Cuối cùng, một người đàn ông khoảng ba mươi trong bộ âu phục gọn gàng đi đến. Hắn có gương mặt ưa nhìn, thân hình cân đối. Qua cách ăn mặc cũng có thể nhìn ra là người thành đạt. Hắn cầm ly rượu đến bên cạnh Hạ Mẫn Hi, cất giọng trầm ấm:
- Người đẹp, tôi có thể mời em một ly không?
Hạ Mẫn Hi ngẩng đầu, cười đáp:
- Được thôi, chúc lễ tình nhân vui vẻ.
Người đàn ông cúi xuống gần cô, thì thầm:
- Lễ tình nhân vui vẻ.
Hạ Mẫn Hi theo phản xạ nghiêng đầu tránh thoát sự thân cận của người đàn ông, sau đó lui đến khu vực an toàn. Người đàn ông thấy cô như con thú nhỏ sợ hãi, bất giác mỉm cười:
- Em sợ gì chứ? Tôi có thể ăn được em sao?
Hạ Mẫn Hi nhướng mày, cất giọng cợt nhã:
- Anh... Muốn ăn tôi...
Cô kéo lấy cà vạt của người đàn ông, sau đó cúi đầu hôn lên nó. Ở khoảng cách gần, trong cô lại càng xinh đẹp khiến người ta rung động. Người đàn ông đôi mắt tối lại, cũng không giữ phong độ nữa mà vòng tay ôm lấy eo cô.
- Người đẹp, em thật hư hỏng.
Hạ Mẫn Hi nhếch môi, trong ánh mắt đầy sự chán ghét.
- Có phải phàm là đàn ông đều thích kiểu như thế này không?
- Đẹp như em kiểu gì anh cũng thích.
Nụ cười của Hạ Mẫn Hi chợt tắt, không chút khách sáo đẩy hắn ta ra. Tức giận quát:
- Cút
Người đàn ông nhíu mày, có chút thẹn quá hóa giận:
- Em gái, có biết tôi là ai không?
- Vậy anh nói thử một chút, anh là ai?
Phía sau lưng hắn vang lên một giọng nữ lạnh lùng, khi hắn quay lại thì vẻ cao ngạo vừa rồi đã biến mất sạch.
- Cô Tống, cô muộn 10 phút đấy.
Tống Kiều liếc hắn, cất giọng mỉa mai:
- Nếu tôi không đến muộn sao thấy được cảnh này. Anh đúng là rất có bản lĩnh, ở địa bàn của tôi còn muốn giở trò.
- Cô quá lời rồi, tôi chỉ muốn làm quen bạn mới thôi.
Tống Kiều nhếch môi, đáp lời hắn bằng một giọng hờ hững:
- Nếu đã vậy...
Cô lấy ly rượu trong tay Hạ Mẫn Hi đưa đến trước mặt người đàn ông, nở nụ cười vô hại:
- Anh uống đi.. Chỉ cần uống hết thì bà đây sẽ tin anh...
Người đàn ông cứng người, ái ngại nhìn ly rượu trên tay Tống Kiều. Hắn biết cô không hề nói đùa, nếu hôm nay không uống thì khó mà bước ra khỏi nơi này. Tên đàn ông nhận lấy ly rượu, nhắm mắt uống cạn.
Tống Kiều hài lòng phủi tay, cất giọng vô cảm:
- Uống xong rồi thì mau biến đi.
Người đàn ông kinh ngạc nhìn Tống Kiều, nhắc nhở:
- Hôm nay chúng ta có hẹn, cô Tống quên rồi sao?
Tống Kiều nhướng mày, cười nhạt:
- Anh đã phạm quy, tôi không muốn cùng anh bàn chuyện. Về nói với lão Ngô, bảo ông ta đích thân đến gặp tôi.
Người đàn ông gương mặt tối sầm, chỉ vì nhất thời nổi hứng mà làm hư đại sự. Bây giờ quay về, Ngô Đông sẽ xé xác anh ta.
Người đàn ông vứt bỏ mặt mũi, cúi đầu 90 độ trước mặt Tống Kiều:
- Cô Tống, là tôi nhất thời hồ đồ. Mong cô hãy rộng lượng bỏ qua.
Tống Kiều bước qua anh ta, cất giọng vô cảm:
- Đáng tiếc cho anh, tôi không phải người rộng lượng. Phục vụ khách hàng chu đáo chút, nếu trường hợp vừa rồi còn xảy ra. Anh sẽ là người chịu phạt đấy.
Tống Kiều liếc về phía anh chàng bartender, anh ta cúi đầu xin lỗi một cách thận trọng. Quy tắc của Tống Kiều rất nghiêm khắc, lần này là anh ta đã quá chủ quan trước vẻ ngoài của người đàn ông kia.
Người đàn ông biết lần này mình gặp xui xẻo, cũng không dám tiếp tục chọc giận cô mà thất thỉu ra về.
Tống Kiều chỉ nán lại Tân Hải 3 ngày, sau đó phải nhanh chóng quay lại tổ chức ở Italy. Lại không nghĩ đến một chuyến này cô lại bị vận xui đeo bám.
Buổi tối trở lại khách sạn, Ngô Đông đã thật sự đến gặp Tống Kiêu. Nghe danh đã lâu, hắn không ngờ Saly từng khiến nhiều người kiêng dè lại có nét đẹp dịu dàng thế này. Gương mặt nhỏ nhắn, ngũ quan tinh tế mềm mại. Đôi mắt linh động màu trà, đôi môi đỏ hồng như cánh hoa đọng sương mai. Cô như một thiên kim được phủ trong nhung lụa, hoàn toàn không ăn nhập gì với danh xưng "hoa hồng sát thủ" trong thế giới ngầm. Người từng khiến các ông trùm khét tiếng hằng đêm mất ngủ là đây ư? Chắc không phải là bẫy đó chứ?
Tống Kiều nhìn ra vẻ nghi hoặc trong mắt ông ta, bất giác mỉm cười:
- Không cần nghi ngờ, tôi chính là Saly, thế nào? Không giống?
Ngô Đông ngã ra ghế sofa, lắc đầu:
- Tôi không có ý đó.
- Hôm nay ngài đến là vì chuyện gì?
Ngô Đông lấy ra một tấm ảnh đặt lên bàn, cười đáp:
- Dự án lần này của tôi khá quan trọng, nhưng Kỷ Đình Dạ lại không muốn nhường. Nếu cô giúp tôi, 10% lợi nhuận sẽ thuộc về cô.
Tống Kiều cầm lấy tấm ảnh, hờ hững nhìn Ngô Đông.
- Ngài muốn tôi bắt cóc con trai hắn, ép hắn rút lui khỏi cuộc đấu thầu?
- Đúng vậy, cô làm được chứ?
Tống Kiều ném tấm ảnh lên bàn, bên trong là một bé trai đáng yêu khoảng chừng 5 tuổi. Cô nhìn Ngô Đông, cất giọng bình thản:
- Ngô Tổng, có phải ngài thiếu tiền đến điên rồi không? Một triệu đô la mà muốn tôi giết con trai trùm buôn vũ khí? Chi bằng tôi đem đoạn video này đưa hắn, biết đâu hắn sẵn sàng chi 1 triệu để lấy cái mạng già của ngài, nuốt luôn mấy cái sòng bạc ở Ma Cao lấy tiền ăn vặt cho con trai hắn.
Tống Kiều vừa nói vừa xoay màn hình điện thoại về phía Ngô Đông, sắc mặt hắn lúc này đã tối sầm.
- Saly, cô có ý gì?
Tống Kiều thu lại điện thoại, giơ tay làm động tác mời:
- Cửa bên kia, không tiễn.
Ngô Đông tức giận, hằn học rời khỏi. Tống Kiều khinh thường nhìn ông ta, mở điện thoại gọi cho Diệp Ninh:
- Bạn yêu, có muốn đi uống vài ly không?
Diệp Ninh ở đầu dây bên kia đồng ý ngay lập tức. Tống Kiều lấy chìa khoá rời khỏi khách sạn, không ngờ vừa đi qua một căn phòng đã nghe thấy một giọng nữ điên cuồng hét lớn:
- Lũ khốn, sao các người lại đối với tôi như vậy?
Tống Kiều đẩy cửa ra, bên trong thế nhưng lại là cô gái ban nãy ở quán bar.
Hạ Mẫn Hi giống như phát điên lao vào đôi nam nữ đang quấn nhau trên giường. Cô cào cấu cắn xe bọn họ không chút thương tiếc. Người đàn ông hốt hoảng giữ tay cô, lớn tiếng nói:
- Mẫn Hi, dừng tay...
Người con gái trên giường toàn thân như không xương dán lên người đàn ông, cất giọng yếu ớt:
- Chị, em xin lỗi... Em.. Huhu...
Cô ta khóc còn to hơn Hạ Mẫn Hi, giống như bản thân mới là người chịu ủy khuất. Tống Kiều lắc đầu, đời bây giờ cái gì cũng có thể xảy ra. Cô không phải người thích lo chuyện bao đồng, cảm thán một câu thì đi mất.