Mới chỉ hơn bảy giờ tối, nhưng đám người nhốn nháo đã đem nơi này vây chặt như nêm cối. Ở cửa bán vé là những hàng người rất dài, đương nhiên cũng không tránh được những kẻ thừa cơ chấm mút.
Ví dụ như ngay bây giờ nhìn thấy hai mĩ nữ đang bế một tiểu loli không tiện quan sát, một gã trung niên liền nhân cơ hội tiến sát tới, cọ cọ xát xát chiếm tiện nghi.
- Chú này, chú có thể tránh xa ra một chút được không?
Nhìn thấy cánh tay kia cố ý đung đưa qua lại cạ vào ngực mình, Diệp Dung không nhìn được quắc mắt nhìn trừng trừng, tức giận lùi về phía sau hai bước.
Tiếng nói hơi lớn một chút khiến mấy trăm cặp mắt xung quanh quay lại nhìn làm gã đàn ông mặc âu phục kia rất xấu hổ, thế nhưng hắn vẫn cố cãi:
- Vị tiểu thư này, nơi bán vé vốn là phải chen chúc như vậy… Làm sao, cô thích xếp hàng ở đây, còn tôi thì không thể sao?
Nói xong, hắn lại cố ý sát thêm tới, bộ dạng là muốn mặt dày tiếp tục lưu manh.
Nhưng hắn còn chưa kịp chìa móng vuốt, Trần Mặc đã khì khì cười chắn trước mặt.
Đột nhiên thấy có người đứng ra bảo vệ mĩ nhân, gã đàn ông mặc âu phục có chút chột dạ nhưng vẫn mạnh mồm:
- Cậu muốn làm gì, chẳng lẽ xếp hàng cũng phạm pháp sao?
- Không phạm pháp! Đương nhiên không phạm pháp!
Trần Mặc nhún vai, ra vẻ không có việc gì, thanh mang từ đầu ngón tay len lén lóe lên, nhẹ nhàng chạm vào âu phục của gã đàn ông kia.
- Xếp hàng đương nhiên không phạm pháp, nhưng mà nếu cởi quần giữa đám đông thì…
- Cái gì?
Gã đàn ông mặc âu phục lập tức ngẩn ra, nhưng không đợi hắn kịp phản ứng, thắt lưng bên hông không biết làm sao đột nhiên nổ tung.
Trong nháy mắt, ống quần tây vừa dài vừa rộng rơi tọt xuống đât, lộ ra cái đùi đầy những sợi lông đến là mượt mà.
Lúc này xung quanh lặng im như tờ, ánh mắt mọi người đều đổ dồn lên người hắn, giống như ở nơi đó có hình xăm gì thần bí lắm.
Trong không gian yên tĩnh đến quỷ dị, không biết là ánh mắt sắc bén của ai đột nhiên hét lên:
- Ta ngất mất! Lại còn mặc quần lót hình phim hoạt hình!
Quá trâu bò rồi! Thật khó tưởng tượng một gã đàn ông mặc âu phục trông rất ra dáng nhân sĩ thành công lại có thể mặc cái quần lót chói mắt, bên trên còn in hình một con gấu rất đáng yêu.
Mà gã đàn ông trung niên kia đã hoàn toàn hóa đá, hắn theo bản năng đưa tay che phía trước, nghĩ đi nghĩ lại lại che ra phía sau, trong lúc nhất thời cuống cuồng không biết thế nào cho phải.
Trần Mặc cảm khái lắc đầu, bước đến vỗ vai gã, an ủi:
- Anh này, tôi có một sợi dây, hay là anh trước hết dùng tạm đã?
Một câu bừng tỉnh người trong mộng, gã đàn ông mặc âu phục đang đỏ mặt tía tai, chợt đột nhiên nhảy dựng lên, tay kéo quần chaan phi như bay vào toilet.
Chỉ là vội vàng như thế thì càng cuống, càng chạy cái quần của hắn càng tụt sâu, những gì không nên để lộ lại bày cả ra trong gió.
Ông lão trông coi toilet trợn mắt há hốc mồm, sợ run hồi lâu mới nói ra được một câu:
- Ta xỉu! Có cần vội vàng như vậy không? Cởi quần ngay từ bên ngoài?
- Tiểu Mặc Mặc, làm sao anh làm được?
Diệp Dung đã sợ đến run lên, hai mắt đăm đăm như nhìn siêu nhân.
- Cô nói xem?
Trần Mặc cười phì nhìn nàng, thật vô sỉ hát "Anh có rất nhiều bí mật, chỉ là không nói cho em thôi", rồi xoay người đi xếp hàng mua vé.
Nhưng mấy giây sau, hắn không cười nổi nữa — không phải chỉ là Carnival sao, giá vé lại có thể đắt đến hộc máu mồm nhường này!
Đợi đến lúc cầm bốn tấm vé từ quầy bán vé đi ra, trong đầu hắn chỉ có một ý nghĩ, tháng này xem ra mì tôm trừ cơm rồi… Con bà nó chứ, không biết mua nếu mười vé có giảm giá không nhỉ?
- Là anh muốn tự mình mời khách nha, tôi cũng không hề bắt!
Diệp Dung cũng rất không nể tình, cười híp mắt bồi thêm một câu, rồi cùng Mộc Vân nắm tay Huân Nhi đi vào trước.
Trần Mặc hung dữ nhìn các nàng, còn chưa kịp lệ rơi đầy mặt đã thấy Quan Tam từ bên cạnh đi ra, thuận thế cướp luôn tấm vé cuối cùng:
- Của ta, cậu đi mua tấm khác nhé, cảm ơn!
- Ca *^@%!
Trần Mặc không biêt nói gì chỉ thầm mắng trong đầu, thầm nghĩ tại sao ông không trốn trong bụng Oa Oa ấy, hại ca mất thêm tiền mua vé vào cửa.
- Bời vì trong đó rất buồn, không thích hợp với loại người như ta!
Quan Tam như hiểu hắn đang nghĩ cái gì, rất vô tội quay đầu lại, làm như không có chuyện gì nói:
- Hơn nữa, Oa Oa không biết chạy đâu mất rồi.
- Không thấy?
Trần Mặc ngẩn ra, đột nhiên cảm thấy bất an.
Nhưng ngay sau đó, đợi đến lúc thấy Quan Tam vẫn theo lệ người mặc trường bào màu xanh tay cầm trường đao thì nhất thời ngạc nhiên hỏi:
- Ta ngất! Lão Quan, ông còn dám ăn mặc như vậy đi ra, cẩn thận bị họ bắt lại… Ax, xem như tôi chưa nói gì nhé!
Thật ra vì là Carnival nên rất nhiều người xem đây là một vũ hội hóa trang.
So sánh với trang phục cổ đại của Quan Tam, hóa trang thành Batman hay Spider Man mới thật là phong cách thu hút ánh nhìn.
Nhưng do khí chất rất phù hợp với trang phục nên Quan Tam có rất nhiều mĩ nữ kéo hắn đến chụp ảnh cùng, khiến Trần Mặc thèm đỏ cả mắt.
- Giỏi lắm sao? Đợi ngày mai ca cũng sẽ mặc trang phuc của Gia Cát Lượng!
Trần Mặc nghiến răng nghiến lợi phun ra vài câu, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu, ‘vác’ cái ví nặng phần nhiều vì không khí đi xếp hàng.
Nhìn xung quanh càng ngày càng nhiều người ào đến, hắn lại nhìn vóc người gầy yếu của mình, không nhịn được thở dài:
- Haiz! Nam thành cái gì cũng tốt, chỉ là quá đông người!
- Quá đông người? Đây không phải vừa đúng lúc sao?
Gần như cùng lúc, cạnh bức tường rào phía Đông Nam của khu vui chơi, Ryan đứng bên mép đường cũng thốt ra một câu cảm khái hệt như vậy. (Ryan là thằng chuyên gia chất nổ, đệ của Thomas ở mấy chap trước)
Chẳng qua là không giống sự bất đắc dĩ của Trần Mặc, hắn lại thấy biển người mà hưng phấn.
Nhìn cái ba lô màu đen đeo sau lưng, vị chuyên gia chất nổ này không kìm được mà đẩy gọng kính, thấp giọng nói:
- Lần này nếu không nổ chết vài trăm người, ta về sau thật chẳng còn mặt mũi nào nhìn người khác…
- Hô!
Lời còn chưa nói hết, hắn còn đang trèo tường bảo vệ đi vào đột nhiên cảm thấy sau lưng truyền đến một lực rất mạnh, hất bay cả người hắn ra ngoài.
Tuy rằng được mệnh danh là chuyên gia chất nổ nhưng cơ thể Ryan lại không được hoành tráng như danh hiệu của hắn, ngã một cái thì xương cốt toàn thân cũng tưởng như muốn vỡ vụn.
Mà chờ đến lúc hắn rục rịch bò dậy lại, đột nhiên thấy sau lưng man mát, không tự chủ được lấy tay xoa xoa…
- Con mẹ nó, ba lô của ta!
Ryan sau thoáng chốc ngạc nhiên liền lập tức hổn hển nhảy bổ lên. Mà đợi hắn nhìn thấy thì chiếc xe điện kia đã chạy như bay, có muốn đuổi theo cũng không kịp rồi.
May sao lúc ấy, một vị cảnh sát tuần tra lại lái xe máy chạy đến. Ryan mừng như bắt được vàng, mặt đầy lo lắng ra đón:
- Cảnh sát! Cảnh sát! Có ăn cướp, chạy về bên kia rồi!
Rất là mạnh mẽ nha, tội phạm lại đi tìm cảnh sát nhờ giúp đỡ…
Nhưng vấn đề là Ryan lại không giỏi tiếng Trung, khoa tay múa chân nói rất lâu mới miễn cưỡng giải thích được là mình vừa bị cướp.
- Hiểu rồi!
Không quan tâm hắn lải nhải thêm cái gì, viên cảnh sát tuần tra liền lập tức để Ryan nhảy lên yên sau, tăng tốc đuổi theo kẻ cướp.
Mà cùng với việc gọi hỗ trợ, y cũng không quên quay lại hỏi:
- Vị tiên sinh này, ngài nói cho tôi biết đối phương rốt cuộc trông như thế nào, tôi sẽ thông báo cho các đồng sự tiến hành chặn đường.
- Chuyện này… Tôi cũng không nhìn rõ lắm!
Ryan ngẩn ra, hắn thậm chí còn có cảm giác trên chiếc xe kia không có cả người điều khiển.
Nhưng nói thế nào đi nữa đây cũng là chuyện không thể, cho nên Ryan nghĩ đi nghĩ lại mới chần chừ nói:
- Nhưnh tôi thấy được biển số của chiếc xe điện kia, hình như là NB666...
- Xùy!
Xe máy đang chạy như bay đột ngột dừng lại khiến Ryan thiếu chút nữa bay ra ngoài.
Không đợi hắn vung tay kháng nghị, vị cảnh sát tuần tra kia nghiêm mặt mà quát lên:
- Vị tiên sinh này, mời ngài không được báo cáo hàm hồ, lãng phí sức lực của cảnh sát cũng là hành vi có thể khởi tố!
- Cái gì? Tôi báo cáo láo?
Ryan ngẩn ra, nhất thời giận tím mặt quát:
- Cảnh sát, tôi nghiêm túc nói cho anh biết, tôi là một công dân Mỹ vừa mới đến thành phố chết tiệt này thì đã bị cướp đồ! Mà anh thì đã không giúp tôi đuổi bắt tội phạm lại còn dám nói tôi báo án hàm hồ, tôi sẽ kiến nghị lên cấp trên của anh!
- Cứ việc!
Cảnh sát tuần tra lạnh lùng nhìn hắn, đột nhiên chỉ vào một người lái chiếc xe điện đang chầm chậm chạy qua, châm chọc hỏi:
- Tiên sinh, anh nhìn cho rõ vào! Xe điện ở chỗ này, tốc độ chạy không quá 20 km! Như vậy xin hỏi cái xe điện cướp đồ của anh, chẳng lẽ bị Bolt nhập vào thân sao?
(Usain Bolt: vận động viên điền kinh giữ nhiều kỷ lục thế giới các cự ly chạy khác nhau)
- Ấy…
Ryan vừa rồi mới còn nổi trận lôi đình, chợt á khâu không trả lời được.
Sự thật chính là như vậy, xe điện chính là xe điện, dù có lắp thêm tám cái động cơ thì với kết cấu của nó cũng không thể chạy với tốc độ cao được.
Cho nên, anh tố giác với cảnh sát là xe điện cướp vật này vật kia, thật còn không bằng nói với cảnh sát là do người sao hỏa làm, ít nhất việc này xác suất còn cao hơn.
- Vậy thì xin mời xuống xe!
Cảnh sát tuần tra nghiêm túc nhìn Ryan, đã lấy bộ đàm ra, chắc là muốn thông báo cho đồng sự.
Có thể nói gì bây giờ? Ryan rơi lệ đầy mặt nhìn phương xa, chỉ có thể đầy bi phẫn trèo xuống khỏi xe cảnh sát… Trời ơi! Trung Quốc thật điên cuống, xe điện chạy trốn còn nhanh hơn cả BMW, thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy?
- Thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy?
Cảnh sát tuần tra cũng cảm thán y hệt như vậy, lái xe xoay người đi, tiếng thở dài theo gió đêm truyền đến:
- Trời ạ! Nước Mỹ đúng là điên mà, đến cả loại trí thức bốn mắt này cũng biết lừa dối?
- Tôi…
Nhìn thấy viên cảnh sát tuần tra lắc đầu thở dài, Ryan đột nhiên có cảm giác xúc động muốn hộc máu mồm.
Dường như là theo bản năng, hắn hướng về chiếc xe cảnh sát kia khua chân múa tay giận sữ hét:
- Con mẹ nó, lão tử không có lừa dối, toàn bộ bom của lão tử đều… Ấy, không có gì, không có gì đâu!
Thiếu chút nữa liền tự đưa mình vào cục công an, Ryan chỉ đành ngậm ngùi câm miệng, bất lực mà quay người bước đi.
Nhưng là mới đi được vài bước, hắn lại không nhịn được đá chân và thùng rác, tiện mồm gắt lên:
- Con mẹ nó! Đồ nghề mất rồi, còn muốn đánh bom kiều gì? Không được, ta phải tìm cho ra tên khốn đó rồi đem nó xé ra thành trăm mảnh…
- Khạc nhổ bừa bãi! Phạt năm đồng!
Tiếng nói lạnh lùng vang lên, một bác gái mang băng tay đỏ đột nhiên xuất hiện, giống như là Càn Khôn Đại Na Di.
- Nhìn cái gì mà nhìn, tôi đang nói cậu đấy!
Nhìn thấy Ryan ở phía đối diện còn đang ngơ ngác, bác gái kia đã rút ra giấy phạt tiền:
- Nộp tiền đi, tôi phải ngồi xổm ở đây canh đến hai giờ, cuối cùng cũng khai trương được!