(Phim Tân dòng sông ly biệt nhắc ở chương trước theo kịch bản của Quỳnh Dao)
Kết quả một câu của Nặc Nặc là toàn trường đều quỳ xuống, mồ hôi đầy trán.
Lại nói, đám người Thường Kim Nha hằng năm đều lăn lộn ở hắc đạo, nên làm sao bọn hắn lại sợ chết hay đổ máu?
Nhưng mà có nhiều thứ còn đáng sợ hơn so với cái chết, ví dụ như một trận chiến ở trên giường mà hai nhân vật chính đều là nam a…
- Của ca! Của ca! Toàn bộ đều là của ca!
Ngay sau đó, không đợi Trần Mặc phân phó, Oa Oa đã vội vã mở to miệng ra, trước tiên hút lấy hết đám đồ cổ cùng vơi hai viên phỉ thúy.
Đương nhiên là nó cũng không quên cướp đi toàn bộ đồ đạc của các đối tượng trước mặt.
Cho nên chỉ mấy phút sau thì toàn bộ đám người Thường Kim Nha mỗi người chỉ còn lại một cái quần lót.
Mà âu phục, kính đen, ví… của bọn hắn đều nằm trong tay Oa Oa.
Có điều dường như chưa thỏa mãn nên ánh mắt của Oa Oa liền nhìn xuống…
- Không, không thể cởi!
Thấy được ánh mắt có thâm ý của đối phương thì hơn chục tên đều lấy tay che hạ bộ của mình lại, khuôn mặt cố lộ ra vẻ cầu xin đáng thương nhất.
- Đủ rồi!
Trần Mặc thấy vậy thì rốt cục cũng không nhịn được mà lắc đầu. Đám người Thường Kim Nhan nhất thời lệ rơi đầy mặt, chỉ thiếu chút nữa là quỳ xuống hô to một câu: “Anh hùng”.
- Bất quá…
Nhưng mà ngay sau đó, “Anh hùng” của bọn hắn liền lấy ra một đống phù chú từ trong người:
- Các người muốn giữ lại quần lót thì mau nuốt những tấm bùa này vào. Yên tâm, tôi sẽ không làm bị thương người nào, chỉ là hy vọng các người có thể giữ miệng một chút.
- Đây là cái gì ?
Đám người nhìn thấy đống phù chú kia thì có cảm giác không yên tâm.
- Không cần phải hỏi, chỉ cần từ nay về sau quên chuyện này là được rồi.
Trần Mặc cười nhẹ, ánh mắt đảo qua từng người :
- Đương nhiên là nếu ai không tin lời của tôi cũng có thể thử lớn tiếng nói ra, sau đó….
Nghe Trần Mặc nói như thế thì hơn chục nam nhân không khỏi đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được mà rùng mình vài cái.
Nhưng còn có lựa chọn nào sao? Do dự hồi lâu, bọn hắn mang theo cái quần lót đi tới, cầm lấy đồng bùa kia rồi nhét vào miệng.
Về phần hai tên đạo sĩ đang hôn nhau một cách nồng nhiệt thì Xa Xa cùng Nặc Nặc đã toàn lực giải quyết. Dưới sự đè ép của chúng nó thì rốt cuộc hai tên đạo sĩ cũng nuốt bùa xuống, sau đó bọn chúng lại tiếp tục hôn nhau một cách say đắm.
- Tốt lắm, kết thúc công việc!
Mấy phút sau, Trần Mặc châm một điếu thuốc, ngồi lên Xa Xa rồi phóng khỏi nơi này.
Nặc Nặc từ trong thùng xe cẩn thận chui đầu ra, nghi hoặc hỏi:
- Lão đại, vừa rồi là phù chú gì thế, là Huân Nhi đưa Thệ Ngôn Phù cho anh sao?
(Thệ Ngôn Phù: lá bùa để giữ lời thề, làm sai sẽ phát tác)
- Có loại đồ vật này sao?
Trần Mặc nhẹ nhàng lấy mũ bảo hiểm xuống, đưa ra một lý do mà nếu đám người Thường Kim Nha nghe được tức khắc phải hộc máu:
- Kỳ thật thì tao chỉ lừa bọn hắn, có như vậy thì mới tránh bị bọn hắn làm phiền, phải biết rằng tuy tao từ đầu đội mũ bảo hiểm che kín mặt nhưng mà Huân Nhi lại bị bọn hắn nhìn thấy cho nên…
Cũng không biết trò lừa bịp này, trong gió đêm buốt lạnh ở bến tàu Ngư Nhân, hơn chục tên quỳ dưới đất đưa mắt nhìn nhau chờ hiệu lực của phù chú xuất hiện. Đáng sợ chính là bọn hắn căn bản không biết rõ tác dụng của những tầm phù chú này cho nên không có một ai dám mạo hiểm thử một lần…
Đột nhiên Thường Kim Nha không nhịn được mà rùng mình một cái, nghĩ đến một chuyện vô cùng đáng sợ:
- Ê, làm sao chúng ta có thể trở về được bây giờ?
- Ách…
Không ai trả lời được vấn đề này, hơn nữa quả thật là cũng không có biện pháp để giải quyết vấn đề này.
Xe đã bị cái nồi cơm kia hút mất, mà tất cả đều trần truồng chỉ mặc có cái quần lót, hơn nữa là nơi này cách thành phố gần 10 km a.
Giờ phút này Thường Kim Nha hận mình, hận tại sao lại chọn địa điểm giao dịch cách xa thành phố như vậy?
- Chẳng lẽ, thật sự phải chạy về sao?
Vừa nghĩ đến cảnh hơn 10 gã đàn ông mặc quần lót chạy nhông nhông trên đường thì Thường Kim Nha không khỏi nổi da gà, hắn thật sự hoài nghi bản thân có dũng khí như thế không?
Nhưng mà sau đó chỉ nghe thấy tiếng động cơ vang lên, chiếc xe điện kia lại quay trở về.
- Đừng, đừng mà.
Nhất thời sắc mặt Thường Kim Nha tái nhợt, hắn nghĩ đối phương muốn giết người diệt khẩu.
Nhưng mà ngoài dự liệu của bọn hắn, người đàn ông ngồi trên chiếc xe điện kia chỉ chạy tới rồi rút ra tờ 50 đồng ném về phía bọn hắn:
- Cầm lấy mà ngồi xe, đi bộ 200 mét về phía Đông sẽ có một trạm xe bus, 15 phút nữa sẽ có chuyến cuối cùng trong ngày.
Giờ phút này, ánh mắt đám người Thường Kim Nha tỏ ra cảm kích nhìn về đối phương. Trong mắt bọn hắn, người đàn ông đội mũ bảo hiểm kín mít này đã chẳng khác nào hóa thân của thiên sứ.
Bọn hắn cũng không nói gì nữa, vội vàng cầm lấy tiền rồi giống như nổi điên, chạy về phía trạm xe bus.
Chỉ là vừa chạy được mấy chục mét thì đột nhiên Thường Kim Nha lại dừng lại, mở hai tay ra, quát:
- Đợi chút, sĩ khả sát bất khả nhục, làm sao chúng ta có thể ăn mặc như thế này mà đi ra ngoài?
Trong nháy mắt, mấy tên bảo tiêu đều cảm thấy kính nể Thường Kim Nha, thầm nghĩ lão đại không hổ là lão đại, quả nhiên là thà chết chứ không chịu khuất phục.
Không để ý đến ánh mắt kính nể của mấy tên bảo tiêu này, Thường Kim Nha bày ra một động tác suy tư, nói:
- Cho nên trước mắt chúng ta phải nghĩ làm cách nào đi đến đó để không mất thể diện, hơn nữa còn để mọi người phải kính nể chúng ta nữa.
Không phải không thừa nhận làm được việc này rất khó nhưng mà người Thường Kim Nha người được xưng có chỉ số IQ rất cao trong giới hắc đạo lại có thể bị chuyện nhỏ nhặt này làm khó sao?
Vì thế mấy phút sau, chỉ thấy ở trên đường xuất hiện một cảnh làm cho người ta phải phún huyết, à nhầm làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào.
Trong ánh mắt ngắm nhìn “say đắm, đê mê” của mọi người, nguyên một đám nam nhân chỉ mặc quần lót, ngẩng đầu ưỡn ngực dậm chân tại chỗ đi tới, đồng thời giơ cao cánh tay hô to:
- Ủng hộ Olympic! Ủng hộ Bắc Kinh! Ủng hộ việc bảo vệ môi trường… Bài trừ việc giết hại động vật, mỗi người đều phải có trách nhiệm…
(Truyện này viết khi Trung Quốc đăng cai thế vận hội Olympic Bắc Kinh 2008)
- Ách… Quá tuyệt vời a!
Mấy người đi dường đưa mắt nhìn nhau, vốn khi vừa thấy có một loại xúc động ôm bụng cười lớn nhưng mà lập tức lại cảm thấy kính nể.
Kế tiếp cũng có mấy thanh niên nhiệt huyết cũng cởi quần áo, dứt khoát gia nhập vào đội ngũ.
Sau đó, ngay cả tài xế xe bus kia cũng cảm động đến rơi nước mắt, trực tiếp không lấy tiền xe của đám người Thường Kim Nha. Dùng lời khác mà, thế tức là Thường Kim Nha lời được 50 đồng kia, lần đầu tiên hắn mới có cảm giác thành tựu đến như thế!
- Tao quyết định rồi, tao thật sự quyết định rồi…
Nhìn thấy vẻ mặt kính nể của mọi người thì Thường Kim Nha chỉ cảm thấy nhiệt huyết sôi trào.
Trong khi mấy chục tên bảo tiêu cảm thấy bất an, đột nhiên Thường Kim Nha nắm chặt hai tay:
- Ngày mai chúng ta sẽ dừng kinh doanh một tháng, cứ trang phục thế này chạy đến Bắc Kinh… Ủng hộ Olympic! Ủng hộ Bắc Kinh! Ủng hộ bảo vệ môi trường xanh sạch đẹp! Ủng hộ…
- Lạy lão thiên a!
Mấy chục tên bảo tiêu ai oán kêu lên một tiếng rồi ngã ngửa.
……
Tất cả vốn vẫn theo dự tính, có điều khi xe bus chạy qua bến tàu Ngư Nhân thì bọn hắn cũng bỏ qua một chi tiết — Thomas bị Xa Xa tông rớt xuống biển giờ từ từ ngoi lên từ trong mặt nước.
- Yêu quái sao?
Thomas hơi trầm ngâm, nhìn dấu vết đánh nhau trên bến tàu rồi hét to một tiếng.
Vài giây sau, hắn nhíu mày rồi lấy lấy điện thoại gọi (Mợ, đt rớt xuống nước rồi mà còn gọi được, láo vãi):
- Ông chủ, đống đồ cổ cùng với hai viên phỉ thúy….Vâng, em sẽ ở lại Nam thành tìm kiếm, còn cả việc kia em cũng đã có chút manh mối rồi!
Tạm thời không nhắc đến chuyện bến tàu, lúc này Trần Mặc cùng đám đồ điện đã về tới phòng triển lãm.
Không có chú ý đến tiếng động cơ bên ngoài, Vương Quân An đang cùng với vài tên cảnh sát trao đổi tiến triển của vụ án, mà nhìn từ tình huống căn phòng bị sương khói bao phủ thì tâm tình của mọi người đều vô cùng buồn bực.
- Yêu quái? Anh xác định là yêu quái sao?
Đội trưởng đội cảnh sát hình sự Lâm Lỗi buồn bực mà xoa nhẹ huyệt Thái Dương, như thế nào cũng muốn không tin chuyện này.
Nhưng mà hắn thật sự không thể không tin, bất kể là đoạn thời gian trước xuất hiện ngưu yêu, hay là đồ điện đêm qua cũng chứng minh có sự tồn tại của yêu quái.
Cứ như vậy một khắc, Lâm Lỗi đột nhiên có một ý tưởng nếu như trên thế giới này thật sự có Long Tổ thì tốt rồi, cũng không cần cảnh sát bình thường như bọn hắn làm những chuyện này…
(Long Tổ: mấy cha tác giả Tàu hay viết, chỉ một lực lượng những người phi thường có năng lực đặc biệt chuyên làm các công tác khó để người thường biết)
Nhưng mà Long Tổ là tưởng tượng cho nên Lâm Lỗi chỉ đánh phải buồn rầu mà nhíu mày, tiếp tục xử lý vụ án này.
- Lâm đội trưởng, tôi nhớ mấy tên yêu quái kia có nhắn lại.
Đội trưởng bảo an Vương Quân An đột nhiên ngẩng đầu, chần chờ nói:
- Từ lời nhắn của bọn hắn thì hình như bọn hắn là cái gì mà Tứ đại đồ vật biểu tượng cho Phúc Phường Nhai? Còn có đầu tiên là một chiếc xe điện xuất hiện…
- Tôi biết cho nên tôi mới tìm cảnh sát quản lý khu vực đó.
Như có suy nghĩ gì gật đầu, Lâm Lỗi quay đầu nhìn một nữ cảnh sát:
- Đồng chí Mộc Vân, cô là cảnh sát quản lý khu Phúc Phường Nhai, chuyện này làm phiền cô điều tra rồi.
- Rõ!
Không có lời dư thừa nào, nữ cảnh sát kia đơn giản đáp lại.
Trên thực tế, đây là một nữ cảnh sát rất xinh đẹp nhưng mà rất ít người dám nhìn thẳng vào nàng.
Bởi vì khuôn mặt của nàng trắng đến tái nhợt, giống như là nhiều năm rồi chưa thấy ánh nắng mặt trời vậy; lại bởi vì trên mặt nàng không có bất kỳ diễn cảm nào, giống như là một búp bê vải không có sinh mạng, càng quan trọng hơn là tuy rằng đôi mắt của nàng rất trong sáng nhưng mà làm cho con người ta có cảm giác trống rỗng, giống như mắt của một con búp bê tinh xảo vô tri…
Cũng bởi vì như thế mà sau khi nhìn thoáng qua thì Vương Quân An nhịn không được mà rùng mình một cái.
Nhưng mà kinh ngạc của hắn mới vừa chỉ bắt đầu, bởi vì Mộc Vân đã bình tĩnh hỏi:
- Sau đó thì sao? Nếu như tra bọn chúng có cần trực tiếp giết chết không?
- Sặc… Đây là cảnh sát sao?
Vương Quân An cùng đám bảo vệ đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy được một câu nghe như chuyện cười này rất lạnh, lạnh đến nổi làm cho lông tơ người khác dựng lên.
Mà phòng bên kia, Lâm Lỗi đã nhịn không được mà thở dài. Hắn đang nhớ lại mấy tin tức nho nhỏ, mà nếu mấy tin này là thật thì… Có lẽ vị nữ cảnh sát tên Mộc Vân kia khi bắt được tội phạm hiềm nghi sẽ thật sự nhẹ nhàng cắt một nhát trên cổ hắn… Ừ, hoặc là nói đây là một thói quen nghề nghiệp sao?
- Được rồi, trước tiên chúng ta cần tính xem nên làm thế nào mới có thể làm yên lòng dân chúng đây?
Trong không khí yên tĩnh quỷ dị, Lâm Lỗi nói sang chuyện khác.
Nhưng mà hắn chuẩn bị lấy một tập văn kiện thì đột nhiên bảo vệ tên tiểu Lâm chạy vào, lắp bắp níu:
- Đội trưởng! Lâm cảnh quan! Hai viên phỉ thúy… hai viên phỉ thúy kia đã trở lại.
- Cái gì?
Mọi người lắp bắp kinh hãi, đồng loạt đứng dậy.
Tiểu Lâm cũng không biết giải thích thế nào, dứt khoát trực tiếp kéo bọn hắn chạy ra bên ngoài, sau đó đợi cho bọn họ thấy được vật đặt trước cửa phòng triển lãm thì cùng “A” lên một tiếng.
Trên mặt đất vốn trống rỗng giờ có thêm mấy cái thùng cùng với hai viên phỉ thúy nằm trên thùng.
- Cái gì thế này…
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, đều hoài nghi thị lực của mình xảy ra vấn đề.
Giật mình vài giây, Lâm Lỗi là người đầu tiên có phản ứng, từ từ cầm lấy tờ giấy đặt ở dưới viên phỉ thúy lên, đọc hàng chữ xiên xẹo viết trong đó:
"Chuyện tối qua chỉ là chuyện vui đùa, vật xin hoàn chủ, mặt khác xin tặng thêm một ít lợi tức!"
- Lợi tức?
Ngay khi Lâm Lỗi thì thào tự nói thì người phụ trách triển lãm đã cầm vài món đồ cổ trong thùng lên xem, run rẩy nói:
- Ông trời của tôi! Đây chính là đồ gốm đời Đường, còn có tranh đời Tống….
Giờ phút này, toàn bộ mọi người đều có một suy nghĩ… Liệu có nên năn nỉ người ta lấy hai viên phỉ thúy thêm một lần nữa, lợi tức sẽ là bao nhiêu đây?
Đột nhiên Mộc Vân ho nhẹ, phá vỡ không khí yên tĩnh:
- Lâm đội trưởng, tôi còn phải điều tra nữa không?