Nhưng mà đợi đến giờ khi hắn ý thức được thì cũng đã muộn rồi.
Nếu trời cao nguyện ý cho hắn thêm một cơ hội, hắn sẽ nói với giáo viên dạy Anh văn của hắn… Thầy à, thầy có thể dạy Anh văn cho cái nồi cơm điện nhà em được không?
Nhưng dù thế nào đi nữa thì vấn đề “go learn English” này cũng đã trễ rồi.
(Tiếp theo chương trước, dùng Anh ngữ bằng cách ghép từng từ)
Được cái là tình huống bây giờ cũng không tệ lắm, ít nhất ngoài mặt hai bên trao đổi cũng có được chút kết quả.
Đại khái là khi bị Oa Oa bô la ba la một hồi đến choáng váng, không biết là mấy tượng binh mã kia là hiểu hay là bị hù dọa mà tất cả đều thu hồi vũ khí.
- Thế nào, thấy ca oai phong không!
Thấy cảnh tượng như vậy Oa Oa càng thêm tự đắc, thổi phồng lên:
- Đừng quá mê luyến ca, ca chỉ là một truyền… Cái đệch!
"Véo!"
Lời còn chưa dứt thì vài cây trường mâu đã phi đến đâm ghim vào bức tường, đuôi mâu còn rung lên phát ra âm thanh nhè nhẹ.
Rơi lệ đầy mặt! Rơi lệ đầy mặt a! Nhìn những cái trường mâu ngay sát bên người, Oa Oa như bị hóa đá, thậm chí quên cả la hét kêu cứu…
- I still virgin!
Vài giây sau, nó đột nhiên thét lên mấy tiếng chói tai vang vọng khắp đại sảnh:
- You excuse me is whatever you do!
(Em còn zin, các anh tha cho em rồi làm gì cũng được – Kiểu nói và hiểu của Oa Oa )
- Ec nó nói cái gì thế?
Trần Mặc cùng Bản Bản nhìn nhau, nghĩ thầm có vẻ nó vẫn không biết sống chết phun tiếng Anh dành cho người Tàu.
Có điều không đợi hắn kịp phiên dịch thì đám tượng binh mã kia đã gầm nhẹ một tiếng rồi cùng nhau rút kiếm vọt tới.
Mắt thấy Oa Oa sắp bị chặt ra từng khúc, Trần Mặc cũng bất chấp liệu có thể làm hư cổ vật hay không, vội nắm tay lại ngưng tụ điện quang.
Trong giây lát, điện quang nổ vang bắn ra che đường tiến công của đoàn tượng binh mã, nhất thời làm cho cát đá bay mù mịt.
- Stop!
Tên thủ lĩnh của đám tượng binh mã kia hô lên một tiếng sợ hãi, dang hai tay ra ngăn không cho tấn công tiếp.
- Ta! Bằng Hữu!
Sợ nói sai tiếng Anh nên Trần Mặc chỉ có thể lựa chọn phương pháp thô sơ này.
- Cái kia, của ta, không là của các ngươi…
Hắn vỗ vỗ lồng ngực mình, rồi chỉ vào Trư Đầu Tam đang trên kệ nướng:
- Cho ta, hiểu không?
- Yours?
Mơ hồ phun ra một từ, tên thủ lĩnh kia nhìn nhìn Trư Đầu Tam như đã hiểu được.
Nhưng cũng chỉ là hơi do dự một chút, cả đám đồng thời lắc đầu, xem ra là không muốn nhường lại con heo nướng này.
- Nói sao nhỉ… Tượng binh mã sẽ không dùng của nhặt được đúng không?
Buồn bực gãi đầu, Trần Mặc cũng không suy nghĩ ra được biện pháp nào khác.
Vỗ trán một cái, hắn nghĩ giờ mà làm một tiết giáo dục công dân thì đã là quá muộn, giờ hẳn là cũng chỉ còn có thể dùng phương pháp trao đổi.
- Làm một điếu?
Vài giây sau, ba điếu thuốc thơm được đưa tới trước mặt đám tượng binh mã:
- Biết đây là cái gì không, cái này không dùng để ăn mà dùng để hút, dùng miệng hút không phải dùng mũi… Sax?
Giờ khắc này, Trần Mặc nín khẩn trương việc giải thích vì hắn đột nhiên phát hiện hóa ra người ngu nhất là mình.
Trong đôi mắt đầy ngạc nhiên của hắn, mấy tượng binh điêu luyện kẹp điếu thuốc đưa lên miệng, nhìn điệu bộ phải nói là nghệ nhân chứ không đùa.
Mà tên thủ lĩnh của chúng hào khí dang tay tỏ vẻ vỗ nhẹ hướng về phía Trần Mặc, nói cái gì đó không rõ:
- Light! (Lửa)
- Ta ngất, các ngươi là tượng binh mã thật sao?
Trần Mặc không nói nên lời trợn trắng mắt, hận không thể xông lên để vạch áo giáp của đối phương xem bên trong là thứ gì.
Đương nhiên đây chỉ là nghĩ mà thôi, hắn cũng thức thời móc ra một hộp quẹt châm thuốc cho các vị tiền bối.
Thỏa mãn rít sâu một hơi, tên thũ lĩnh túm lấy cái hộp quẹt, lúng búng nói qua một bên khóe miệng:
- That’s yours! (Của anh đấy)
Chỉ chỉ Trư Đầu Tam đang trên kệ nướng, tên thủ lĩnh lại rít sâu một hơi hơn nửa điếu thuốc, hơi dài tới nỗi người khác phải thán phục.
Cấp dưới của hắn cũng không chịu thua, tranh nhau hút rồi phun ra từng vòng khói. Trong đó còn có kẻ phun ra được hình tiên hạc, ngư ông, người cá, thủy triều…
Trần Mặc lệ rơi đầy mặt, chỉ thiếu điều cắn đứt ngón tay để xem đây có phải là mơ không. “Đinh Công Mạnh”, nơi này rõ ràng không phải tượng binh mã mà lá đám “yên quỷ” đã thành danh vài chục năm thì có! (Yên quỷ: dạng giống tửu quỷ, nhưng thay nghiện rượu thì là nghiện thuốc)
Thừa dịp này Oa Oa vội chạy tới cứu Trư Đầu Tam đang khóc ròng kia ra.
Tiếp đó là cảnh thường thấy trên phim, nhân vật suýt bị hại lao tới ôm ấp nhân vật chính. Trư Đầu Tam còn đáng thương khóc lớn:
- Trần ca! Tí nữa em bị bọn hắn nướng rồi!
- Yên tâm! Mày còn phải lấy làm may mắn và vẻ vang chứ, không phải con heo nào cũng có cơ hội bị tượng binh mã làm thịt đâu!
Ngăn nó tiếp tục làm nũng, Trần Mặc hồ nghi hỏi:
- À mà mày dù gì cũng là yêu quái sao lại cùi bắp như vậy?
- Đánh lén! Bọn hắn đánh một gậy làm em hôn mê, chờ em tỉnh lại thì…
Nhắc tới chuyện này Trư Đầu Tam lập tức nghiến răng nghiến lợi.
Giống như là vừa được khen ngợi, mất tượng binh mã rất ăn ý cùng quay đầu nhìn lại, làm ra bộ mặt tươi cười còn khó coi hơn cả khóc.
- Thì ra là thế!
Trần Mặc không biết nói gì hơn, chớp mắt vài cái rồi lại vỗ vỗ Trư Đầu Tam nói:
- Dù là gì đi nữa thì cũng đừng có gây hấn gì với họ nữa… Phải rồi, Dung tỷ đâu?
- Dung tỷ?
Đôi mắt của Trư Đầu Tam liền mê man, sau đó toàn thân run lên một lát mới chần chờ nói:
- Dung tỷ vừa rồi đi toilet, nhưng cũng đã khoảng mười mấy phút rồi…
Lời còn chưa dứt, Trư Đầu Tam xui xẻo đã dính đòn bắn lên trời, lần nữa rơi vào vòng vây của đám tượng binh mã.
Không đợi nó kháng nghị, Trần Mặc lập tức leo lên Xa Xa phóng như bay.
- Đợi một chút! Toilet bên kia!!
Trư Đầu Tam suýt ngất cũng kịp lò dò thò cổ lên, lớn tiếng nói theo:
- Này! Phía trước quẹo trái… Ặc!
Lời của nó đột nhiên nghẹn ở họng, bởi vì đám tượng binh mã đã xông tới lần thứ hai.
Khẽ bật bật đánh lửa hộp quẹt, bọn hắn dùng một loại ánh mắt quái dị nhìn vào Trư Đầu Tam, sau đó chỉnh tề nhe hàm răng nanh trắng toát ra.
Vài giây sau, một tiếng kêu thét chói tai lần nữa vang vọng khắp đại sảnh triển lãm:
- Cứu mạng! Trần ca, anh là đồ nối giáo cho giặc, tôi nguyền rủa lão bà của anh vĩnh viễn là xử nữ!
Có tác dụng sao? Cũng có thể lắm, nhưng điều kiện tiên quyết phảu là con heo này bị biến thánh heo nướng trước rồi mới dùng oán niệm đi báo thù.
Như là để thành toàn cho nó, mấy tượng binh mã đã rút đao kiếm ra, bộ dạng muốn lập tức làm thịt heo nướng.
Cả đám nhìn nó bằng ánh mắt tội nghiệp, Trư Đầu Tam không tự chủ được rùng mình, vội nặn ra vẻ tươi cười đầy mặt:
- Các vị đại ca, thịt em vừa hôi vừa dai không thể nuốt nổi đâu. Nếu muốn ăn ngon thì em biết nhièu chỗ lắm, như tiệm cơm Cát Tường này…
Bỏ qua không nhắc đến việc món heo nướng có thành hay không, Trần Mặc lúc này đang cươi Xa Xa hướng về phía toilet chạy như bay.
- Mình cũng biết sơ sơ lịch sử thế giới, mà giờ được phổ cập theo cách này thì…
Cảm nhận gió rít qua mặt, lướt qua các lúc càng nhiều đồ triển lãm đủ niên đại đã sống lại làm hắn chỉ có thể vỗ trán than:
- Điên rồi!
Trong tầm mắt hắn, các đồ vật triển lãm kì quái đều đang tự hành động một cách nhịp nhàng trật tự.
- Quái quỷ gì trong đêm nay thế? Đúng là giống y phim Đêm trong viện bảo tàng…
Đây đã là lần thứ hai Trần Mặc tự than thở cùng một câu, thầm nghĩ chuyện này cũng quá là cẩu huyết rồi!
Khác biệt duy nhất là trong bộ phim kia cũng không có nhân vật nữ đi toilet, hơn nữa cũng không có việc bị tập kích… Nếu là như vậy chắc Diệp Dung cũng không sao, nhưng mà sao có thể như vậy chứ?
- Lão đại, Dung tỷ chắc chắn là không có trong toilet!
Nhìn thấy cái toilet đang dần hiện rõ, Oa Oa nhịn không được thốt lên.
- Tao biết!
Trần Mặc khẽ gật đầu, nhưng vẫn chỉ huy Xa Xa chạy tới:
- Nhưng có lẽ ở đó sẽ tìm được dấu vết… À mà bọn mày có chui vào nhà vệ sinh nữ rồi sao?
Có trời mới biết mục đích chính của bọn nó, nhưng Xa Xa đã gào thét tông xuyên tường toilet nữ.
Không kịp phủi đi đất cát, Trần Mặc lo lắng đá tung từng cánh cửa trong toilet:
- Dung tỷ, cô ở đâu? Dung tỷ, cô ở đâu? Dung tỷ, cô… Ách!
Sau khi đá văng cánh cửa thứ ba ra, hắn nhất thời im bặt không nói lên lời.
Trong buồng toilet bị phá cửa đó, Diệp Dung đang thất kinh kéo váy, nhìn vào kẻ vừa xông vào cách gang tấc.
Giờ phút này, hai đôi mắt thật quỷ dị đối nhau, toàn bộ hiện trường yên tĩnh như trạng thái chân không.
Oa Oa cùng Bản Bản nhìn nhau rồi đồng loạt quay người úp mặt vào một vách tường nơi Diệp Dung không nhìn thấy, thấp giọng lẩm bẩm:
- Nhìn không thấy ca, nhìn không thấy ca, bọn ca là không khí…
(Giống đoạn đi trốn trong Ninja loạn thị, mình nhắm mắt úp mặt không thấy người ta tức là người ta không thấy được mình )
Khá, quá khá! Mấy đồ điện kia có thể nhìn không thấy nhưng mà Trần Mặc lại cái gì cũng thấy!
Hắn nhìn thấy cặp đùi thon dài của Diệp Dung, da thịt trắng nõn thậm chí còn thấy …
Không tự chủ được rùng mình một cái, nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt đang dần chuyển sang đỏ ửng, Trần Mặc đột nhiên xem như chẳng có chuyện gì nói:
- Dung tỷ, cô ở đâu?
- Sặc, như vậy mà cũng được?
Trong cái nhìn kính nể của Xa Xa, Trần Mặc giống như trước mắt là không khí, cẩn thận đảo qua đảo lại kiểm tra.
Mãi cho đến khi Diệp Dung tức giận đến run rẩy thì hắn mới bình tĩnh từ từ xoay người đi, thậm chí không có một tiếng tạm biệt.
Chẳng qua vài giây sau một tiếng hét chói tai vang vọng trong toilet xém tí làm chập mạch mấy cái đồ điện:
- Lưu manh! Lưu manh! Lưu...
- A? Dung tỷ, thì ra cô lại ở nơi đây à?
Trần Mặc quay đầu lại, vẻ mặt vô tội, thuần khiết như một Thiên Sứ.
Nhưng ngay thời khắc ngắn ngủi này, cùng lúc với tiếng kinh hô của Diệp Dung, một tiếng bóng người màu xanh chợt xông thẳng tới!
Trường đao gào thét vung qua, mang theo thanh mang ngang trời chém tới:
- Dâm tặc! Dám trêu chọc hoàng hoa khuê nữ, có biết được Quan Vân Trường ta hay không?