• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhìn người phụ nữ hả hê trước mặt, Kỷ Đình Dạ hận không thể bóp chết cô ta. Nhưng hắn biết cho dù giết Lưu Tuyết Lam cũng không giải quyết được gì.

Kỷ Đình Dạ ném súng lên bàn, lạnh lùng nói.

- Mau tìm vị trí của Tiểu Duệ, phái thêm người đuổi theo nhóm Phong Khiêm.

- Vâng…

Tên thuộc hạ đáp xong thì quay người đi ra bên ngoài. Lưu Tuyết Lam ngồi trên sofa, cười nhạt.

- Vô ích thôi, anh không thắng được Đàm Mặc đâu.

Kỷ Đình Dạ nhìn cô ta, đáp bằng giọng vô cảm:

- Cô không cần bận tâm. Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ để hắn và cô đến lót xác.

Kỷ Đình Dạ nói rất tuyệt tình, ánh mắt hắn nguy hiểm như một con mãnh thú bị người ta chọc giận. Nụ cười của Lưu Tuyết Lam đông cứng lại, cô ta cắn môi né tránh ánh mắt của hắn.

Kỷ Đình Dạ cũng không có ý định đôi co, bảo thuộc hạ canh chừng rồi cũng lên xe đi mất. Tên thuộc hạ cầm điện thoại đến trước mặt Lưu Tuyết, Lam, vẻ mặt không mấy thân thiện.

- Lưu tổng muốn tôi cho cô xem cái này.

Đồng tử Lưu Tuyết Lam co rụt, cô ta tức giận muốn giật lấy điện thoại trong tay người kia. Nhưng đối phương giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, nhanh chóng nghiêng người tránh thoát.

Lưu Tuyết Lam giống như phát điên, lớn tiếng hét

- Các người không thể đối xử với tôi như vậy. Không thể…

Nhưng cho dù cô ta có kích động đến đâu cũng không có ai tình nguyện đáp lại.



Tống Kiều một mình lái xe đến điểm hẹn, đây là lần thứ hai cô tháo chiếc vòng tay mà Kỷ Đình Dạ đã tặng ra. Ngay khi vừa nhận được tin nhắn nặc danh, Tống Kiều đã tự mình rời khỏi biệt thự mà không hề do dự hay sợ hãi.

Màn sương đêm dày đặc bủa vây, ngay khi Tống Kiều dừng xe tại một căn biệt thự bỏ hoang nằm bên sườn dốc.

Tống Kiều xuống xe, không chút phòng bị mà cứ thế tiến vào. Nơi cửa sổ tầng hai có ánh đèn len lỏi, như báo hiệu cô đã đến đúng địa điểm mình cần.

Kỷ Duệ bị trói trên một chiếc ghế gỗ, nhìn thấy Tống Kiều đến nhóc liền lập tức giẫy giụa muốn thoát ra. Bên cạnh nhóc có đến hơn mười sát thủ hàng đầu của Bạch Hồ, mà người đứng ở trung tâm lại khiến cô bất ngờ hơn cả.

- Tôi không nghĩ bản thân sẽ gặp cô ở nơi này. Tôi cứ ngỡ cô là một người tốt bụng và ấm áp lắm.

Cô gái bật cười, vẫn là sự ôn nhu nhưng hôm nay đã là viễn cảnh khác.

- Tôi cũng rất bất ngờ vì kẻ thù mà tôi muốn tìm lại chính là cô đấy, Hạ Mẫn Hi…

Ba từ cuối dường như được cô ta nhấn mạnh, không biết là nhắc nhở Tống Kiều hay nhắc nhở chính mình.

Kỷ Duệ không biết đã nhìn thấy gì, cậu nhóc sợ hãi hướng Tống Kiều lắc đầu liên tục. Nhưng Tống Kiều lại cố tình xem nhẹ sự cảnh báo của nhóc, chỉ tập trung trò chuyện với người kia.

- Nếu như tôi đã đến, cô cần gì phải làm khó trẻ con. Thả nó ra đi, có oán thù gì cứ nhắm vào tôi là được.

Cô gái kia bật cười, đem con dao găm trong tay gõ gõ lên thành ghế mà Kỷ Duệ đang bị trói.

