• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

7 giờ tối, đèn phòng cấp cứu cuối cùng cũng tắt. Lưu Tuyết Lam hôn mê được y tá đẩy ra ngoài, theo phía sau chính là Giản Diệp. Kỷ Đình Dạ mặt không biểu cảm, cất giọng đều đều:

- Cô ấy sao rồi?

Giản Diệp tháo khẩu trang ra, chậm rãi đáp:

- Không bị thương chỗ hiểm, chẳng qua là mất máu quá nhiều thôi. Bệnh nhân đã qua cơn nguy kịp rồi, chỉ cần nằm viện theo dõi một thời gian là ổn.

- Cảm ơn, cô vất vả rồi.

Giản Diệp đút tay vào túi áo blouse, cười cười:

- Không có gì, đây vốn là công việc của tôi. Còn nữa, phòng nghiên cứu gần đây vừa phát minh ra loại thuốc mới, anh có thời gian thì đến xem nhé. Tôi xin phép đi trước.

Kỷ Đình Dạ gật đầu, quay sang nói với quản gia:

- Ông đưa Tiểu Duệ và bác sĩ Giản về trước đi. Tối nay tôi sẽ ở lại.

Quản gia nhận lệnh bế Kỷ Duệ lên, nhưng nhóc lại níu áo ông nài nỉ:



- Cháu muốn tạm biệt cô Mẫn Hi, có thể đợi thêm một chút không?

Cậu nhóc vừa dứt lời, phía đầu hành lang chợt vang lên tiếng bước chân đều đặn. Hai mắt nhóc như phát sáng, vội vàng tụt khỏi tay quản gia chạy lại hướng đó.

Tống Kiều vừa có một cuộc nói chuyện không quá dài với Bạch Tư Yến, lúc thấy Kỷ Duệ chạy đến cô liền buông bà ấy ra đưa tay đón lấy nhóc:

- Đừng chạy, sẽ ngã bị thương đấy.

Kỷ Duệ ôm cổ cô, cười đáp:

- Con biết rồi. Bây giờ con phải theo lão quản gia quay về, cô Mẫn Hi có muốn về cùng con không?

Tống Kiều hôn lên má nhóc, dịu dàng nói:

- Cô Mẫn Hi còn có việc cần làm, tạm thời không đi cùng được. Duệ Duệ ngoan, nhớ phải nghe lời đấy.

- Vâng ạ.

Tống Kiều đem nhóc đưa cho quản gia, ông ta lập tức cẩn thận đỡ lấy. Bạch Tư Âm đã đến bên cạnh Kỷ Đình Dạ từ lúc nào, trong giọng nói mơ hồ nghe ra sự lo lắng:

- A Tuyết sao rồi.

Kỷ Đình Dạ nhìn thoáng qua Tống Kiều, sau đó mới trả lời Bạch Tư Âm:

- Không sao, đã được đưa vào phòng hồi sức rồi. 3 tiếng nữa là có thể vào thăm. Mẹ đói chưa, con đưa mẹ đi ăn gì trước rồi quay lại.

Bạch Tư Âm gật đầu, bà hiện tại cũng có chút đói. Kỷ Đình Dạ muốn đưa Tống Kiều cùng đi, nhưng cô lại từ chối:

- Tôi chưa đói, dù sao cũng cần phải có người ở đây phòng khi bác sĩ cần tới. Anh cứ đưa phu nhân đi đi.

- Chỗ này đã có thuộc hạ của tôi rồi, em không cần ở lại canh chừng làm gì cả.



Tống Kiều còn chưa kịp viện cớ tiếp thì Bạch Tư Âm đã chen ngang.

- Hạ tiểu thư đã nói vậy thì con đừng miễn cưỡng, đúng lúc mẹ cũng có việc riêng cần nói với con. Chúng ta đi thôi.

Kỷ Đình Dạ vẫn còn do dự, nhưng thấy ánh mắt ra hiệu của Tống Kiều thì chỉ đành thôi. Hắn bước theo sau Bạch Tư Âm, chậm rãi rời khỏi bệnh viện.

Trên đường, cả Bạch Tư Âm và Kỷ Đình Dạ đều không ai nói với ai câu nào, bầu không khí trong xe luôn duy trì sự trầm mặc. Mãi đến khi yên vị trong phòng VIP của nhà hàng, Bạch Tư Âm mới cất tiếng phá vỡ sự im lặng:

- Con có suy nghĩ gì về lần ám sát này không?

- Trước đó người của Bạch Hồ đã từng trà trộn vào biệt thự, có lẽ hôm nay cũng là bọn họ đi. Là do con đã làm việc chưa chu đáo, hại mẹ suýt thì gặp nguy hiểm.

Bạch Tư Âm tự mình rót một ly rượu vang, thong thả nói:

- Lần đó và lần này có điểm chung gì? Con có biết không?

Kỷ Đình Dạ cau mày, đáp:

- Ý mẹ là gì?

- Ta không biết vì sao con lại tin tưởng người phụ nữ đó đến vậy, chẳng lẽ do cô ta từng cứu Tiểu Duệ ư? Không ngại nói cho con biết, hôm nay ta đã đặc biệt phái một thuộc hạ đến trung tâm gây khó dễ cho Hạ Mẫn Hi. Con có hứng thú muốn biết kết quả không?

Kỷ Đình Dạ im lặng, hắn cũng biết trên người cô gái này có quá nhiều sự bất thường. Nhưng trực giác cho hắn biết cô không phải là người xấu. Chính vì lẽ đó mà hắn đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua cho cô. Nhưng người khác không nghĩ vậy, cả Phong Khiêm, Giản Diệp và Bạch Tư Âm đều cảm thấy cô không đáng tin một chút nào.

Bạch Tư Âm đặt ly rượu vang lên bàn, thở dài nói tiếp:

- Vũ khí bí mật của tổ chức sát thủ cho dù người trong các tổ chức lớn còn chưa chắc đã biết, huống gì chỉ là một nữ minh tinh nhỏ bé tầm thường. Chưa kể thân thủ của cô ta còn hơn cả những người từng được huấn luyện, nếu nói chỉ là một cô gái bình thường thì cho dù trẻ lên ba cũng khó mà tin. A Dạ, con nổi tiếng là người trầm tĩnh lý trí, sao đối với Hạ Mẫn Hi lại hồ đồ rồi?

- Cho dù là vậy, con vẫn có thể đảm bảo cô ấy không phải là hạng người đó. Mẹ yên tâm, con sẽ nhanh chóng tìm ra người đứng sau giở trò.

Bạch Tư Âm nhíu mày, tức giận quát:

- A Dạ, con còn chưa chịu tỉnh ra hay sao? Được, ta sẽ để con sáng mắt để nhìn cho rõ hồng nhan tri kỷ bên cạnh mình.

Bạch Tư Âm nói xong thì đứng dậy rời đi, từ đầu đến cuối bàn đồ ăn kia vẫn chưa từng được động vào. Kỷ Đình Dạ ngồi tại chỗ cũ, sắc mặt âm u không chút biểu tình. Từ trước đến nay Bạch Tư Âm chưa từng nổi giận với hắn, đây được xem là trường hợp đầu tiên. Bà ấy có thể khẳng định đanh thép như vậy chắc chắn là đã biết gì đó rồi. Hắn không thể để mẹ mình gây bất lợi cho Hạ Mẫn Hi, cho dù như thế nào hắn cũng muốn được nghe chính miệng cô thừa nhận chứ không phải là chứng cứ hay lời nói của một ai khác.

Kỷ Đình Dạ cầm lấy di động gọi cho Phong Khiêm, anh ta rất nhanh đã bắt máy:

- Boss, có chuyện gì ạ?

Kỷ Đình Dạ sắc mặt lạnh lùng, nói bằng giọng vô cảm:

- Giúp tôi kiểm tra xe Mẫn Nhi có ở bệnh viện không, ngay bây giờ.

- Vâng ạ

Phong Khiêm nói xong liền tắt máy, khoảng 5 phút sau, điện thoại của Kỷ Đình Dạ đã nhận được tin nhắn báo cáo. Hắn nhìn vào nội dung, sự lạnh lùng chỉ có tăng chứ không hề giảm.

Kỷ Đình Dạ ngồi một lúc mới mở phần mềm định vị ra, sau đó nhanh chóng rời khỏi nhà hàng. Nếu mọi chuyện giống như Bạch Tư Âm đã nói, vậy bây giờ hắn phải làm sao đây.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK