nhìn chứng kiến phong cảnh kiều diễm.
Mà ngửi được mùi thơm nhè nhẹ trên người nàng, Trần Mặc thật sự muốn thần hồn điên đảo, nhưng hắn vẫn cố dùng sức nhéo lên đùi mình một cái, bắt buộc chính mình tỉnh táo lại.
- Kỳ thật, lý do của tôi là ở anh...
Nhẹ nhàng ôm lấy phía bên kia đầu của hắn, Ngu mỹ nhân nhẹ giọng nói, hơi thở thơm như hoa lan, thanh âm hờn dỗi giống như đang tâm sự với người yêu:
- Đó là bởi vì, em đã yêu anh, thật sự đã yêu anh!
- Hả?
Trần Mặc tròn mắt nhìn phía đối phương. Mà không đợi hắn phục hồi tinh thần lại, Ngu mỹ nhân đã ngẩng khuôn mặt đỏ ửng lên, đôi mắt long lanh như làn nước, nhẹ nhàng hôn lên trên môi hắn.
Trong nháy mắt này, Trần Mặc chỉ cảm thấy trong đầu ầm ầm một tiếng, nhất thời mất đi toàn bộ ý thức.
- Á!
Một tiếng hét đột ngột vang lên, phá vỡ màn kiều diễm.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Trần Mặc, Diệp Dung đang cô độc đứng xa xa, mặt mày tái nhợt không chút huyết sắc.
Vài giây sau, thanh âm phẫn nộ của nàng vang vọng khắp tời:
- Tiểu Mặc Mặc, anh dám… Chuẩn bị cho tốt, tôi sẽ thay thế ánh trăng trừng phạt anh! (Thủy thủ mặt trăng à :)) )