- Ban đâu tôi muốn đem ba mẹ cô tới đây hơn, để một nhà các người được đoàn tụ dưới suối vàng. Tiếc là Kỷ Đình Dạ lại nhanh hơn một bước, nên tôi chỉ có thể bắt nạt trẻ con. Nếu cô đã để ý đến nó, chi bằng chúng ta chơi một trò chơi đi.

Tống Kiều mặt không đổi sắc, cô biết hôm nay may mắn sẽ không mỉm cười với mình. Một tên sát thủ ném con dao trong tay xuống chân Tống Kiều, cười không mấy thiện chí.

Cô gái kia hất cằm, nhàn nhạt nói.

- Nhặt nó lên đi. Bây giờ cô tự đâm vào vị trí mà tôi chỉ định. Mỗi lần xuống tay tôi sẽ cắt một sợi dây. Xem thử cô để ý đứa nhóc này đến mức nào.

Kỷ Duệ hai mắt trợn trừng, cuối cùng nhịn không được mà rơi lệ. Nhóc ghét bản thân mình yếu đuối, liên lụy đến cô Mẫn Hi.

Tống Kiều thấy khoai nhỏ thương tâm, theo thói quen cất giọng dỗ dành:

- Tiểu Duệ ngoan… không khóc. Đợi một lát cô Mẫn Hi xinh đẹp sẽ cứu nhóc ra… Yên tâm, đừng sợ…

Lời này làm Kỷ Duệ càng thương tâm, nhóc muốn nói với cô mình không hề sợ. Nhóc muốn cô mau chạy đi, đừng vì nhóc mà bị người ta bắt nạt.

Cô gái trước mặt nhìn không nổi cảnh tượng này, cất tiếng thúc giục.

- Nhanh đi, có muốn cứu nó không hả?

Tống Kiều thu lại sự dịu dàng, cúi xuống nhặt dao lên. Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cô, ai cũng mang một bộ thích thú khi người gặp họa.

Cô gái kia kè dao vào sát cổ Kỷ Duệ, mỉm cười.

- Đầu tiên là lòng bàn tay phải.

Tống Kiều rút dao, lo lắng nhìn về phía Kỷ Duệ. Thấy cô chần chừ, gương mặt người kia liền đanh lại.

- Mau lên, hay để tôi đến giúp cô.

Tống Kiều mím môi, lời nói ra mang theo chút van nài:

- Cô giúp tôi bịt mắt đứa trẻ lại, tôi không muốn nó nhìn thấy cảnh này.

Cô gái kia cúi đầu, không đáp lời nhưng vẫn làm theo. Tầm mắt Kỷ Duệ bị che chắn, nhóc chỉ nghe thấy âm thanh bén nhọn vang lên rồi im bật. Không hề có tiếng kêu rên đau đớn, mọi thứ tĩnh lặng đến dọa người.

Tống Kiều cực lực cắn môi, trên trán xuất hiện tầng mồi hôi mỏng. Người kia lúc này mới hài lòng, cười lạnh:

- Em gái tôi vì cô mà chết oan, máu thịt này cô nên trả lại cho nó.

Tống Kiều đương nhiên biết nợ máu trả máu, nhưng nợ này lại không phải của cô. Hôm nay đến nơi này, tất cả đều là vì cứu Khoai Nhỏ.

Ánh nến ảm đạm không đủ soi sáng con ngươi u tối của người kia, nhưng Tống Kiều vẫn cảm nhận được sự hận thù trong đó. Cô rút dao ra, mùi máu tanh cứ thế tràn ngập căn phòng.

Hạ Mẫn Hi thuộc nhóm máu hiếm, nếu còn tiếp tục thì mạng cô cũng khó giữ. Người kia vẫn còn chưa nguôi giận, tiếp tục ra lệnh.

- Đùi trái…

Tống Kiều máy móc làm theo, sự đau đớn khiến tầm nhìn của cô ngày càng mơ hồ. Nhưng Tống Kiều quyết không rên lấy một tiếng, vì cô sợ sẽ dọa đến Kỷ Duệ vẫn đang không ngừng phát run trước mặt cô.

Gió đêm lùa qua căn phòng, mang theo cái lạnh khiến lòng người tê dại. Tống Kiều khụy gối xuống sàn, dùng chút sức lực cuối cùng chống đỡ thân thể.

- Thả nó ra… Cái mạng này, cô muốn cứ đến lấy đi…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK