Trong sắc trời đêm, trên một container ở bên tàu Ngư Nhân, Oa Oa đang nổi hứng mà đọc một bài thơ.
Mấy đồ điện bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, đột nhiên không hẹn mà cùng khen:
- Thơ hay, thơ hay, quả nhiên Lý Bạch tái thế!
- Cút, toàn bộ đều im hết.
Trần Mặc thật không biết nói gì nhìn bọn nó, thầm nghĩ đến lúc nào rồi mà còn thơ với thẩn.
Điều đáng ăn mừng chính là vùng xung quanh nơi này đều đã nằm trong phạm vi Nặc Nặc cách âm bảo vệ, cho dù mấy tên đồ điện này có say khướt nói nhảm thì cũng không có ai phát hiện.
Mà cách đây khoảng 200 mét thì Thường Kim Nha đang tiến hành giao dịch với một tên người ngoại quốc, hẳn đây chính là Thomas mà Huân Nhi nghe được.
Sau khi hàn huyên một lát thì Thomas bắt đầu cẩn thận kiểm hàng, gồm vài món đồ cổ quý, ở giữa còn có hai viên phỉ thúy cực phẩm.
Mà thừa dịp nhàn rỗi hiếm có, Thường Kim Nha cũng xoa xoa mồ hôi trán, xoay người hướng hai vị đạo sĩ trung niên bên cạnh cười nói:
- Vương đạo trưởng, Lâm đ*o trưởng, ngày hôm nay thật sự là vất vả cho hai vị rồi.
Lại nói tiếp, bởi vì là việc yêu quái đến bán phỉ thúy cho nên Thường Kim Nha đã nhờ người giới thiệu, mời hai vị đạo sĩ này đến trợ trận.
Mà nghe được Thường Kim Nha nói thế thì vị Vương đạo sĩ mặt đầy râu liền vỗ ngực, tư thế giống như là phóng ra bá vương khí:
- Thường thí chủ yên tâm, sư huynh đệ chúng tôi hành tẩu giang hồ vài chục năm, cho tới bây giờ đều chưa từng bị thua!
Còn về phần Lâm sư đệ bên cạnh cũng phụ họa theo:
- Đúng thế, lão Thường không cần sợ, không phải chỉ là mấy tên yêu quái thôi sao? Tới một giết một, tới hai thì giết một đôi.
- Ách… Hai vị thật sự là đạo sĩ sao?
Thường Kim Nha nghe được thì mắt trợn trắng, thầm nghĩ hai gã này trước kia chẳng lẽ lăn lộn hắc đạo, như thế nào mà còn ngưu bức hơn cả bản thân mình nữa.
Đương nhiên, oán thầm thì oán thầm, hắn cũng an tâm vài phần, xoay người đi đến bên cạnh Thomas.
Sau khi kiểm tra xong hàng thì Thomas dùng tiếng Trung không được thành thục cho lắm, dựng thẳng lên ngón cái khen:
- Thường tiên sinh, đồ cổ lần này rất tốt, nhất là hai viên phỉ thúy này. Như vậy đi, cứ theo giá tiền mà chúng ta đã nói, tiền trao cháo múc!
Nói xong, Thomas đã nhẹ nhàng vỗ tay phát ra tiếng, hộ vệ của hắn lập tức mang lên một cái valy có mật mã.
Thường Kim Nha cười đến tít mắt, vội vàng mở ra hai tay muốn đón lấy.
Nhưng mà vào lúc này bọn hắn lại nghe được một tiếng cười bén nhọn vang lên.
- Đáng chết!
Sắc mặt Thường Kim Nha đại biến, theo bản năng lùi về phía sau hai gã đạo sĩ.
Mà những tên bảo tiêu của Thomas cũng phản xạ cực nhanh, trong phút chốc đã rút súng ra rồi nhắm ngay về nơi phát ra tiếng cười kia.
Giờ khắc này, hơn 10 họng súng đều ngắm về một vật hình trụ đang nhảy lên nhảy xuống trên container, nghênh ngang nói:
- Núi này do ta mở, cây này do ta trồng! Nếu muốn đi qua được... Đệch, ca còn chưa có niệm xong! ( Vãi cả cướp)
Ngu ngốc mới để nó niệm xong, những viên đạn liền gào thét bay về nó, tiếng đạn nổ như cắt qua không khí yên tĩnh của bầu trời đêm.
Tiếng rên rỉ chợt vang vọng, nhất thời Oa Oa kêu lên thảm thiết rồi từ từ ngã xuống trong làn mưa đạn.
Sau đó, nó giống y như là đang đóng một bộ phim trinh thám kinh điển, cố gắng giãy dụa thêm vài bước nữa rồi ụp mặt ngã xuống đất.
Thường Kim Nha cùng Thomas đưa mắt nhìn nhau, không hẹn mà thở phào một hơi. Tốt lắm, so vơi tưởng tượng bọn hắn thì dễ dàng hơn, tên yêu quái này quá ngu xuẩn, yếu còn ra gió, còn không bằng chó mèo ở ven đường!
Nhưng mà ngay sau đó, chuyện khiến người khác không ngờ đã xảy ra.
Nồi cơm điện vừa mới “chết” thê thảm lại có thể từ từ đứng lên, hơn nữa còn cười ha ha:
- Các vị, ca diễn xuất như thế nào? Có phải là mọi người có cảm giác rất thật không, có muốn ta diễn lại một lần nữa không?
- Phốc!
Lúc này đây, Thường Kim Nha thiếu chút nữa là phun ra hết cả tim gan phèo phổi ra.
Không đợi hắn mở miệng thì mấy chục tên bảo tiêu liền điên cuồng bắn súng, cũng không biết là phẫn nộ hay là sợ hãi.
Nhưng mà lúc này đây, Oa Oa cũng không có né tránh đạn bay tới mà nó đột nhiên mở to cái nắp nồi.
Chỉ thấy thanh quang đột nhiên nhấp nháy, cuồng phong gào thét lấy nó làm trung tâm rồi trong nháy mắt hình thành lốc xoáy phát ra cả bốn phía.
Trong phút chốc, hơn 10 tên bảo tiêu chỉ thấy thân thể mình chợt nhẹ đi, không tự chủ được mà bị cuốn bay lên trời.
Dường như cùng một lúc, một tia sét không hề báo trước liền đánh xuống…
Bụi khói mù mịt còn chưa tán, một chiếc Dodge Tomahawk gào thét chạy tới, mạo hiểm trong mưa đạn, mạnh mẽ đụng vào đám người này.
Xui xẻo là Thomas vừa vặn chắn phía trước, hắn chỉ kịp hét một tiếng rồi cả người liền bay một đường parabol rơi xuống biển.
- Vô Lượng Thiên Tôn!
Bỗng một tiếng quát phẫn nộ vang lên, hai gã đạo sĩ trung niên kia rốt cục cũng ra tay.
Nương theo sau lời niệm chú của hai người thì hơn 10 đạo phù chú liền bay lên không, hóa thành đủ loại pháp thuật, từ bốn phương tám hướng mà bắn đến.
Xa Xa không hãm được tốc độ, vừa vặn trực tiếp đụng vào phạm vi công kích của phù chú kia, nhất thời hét lên một tiếng rồi vội lui về:
- Đèn xe, đèn xe của ca, Con bà nó, đèn xe đắt tiền của ca.
- Mk!
Nghe mấy câu kia, nếu không phải đang khẩn trương chiến đấu thì hai gã đạo sĩ đã tròn mắt mà chửi ầm lên rồi.
Nhưng mà mắt thấy khí thế của Xa Xa bị kiềm hãm thì tinh thần hai người bọn hắn liền đại chấn, ngay lập tức lại tung ra 10 đạo phù chú khác.
Hào quang ngũ sắc tràn ngập, những tên hộ vệ kia rốt cuộc cũng tìm được dũng khí, Thường Kim Nha chớp thời kêu thủ hạ của nổ súng, làm cho Oa Oa cùng Xa Xa có chút luống cuống.
- Lẽ nào lại như vậy! Lão hổ không phát uy, các người cho ca là mèo bệnh sao?
Một mảnh hỗn loạn, Oa Oa chợt nổi giận hét lớn, đột nhiên bay lên trời:
- Thiên Địa Vô Cực! Vạn Pháp Quy Tông! Bách Quỷ Đông Lai Yêu Pháp Tây Xuất...
(Quên không chú thích: Vô Lượng Thiên Tiên là câu niệm của đạo giáo, giống A Di Đà Phật của Phật Giáo, còn mấy lời con Oa Oa nói chỗ này là tên đủ loại chưởng )
Hét ầm lên như thế, nó liên tục bành trướng trên không trung, giống như là sẵn sàng để hạ chiêu sát thủ.
Đám hộ vệ kia lắp bắp kinh hãi, không ngừng liên tục lùi về sau, ngay cả hai gã đạo sĩ cũng làm ra động tác phòng vệ.
Tới giờ khắc này rồi, nồi cơm điện nhìn như dũng mãnh kia đột nhiên gào lên một tiếng, gọi xe điện tới rồi giục nó quay đầu chạy vội:
- Nhanh! Té mau thì thoát!
- Ặc… Cái đệch gì thế?
Đám người kia thấy vậy thì trợn mắt há hốc mồm hồi lâu mới hô to gọi nhỏ đuổi theo.
Hai gã đạo sĩ tự nhiên là chạy chậm nhất, không đến một lát thì đã ở phía sau đội ngũ, bọn hắn thở hổn hển mà mắng thầm thì đột nhiên nghe ở phía sau truyền đến một giọng nói:
- Ơ? Tiêu thư, tại sao cô lại không mặc quần áo?
- Không mặc quần áo sao?
Xuất phát từ bản năng của một thằng đàn ông, hai gã đạo sĩ liền quay đầu lại, ngay cả những tên hộ vệ đằng trước cũng vừa chạy vừa quay đầu lại xem.
Nhưng mà bọn hắn liền thất vọng, trên container kia cũng không có mỹ nữ nào đang nude, thậm chí ngay cả Phù Dung tỷ nude cũng không có.
(Phù Dung tỷ: nổi tiếng trên mạng nhờ sự phô trương và điệu nhảy khó đỡ trong làng giải trí Hoa ngữ, sau này đã phẫu thuật thẩm mỹ nhưng vẫn không thể dị hơn)
Trên thực tế, nơi đó chỉ có một cái Laptop, lúc này màn hình của nó đang phát bộ phim Hàn “Trái tim mùa thu”.
Trong chớp mắt, hào quang thanh sắc kỳ lạ bỗng chốc lan tỏa, những hình ảnh trong bộ phim kia đột nhiên hóa thành những đợt sóng như thật mãnh liệt mà đến.
Căn bản không kịp làm ra phòng ngự, khoảng cách hai tên đạo sĩ là gần nhất cho nên bọn hắn liền đóng băng ngay tại chỗ.
Vài giây sau, đột nhiên bọn hắn lộ ra một biểu hiện cổ quái, bộ mặt vặn vẹo lại rồi đối mặt nhìn nhau.
Cùng lúc đó, bộ phim “Trái tim mùa thu” trong Laptop đang đến lúc nam nữ chính thâm tình nhìn nhau, sau đó…
… Sau đó, toàn bộ mọi người đều có cảm giác điên mất rồi.
Bởi vì đập vào ánh mắt của bọn hắn là cảnh tượng Vương đạo sĩ cùng Lâm đ*o sĩ cũng học cách của nhân vật nam nữ chính trong bộ phim kia, hai người bọn hắn ôm nhau một cách thâm tình, tiếp tục là một nụ hôn nồng nhiệt lãng mạng kiểu Pháp.
Toàn trường điên mất rồi, hoàn toàn điên mất rồi. Ông trời a! Ông địa a! Đây chính là hai gã đàn ông trung niên mặt đầy râu ria a!
Ngẫm lại xem, hai đại lão gia ôm nhau, hôn lưỡi nhau, chỉ nghĩ đến thôi là cũng đủ “rung động, say mê” rồi.
Giờ phút này, Thường Kim Nha rơi lệ đầy mặt, hận không thể móc mắt xuống. Mặt của mấy chục tên bảo tiêu cũng đều nhìn lên ông trời, đột nhiên cảm thấy lúc này nên có một đạo thiên lôi để đưa tất cả mọi người biến thành tro bụi…
- Đây chính là công kích ảo giác của Bản Bản sao?
Mà trên container cách đó không xa, Trần Mặc thấy được màn biểu diễn đá lưỡi này thì cũng không nhịn được mà rùng mình một cái.
Theo thanh mang đưa vào để tiến hóa, từ trước đến nay Bản Bản chỉ có thể sử dụng công năng của cục gạch cuối cùng cũng đã có thêm năng lực công kích bằng ảo giác rồi.
Chỉ cần một kích đắc thủ, người bị công kích liền như bị hút vào diễn bộ phim ở trên Laptop, làm ra nhiều động tác, hành động tương tự trong đó.
Đương nhiên cũng không phải mỗi một lần công kích đều có hiệu quả, ít nhất là ý chí của đối phương bạc nhược hoặc đối phương không có phòng bị.
Giống như hai tên đạo sĩ này, bởi vì bọn hắn không có đề phòng nên Bản Bản mới có thể đánh lén thành công.
Trên thực tến, Bản Bản vốn là định mở một bộ phim ít người, lời thoại lặp đi lặp lại của Nhật Bản , nhưng mà lo lắng đến năng lực thừa nhận của người xem nên cuối cùng Trần Mặc cũng bác bỏ đề nghị này.
Bây giờ nhìn lại, bác bỏ đề nghị này thật chính xác, nếu không thì mọi người không còn nôn mửa nữa mà là cùng tự sát tập thể rồi.
Nhưng mà ngay cả như vậy thì sự rung động cũng quá mạnh. Mắt thấy Bản Bản nhắm về hướng khác thì đám người Thường Kim Nha liền hét chói tai rồi bỏ chạy, hận không thể mọc thêm nhiều chân để chạy cho nhanh.
- Đứng lại, toàn bộ không được nhúc nhích!
Nhưng sau đó, Nặc Nặc lại hét to khiến cho đám người chạy trốn liền biết điều ngã nhào:
- Kẻ nào dám chạy thêm bước nữa thì chúng ta sẽ mở AV của Nhật… À không, sẽ mở “Tân dòng sông ly biệt”.