Mục lục
Sử Thượng Đệ Nhất Yêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Không hề nghi ngờ, tính hồ đồ của Bản Bản lại phát tác, thực tế thì lúc này phải gõ một câu “vô cùng xin lỗi” mới đúng.

Nhưng bất kể thế nào, ít nhất mấy vệ tinh cũng đã tới tay, mà sau đó du thuyền của Sakuraba cũng đã được tìm thấy.

Có được mục tiêu, mọi người lập tức chạy tới ven biển, sau đó dưới sự chuẩn bị trước của Tang Á mà lên du thuyền, đuổi theo chiếc du thuyền của Sakuraba.

- Yên tâm đi! Chiếc du thuyền này có tốc độ đứng thứ hai thế giới, cam đoan có thể đuổi kịp Sakuraba.
Nhìn thấy Trần Mặc vẫn giữ nguyên bộ mặt nghiêm trọng, Gia Địch chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, thấp giọng an ủi.

Trần Mặc khẽ thở phào một cái, lắc đầu nói:
- Không phải anh lo chuyện này, anh chỉ sợ tên kia phát điên lên rồi làm chuyện gì không hay với Dung tỷ.

- Việc này… Em nghĩ Sakuraba không phải loại người như vậy đâu!
Gia Địch hơi ngẩn ra, lập tức hiểu được, rồi nhanh chóng lắc đầu.

Trần Mặc quay đầu nhìn nàng, đột nhiên cười nói:
- Tốt nhất là như thế, nếu không anh sẽ giúp hắn xứng thực với cái danh pêđê… Nhìn kìa, là chiếc du thuyền kia phải không?

Thu hồi nụ cười, Trần Mặc đột nhiên kiễng đầu ngón chân, nhìn mặt biển phía xa. Qua màn sương mù mờ mờ, một chiếc du thuyền đang hiện ra ngày càng rõ, với những dấu hiệu y xì hình ảnh đã tra được.

Chẳng qua giờ phút này, chiếc du thuyền này lại lẳng lặng dừng lại trên mặt nước, thoạt nhìn tựa hồ động cơ bị trục trặc.

- Quả báo mà, chúng ta lên sửa du thuyền giúp hắn thôi!
Vỗ tay mấy tiếng, Trần Mặc nở một nụ cười nhìn như hiền lành, nhưng lại làm cho nhiệt độ chung quanh hạ xuống rất nhiều.

Không đợi hắn tiếp tục nói thêm cái gì, Xa Xa liền phát động động cơ gào thét chạy nhanh ra, phóng qua khoảng cách hơn mười mét rồi đáp cái rầm trên sàn chiếc du thuyền kia.

Mấy gã bảo tiêu trên du thuyền trợn mắt há hốc mồm một lát mới nhớ ra việc rút súng tiến tới ngăn trở.

Thế nhưng Xa Xa chỉ cần nhẹ nhàng xoay một vòng, đám bảo tiêu này đã như bao cát mà thi nhau bay cả xuống nước.

- Lưu lại, lưu lại một nhóc cho ca!
Đợi khi Oa Oa kêu la lên thì toàn bộ trên boong đã trống không.

Buồn bực vô cùng nhảy xuống xe, nó như là muốn phát tiết mà vọt tới khoang thuyền, nhất thời khiến cánh cửa gỗ kia vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

Trong tiếng ồn ào chửi bới, hơn mười nòng súng ngắn đã đồng thời nhắm ngay ngoài cửa, thế nhưng khi đám hậu vệ trong khoang thuyền này thấy rõ kẻ xâm phạm thì lại không tự chủ được ngẩn người…

- Bỏ vũ khí xuống, các ngươi đã bị bao vây!
Khi mà Nặc Nặc trốn sau lưng Oa Oa hô lên những lời này thì hơn mười gã bảo tiêu không khỏi đưa mắt nhìn nhau, thầm tự hỏi những con yêu quái trước mắt này có não hay không…

