Tình hình hiện tại chỉ cần nhìn hai vành mắt thâm xì của Diệp Dung cũng đủ hiểu.
- Không đủ tiền… Tiền đặt cọc hai năm ít nhất cũng phải 20 vạn.
Hữu khí vô lực thở dài một tiếng, Diệp Dung thật sự vô kế khả thi.
Mấy người Lâm Lâm đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt tỏ ra lo lắng. Đứng ở địa vị các nàng mà nói, nếu như hôm nay tiệm cơm đóng cửa thì các nàng đều sẽ thất nghiệp tập thể.
- Yên tâm đi, chị sẽ giúp mấy đứa nghĩ đường lui.
Thấy vẻ mặt lo âu của mọi người thì Diệp Dung miễn cưỡng nở ra nụ cười, lại xoay người đi gọi điện thoại.
Trần Mặc nhìn thấy bóng lưng của nàng, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài. Hắn rất muốn giúp Diệp Dung nhưng mà lại bị vấn đề xui xẻo hạn chế sử dụng dị năng.
- Bọn em không muốn tìm thêm phiền toái cho Dung tỷ nữa!
Lâm Lâm bất đắc dĩ lắc đầu rồi lấy tờ báo ra, xem tin tức tuyển dụng.
Nhưng mà vài giây sau, nàng đột nhiên kinh ngạc ngẩng đầu lên, khuôn mặt ngạc nhiên nói:
- Mọi ngươi xem nè, đêm qua lại xảy ra chuyện này. Trên báo có ghi, một đám đồ điện yêu quái tập kích triển lãm châu báu, đoạt đi hai viên phỉ thúy cực phẩm.
- Phốc!
Trần Mặc đang uống trà liền phun cả ra ngoài.
Không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hắn vội giật lấy tờ báo lên xem, vài giây sau, khuôn mặt của hắn bắt đầu vặn vẹo, bộ dạng như tuy thời có thể tiến hóa thành Ma Vương.
Lâm Lâm các nàng đưa mắt nhìn nhau, nhịn không được hỏi:
- Trần ca, anh không sao chứ?
- Anh không có việc gì! Nhưng có kẻ muốn có chuyện!
Hung tợn phun ra mấy chữ này, Trần Mặc chợt quơ lấy một cái búa rồi nổi giận đùng đùng chạy ra khỏi tiệm.
Đám người Lâm Lâm trợn mắt há hốc mồm, thầm nghĩ Trần Mặc bạo phát tiểu vũ trụ thế này, chẳng lẽ tính tự mình xông thánh địa 12 hoàng kim thánh kỵ sĩ sao, có điều cái búa kia cũng không phải là thánh y mà?
(Lại là Áo Giáp Vàng)
- Đều đi ra cho tao!
Mấy phút sau, theo một tiếng quát khẽ vang lên trong hẻm nhỏ, mấy yêu quái đồ điện đều sợ hãi rụt rè hiện hình.
Nhìn thấy khuôn mặt đằng đằng sát khí của Trần Mặc thì cả bốn đứa bọn nó thật ăn ý mà cùng gật đầu, đột nhiên không hẹn mà cùng cười to nói:
- Ngày hôm nay thời tiết thật tốt, lão đại, chúng ta đi xem xiếc thú đi, không biết nơi đó có mấy con hổ cùng với mỹ nữ không mặc quần áo không nhỉ ?
- Tốt, tao còn có thể đưa bọn mày đi gặp ác ma, hơn nữa cam đoan là không có mặc quần áo.
Sau phút phẫn nộ ban đầu, giờ Trần Mặc lại nở ra nụ cười, có điều nhìn thấy nụ cười này của Trần Mặc thì đám đồ điện lại càng kinh hãi.
Đưa mắt nhìn nhau vài giây, Nặc Nặc đột nhiên chột dạ lẩm bẩm nói:
- Lão đại, kỳ thật bọn em cũng là muốn giúp Dung tỷ!
- Ít nói, đúng rồi hai viên phỉ thúy kia đâu?
Trần Mặc cũng không để ý đến nó mà hỏi hai viên Phỉ thúy.
Nặc Nặc chớp chớp đôi mắt, do dự rồi nói:
- Bán… bán cho Thường Kim Nha chợ đen rồi, hắn đưa ra một cái giá rất tốt.
- Giá tốt à? Mấy trăm vạn?
Nghe được tin tức này, Trần Mặc cũng không cao hứng nổi, có lẽ bản thân mình thu lợi càng nhiều thì gặp xui xẻo càng lớn.
Gần như cùng lúc đó chỉ nghe một tiếng “Vù” vang lên, thân ảnh Lý Trì đã xuất hiện trong hẻm nhỏ, cùng lúc đó vẻ mặt của hắn tỏ ra giận dữ, linh lực quanh thân như hóa thành thực chất lan tỏa!
- Tôi biết rồi, tôi sẽ lập tức xử lý ngay!
Hiểu Lý Trì muốn chất vấn cái gì, Trần Mặc trực tiếp lên tiếng rồi cưỡi Xa Xa chạy như bay rời đi.
Mấy đồ điện cũng tức thì nhảy lên sau, cũng làm cho làm cho Lý Trì ngạc nhiên không nói gì, tự dưng trở thành diễn viên quần chúng không lời thoại.
Sợ run hồi lâu, hắn mới bất đắc dĩ thở dài, lắc đầu nói:
- Người này thật sự biết điều, sớm biết như thế thì mình cứ thong thả đi đến đây, đỡ tốn linh khí một cách vô ích.
Lúc này đây Trần Mặc đang một đường chạy như bay, nhưng mà không đợi hắn phóng ra đường cái đã thấy tiểu Huân Nhi cầm theo một túi lớn kem trở về.
Thấy hắn đột nhiên xuất hiện, tiểu Huân Nhi vui mừng chào đón, hô to:
- Ba ba, Huân Nhi rất giỏi nhé, Huân Nhi vừa mới bán…Uhm…
Không đợi nàng nói hết thì đã bị Trần Mặc đưa tay bịt miệng lại. Nói giỡn sao, nơi này là sát đường cái, nếu tùy tiện nói ra thì chỉ sợ mấy phút sau xe cảnh sát đã có mặt.
Không để ý ánh mắt quỷ dị của mọi người xung quanh, hắn liền đưa tiểu Huân Nhi qua một góc, thấp giọng hỏi:
- Huân Nhi, con bán phỉ thúy cho Thường Kim Nha rồi sao?
- Vâng ạ, bán được 30 vạn.
Chỉ một câu trả lời đơn giản mà làm cho Trần Mặc lung lay, hắn nhịn không được mà quay mặt lại nhìn bốn đồ điện kia.
Bị hắn nhìn qua thì Nặc Nặc liền lắc đầu liên tục, lớn tiếng nói:
- Lão đại, bởi vì sợ anh xui xẻo nên bọn em mới bán một cái giá tiện nghi như thế… Ừh, anh không cần cảm ơn đâu.
- Cút, còn muốn tao cảm ơn bọn mày à?
Giờ phút này, Trần Mặc chỉ có thể rơi lệ đầy mặt, ngửa mặt lên trời thở dài.
Sợ run vài giây, hắn lập tức nắm lấy Nặc Nặc quát:
- Mau gọi điện cho cho Thường Kim Nha, nói lần giao dịch này hủy bỏ, kêu hắn trả phỉ thúy lại.
Thế nhưng mà lại gọi điện thoại cho đối phương không được, xem ra đối phương đã tắt máy rồi.
- Lão đại, không bằng chúng ta đi báo công an đi?
Thấy bộ dạng buồn rầu của Trần Mặc thì Oa Oa do dự một chút rồi nhắc nhở.
- Ý kiến hay.
Trần Mặc gật gật đầu, tức giận trừng mắt nhìn nó liếc mắt một cái:
- Sau đó cảnh sát hỏi đối tượng giao dịch, Thường Kim Nha liền khai là Huân Nhi, sau đó vẽ lại mặt Huân Nhi dán truy nã… Hả? Huân Nhi, con muốn nói gì sao?
Không đợi Trần Mặc nói xong, tiểu Huân Nhi bên cạnh mở trừng hai mắt, đột nhiên kéo áo hắn nói:
- Ba ba, lúc nãy khi Huân Nhi ẩn thân thì nghe được chú kia nói dường như tối nay bọn họ muốn giao dịch đồ cổ….
- Con là nói…
Trần Mặc ngẩn ra, đột nhiên tỉnh ngộ vỗ vỗ cái trán.
Xem ra thì sau khi Thường Kim Nha có được phỉ thúy thì liền muốn tìm người khác bán đi, mà dưới tình huống này thì hai bên đều sẽ sử dụng số điện thoại ma.
Nói cách khác, hiện đã không có biện pháp tìm được Thường Kim Nha, trừ phi biết ...
- Huân Nhi, con có biết bọn hắn giao dịch như thế nào không?
Ôm hy vọng, Trần Mặc xoay người hỏi.
Thấy được ánh mắt tràn đầy chờ mong của hắn thì tiểu cô nương vốn là khó hiểu lắc đầu, khi lòng của Trần Mặc trầm xuống thì nàng do dự gật đầu nói:
- Huân Nhi hình như nghe được, có một chú nói là lái xe đi đến bên tàu Ngư Nhân…
Lời còn chưa dứt, Trần Mặc đã trực tiếp nhảy lên Xa Xa, rú gào lên biến mất trong gió đêm.
Đám Nặc Nặc vẫn núp ở trong cái thùng xe đằng sau, thấp giọng than thở:
- Lão đại, coi như chúng ta tìm được Thường Kim Nhan thì hắn cũng không trả phỉ thúy lại đâu.
(Cái xe này chắc có phần thùng để hàng giống mấy loại phân khối lớn)
- Trực tiếp cướp về, cướp cả đống đồ cổ kia luôn.
Giờ mới đội nón bảo hiểm, Trần Mặc nhẹ nhàng phất phất tay:
- Chúng ta lấy lại phỉ thúy cùng đống đồ cổ kia, về phần 30 vạn thì quyên góp cho cô nhi viện, tóm lại số tiền kia không thể động vào.
- Cướp về sao?
Vừa nghe đến chữ “Cướp” thì Oa Oa liền hưng phấn:
- Lão đại, em thích! Anh yên tâm, em sẽ rất chuyên nghiệp, ngay cả quần lót cũng không để lại cho bọn hắn!