Thế nhưng chỉ nửa giây sau, thân thể của bọn hắn lại đột nhiên mất đi khống chế, chủ động bỏ vũ khí đầu hàng. (Dính Nhiếp Hồn Ma Âm của Nặc Nặc ấy mà)

Sợ lại bị người cướp hết đối thủ, Oa Oa lập tức như phát điên lao vào đấm đá lung tung, chỉ nghe tiếng huỳnh huỵch liên tục vang lên, nhất thời đầy đất đều là những thân thể bị bạo hành tới hôn mê…

Một lát sau, bên trong khoang thuyền, những người còn đứng được chỉ có Trần Mặc cùng Gia Địch đang chậm rãi tiến vào, cùng với Sakuraba đang dựa lên vách.

Thoáng nhìn lướt qua, Trần Mặc không nhìn thấy Diệp Dung đâu cả, trong lòng không khỏi xuất hiện một dự cảm bất an.

Xa Xa cũng không để ý nhiều như vậy, sớm đã lao tớn, hung tợn hét thẳng vào mặt Sakuraba:
- Pêđê chết tiệt! Nếu không muốn bị ném cho cá ăn thì mau đem Dung tỷ giao ra đây!

Không có bất kỳ câu trả lời nào. Sakuraba như trước dựa vào vách khoang đứng thẳng, hắn thậm chí còn nhắm chặt lấy hai mắt, tựa hồ hoàn toàn không đem loại uy hiếp này đặt vào mắt.

Xa Xa ngẩn ra, nhất thời giận tím mặt bốc đầu nhấc cao bánh trước, dữ tợn quát:
- Ngon! Mi cứ tiếp tục giả vờ đi! Nhớ năm đó, lão Xa ta gặp qua bao nhiêu kẻ thà chết không chịu khuất phục, nhưng cuối cùng còn không phải gào khóc cầu xin ta tha mạng!

- Đợi đã!
Trần Mặc đột nhiên khẽ động, chặn ngang lời của Xa Xa.

Như có suy nghĩ gì nhíu mày, hắn thật cẩn thận đi vài bước về phía trước, chậm rãi đưa tay quơ quơ trước mặt Sakuraba, sau đó đẩy nhẹ một cái.

Chỉ nghe “bịch” một tiếng, Sakuraba cứ thế đổ nghiêng rồi nằm lăn trên mặt sàn.

- Sao lại thế này?
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không tự chủ được lui về phía sau vài bước.

Thoạt nhìn, Sakuraba tựa hồ đã sớm lâm vào trạng thái hôn mê, sau đó bị người cố tình tạo hình, làm ra dáng vẻ chống cự.

Sau giây lát kinh ngạc, Trần Mặc đột nhiên xoay người tóm cổ một gã bảo tiêu bị thương đang nằm trên sàn mà quát:
- Nói! Ai sai các ngươi lái thuyền ra biển?

- Tao không biết mày nói cái gì!
Bởi vì cổ bị ép chặt, giọng của tên bảo tiêu này rất khó nghe, nhưng hắn vẫn cắn chặt răng không chịu khai thật.

Trần Mặc nở một nụ cười quỷ dị, sau đó đầu ngón tay đột nhiên phóng ra một tia lửa điện, chỉ thấy tên bảo tiêu mới một giây trước còn ngoan cố đã run rẩy kinh hô:
- Em nói! Em nói! Là Là Sakuraba… Sakuraba lão tiên sinh!

- Sakuraba lão tiên sinh? Cha của Sakuraba?
Trần Mặc ngẩn ra, cùng Gia Địch đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên trong lòng khẽ động.

Cơ hồ đồng thời, Oa Oa loạng choạng nhảy lên, mê hoặc nói:
- Này, mọi người có nghe thấy gì lạ không, hình như còn có cả mùi gì đó là lạ nữa?

- Tiếng gì?
Không đợi Trần Mặc cùng Gia Địch trả lời, Nặc Nặc liền nhảy lên, thanh mang nhấp nháy áp ống nghe trên sàn nhà.

Vài giây sau, nó như không có việc gì than thở nói:
- Có gì lạ đâu, chỉ là tiếng xè xè thôi mà! Căn cứ phán đoán của ca, đại khái là có người đốt dây dẫn cháy, nghe qua thì sắp cháy hết rồi, sau đó…

Giờ khắc này, toàn bộ khoang thuyền đột nhiên đều yên tĩnh, mọi người đối mắt nhìn nhau, tựa hồ mất luôn khả năng giao tiếp.

Trong yên lặng đến quỷ dị, Oa Oa bất thình lình nhảy dựng lên, mà tất cả mọi người giống quật roi sau lưng cũng điên cuồng xoay người chạy ra ngoài boong tàu.

Chỉ nghe một ầm thật lớn, Xa Xa hình thể lớn nhất bị thổi bay lên chỗ cửa, sau đó che kín luôn lối ra vào không lớn lắm.

Mà đám Bản Bản thì lúc này giống như quân bài Domino, bật ngửa ngã lăn túm tụm vào cùng một chỗ.

"Ầmmmmmmm!"
Trong chớp mắt, tiếng nổ mãnh liệt chợt vang lên.

Chấn động kịch liệt từ dưới đáy truyền đến, phảng phất như muốn đập nát toàn bộ con thuyền, khiến tất cả mọi người không thể khống chế nghiêng nghiêng ngả ngả.

Mà khi Trần Mặc hoảng sợ quay đầu nhìn lại thì đã thấy làn sóng lửa nóng rực từ trong khoang thuyền đang mãnh liệt phun ra đúng hướng mọi người.

Không chờ hắn làm hành động ngăn cản, Gia Địch đột nhiên hừ lạnh một tiếng rồi tức thì xoay người đánh về phía biển lửa.

Giờ khắc này, cơ thể nàng tản ra kim quang lấp lánh, một bức tường ánh sáng hiện ra trước mặt nàng, mạnh mẽ cản trở làn sóng lửa.

- Đáng chết, mọi người đi trước đi!
Hung tợn mắng một câu, Trần Mặc lập tức vận khởi thanh mang nhằm phía Gia Địch.

Nhưng mà liền trong phút chốc này, thân tàu đột nhiên bay lên không, là do bị làn sóng nhiệt nóng rực đẩy bắn tung lên.

Ngay sau đó đương nhiên là cả cái xác sắt thép nặng tới hơn ngàn tấn lại nặng nề ầm ầm nện xuống, từng ngọn lửa rít gào phóng lên cao như pháo hoa, con thuyền vỡ vụn thành từng mảnh bay ra hơn rồi rơi đánh rầm trên mặt biển, nhất thời khiến một màn mưa nhân tạo nặng hạt bao phủ phạm vi mấy trăm mét che khuất tầm nhìn!

Rất lâu sau, đợi cho gió lạnh gào thét mang theo màn mưa sương ướt át kia đi, mặt biển mới trở lại yên tĩnh, thế nhưng lại không hề có dấu hiệu của sự sống…

Duy nhất chứng minh từng có người ở đây cũng chỉ là mấy mẩu vụn gỗ, cùng vô số thi thể còn chưa loang hết máu tươi ra nước biển…

Có lẽ là bị mùi máu tươi hấp dẫn, một đám cá mập đã bắt đầu tụ tập lại đây, thi nhau tranh cướp từng mảnh thịt vụn …

Một con cá mập to khỏe há rộng cái miệng toàn răng nhọn hoắt, cố gắng đem đồng bạn đáng chán ghét đuổi đi, nhưng nó đột nhiên ngẩn ra, theo bản năng nhìn phía…

"Ầm!"
Nương theo sau một tiếng vang thật lớn, con cá mập xui xẻo đột nhiên bay lên trời, thoáng cái bị ném ra xa hơn mười mét.

Trong lúc đàn cá mập hãi chạy tứ tán, một chiếc vật hình tròn đường kính mấy mét đã từ từ nổi lên, nương theo cái đáy liên tục phun ra những dòng khí mạnh mẽ, nó rốt cục hoàn toàn lộ diện trên mặt nước.

Con cá mập to khỏe ban nãy thấy động quay đầu lại, nơm nớp lo sợ nhìn vài giây, sau đó thực biết điều lựa chọn thoát đi… Nó không biết đây là vật gì, nhưng ngoại trừ hình thể thật lớn, thật giống thứ mà con người dùng để nấu cơm…

- Ca chán ghét làm tàu ngầm, nhất là tàu ngầm không có ngư lôi!
Lải nhải oán hận, Oa Oa vẫn duy trì trạng thái trôi nổi, thuận thế mở cái nắp ra.

Theo không khí tươi mới dũng mãnh tiến vào, Trần Mặc hít một hơi thật dài, sau đó ôm ngang Gia Địch chậm rãi đứng lên.

Bởi vì mạnh mẽ chống sóng lửa khiến thần lực gần như cạn kiệt, cô gái này đã lâm vào hôn mê, còn may là nàng vẫn hô hấp bình thường, làm cho Trần Mặc rốt cục thoáng buông vài phần lo lắng.

- Con bà nó chứ! Lão già kia lại vô sỉ như vậy, nếu để ca bắt được…
Từ trong tàu ngầm nhã hiệu nồi cơm điện chui ra, Xa Xa nhìn thấy hài cốt trôi nổi bốn phía cũng không kìm được sợ hãi.

Cho dù bốn chúng nó đều là yêu quái, nhưng lấy thân thể đối kháng vụ nổ đại quy mô thế này cũng không có nắm chắc.

May mắn là vào thời khắc nguy cấp Trần Mặc vẫn còn bình tĩnh, lệnh cho Oa Oa biến hình sau đó đánh vỡ khoang thuyền lặn xuống nước, lúc này mới tránh được một kiếp.

Bất quá Oa Oa thể tích chung quy có hạn, cho dù Trần Mặc toàn lực đưa vào thanh mang, cũng chỉ cứu được Gia Địch cùng mấy đồ điện, về phần Sakuraba cùng những người hộ vệ kia, chỉ có thể nói tiếng xin lỗi rồi.

- Chuyện của đám người kia cũng đành xin lỗi rồi, giờ tính đến chúng ta nên làm gì?
Mấy đồ điện trước nay bắng nhắng nhưng lúc này cũng phải cảm khái, rồi lại suy tính đến tình huống có chút nhức đầu hiện tại.

Trần Mặc nghĩ nghĩ, phân phó nói:
- Bản Bản, dùng vệ tinh nhìn xem, gần đây có hòn đảo nào không?

Mấy phút sau, Oa Oa bất đắc dĩ tiếp tục thân phận tàu ngầm mà trôi nổi trên mặt biển tiến về hướng Đông Nam.

Dựa vào Bản Bản chỉ dẫn, hai giờ sau, cả bọn thuận lợi bước lên một hoang đảo, vừa lúc Oa Oa hết sạch yêu lực.

Trần Mặc ôm Gia Địch nhảy lên trên bờ biển, nhìn nhìn chung quanh không hề thấy có dấu hiệu của con người, bất đắc dĩ nói:
- Nghỉ ngơi trước đã, sau đó chúng ta tiếp tục gọi điện cầu cứu hải quân…. Đi ra!

Tiếng quát vang vọng mãi trong không khí, hắn lập tức tay tạo pháp quyết, mấy luồng điện quang như tia chớp ầm ầm nện xuống, không hề báo trước đánh trúng bờ cát.

Chỉ nghe xít xít xít xít mấy tiếng, một cột xoáy cát cao tới mấy mét bỗng nhiên phóng lên trời, thế mãnh liệt tựa như phô thiên cái địa mà đến.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK