Hôm nay Tống Kiều lại dậy muộn, giúp việc nấu bữa sáng cho cô rồi không thấy tâm hơi. Lúc ngồi vào bàn ăn, đột nhiên bên ngoài có tiếng bước chân truyền tới. Tống Kiều dừng động tác, chậm chạp ngẩng đầu lên.
- Sao cô lại đến đây?
Tống Dĩnh không trả lời, chỉ thản nhiên đi đến kéo ghế ngồi xuống.
- Tưởng chị bị giết rồi chứ? Không ngờ vẫn lành lặn ngồi đây.
- Ăn nói tử tế vào, vì sao tôi lại bị giết chứ?
Tống Dĩnh kinh ngạc, mở to mắt nhìn Tống Kiều.
- Chị không biết người đàn ông bên cạnh đáng sợ thế nào à? Chị phản bội hắn mà hắn vẫn để yên cho chị.
- Phải đó, cô thất vọng sao?
Tống Dĩnh “xì” một tiếng, cất giọng ghét bỏ.
- Không sao là tốt rồi, mấy ngày này tôi rất lo cho chị đấy.
Tống Kiều đang thảnh thơi nhai nuốt, nghe thấy lời này mà suýt nghẹn.
- Có gì thì nói đi, sến súa thế làm gì?
Tống Dĩnh mất hứng, chẳng mấy khi cô tỏ ra quan tâm đến một người nào như vậy đâu, thế mà còn bị kì thị. Cô chống cằm, đem tắm ảnh trong túi đặt lên bàn:
- Tôi hỏi chị, chị ở Kỷ Gia có từng thấy qua bé gái này không?
Tống Kiều cầm lấy ảnh lên xem, sắc mặt thoáng thay đổi.
- Từ đâu cô có tấm ảnh này?
- Có nghĩa là chị từng thấy sao? Vậy bé gái này và Kỷ Đình Dạ là quan hệ gì?
Tống Kiều nghi hoặc, dùng ánh mắt dò xét cô gái trước mặt. Trước cái nhìn chằm chằm của cô, Tống Dĩnh chỉ có thể nói thật.
- Cô bé này là tôi. Khi Kỷ Đình Dạ nhìn thấy có biểu hiện rất lạ. Tôi nghi ngờ anh ta và mình có mối quan hệ nào đó nên mới đến tìm cô.
Tống Kiều đỡ trán, hóa ra duyên phận ở đời lại kì diệu như thế. Phàm là sát thủ đều không có ký ức của riêng mình, vậy nên họ không biết mình rốt cục là ai. Không riêng gì Tống Dĩnh, ngay cả cô cũng chẳng rõ xuất thân của chính mình. Nhưng ông trời đôi khi cũng thích dọa người, khiến họ bất ngờ đến choáng váng.
Tống Kiều đặt lại tấm ảnh lên bàn, sau ba giây đắn đo cuối cùng cũng mở miệng:
- Tôi nghĩ cô nên đợi câu trả lời từ phía Kỷ Đình Dạ thì hơn. Đây là thiên cơ bất khả tiết lộ.
Tống Dĩnh đợi nửa ngày cuối cùng lại nhận câu trả lời thế này, nhất thời tức giận giật lấy tấm ảnh:
- Thối lắm, cô đang đóng phim cổ trang à? Không muốn nói thì thôi, thần thần bí bí làm gì chứ?
Tống Kiều bật cười, đứa nhỏ này càng nhìn càng thấy rất đáng yêu. Mấy ngày nay cô chán đến sắp nổi mốc rồi, may mà có người đến đây cho cô tiêu khiển.
Tống Kiều lấy thêm một phần ăn sáng để trước mặt Tống Dĩnh, sau đó lại quay về giải quyết bữa sáng của mình. Cô biết Kỷ Đình Dạ cũng là thân bất do kỷ, tạm thời không tính toán với hắn.
Phong Khiêm đứng bên ngoài đợi rất lâu, mới thấy Tống Dĩnh chậm rì rì ra tới. Anh ta không hỏi cô vào trong đó làm gì, giống như mọi khi giúp cô mở cửa xe. Gần đây anh ta được thăng cấp thành bảo mẫu toàn năng, ngoài giải quyết chuyện của tổ chức còn phải chiếu cố vị tiểu thư này.
Tống Dĩnh đã lười phải hỏi lý do, cô vừa ngồi vào xe đã cất tiếng yêu cầu:
- Tôi muốn ăn mỳ gà tiềm của quán đối diện chung cư Lệ Hoa, anh cho người mua về giúp tôi đi.
Phong Khiêm vừa khởi động xe vừa ôn tồn đáp:
- E là không được rồi, hôm nay tôi phải đưa cô về nhà cũ Kỷ Gia ở Italy.
- Đi bây giờ luôn hả?
Phong Khiêm gật đầu, anh ta thấy sự thất vọng trong mắt của cô. Do dự vài giây, cuối cùng vẫn là thỏa hiệp.
- Tôi chở cô đến đó mua rồi ăn trên đường ra sân bay, được không?
Tống Dĩnh gật đầu, lại tiếp tục hỏi:
- Vậy còn Hạ Mẫn Hi thì sao?
- Cô ấy sẽ đi cùng Kỷ tiên sinh.
Tống Dĩnh “ồ” một tiếng, xem ra cái vị họ Kỷ kia đã đổ gục dưới chân bà chị kia rồi. Biết cô ấy thả sát thủ chạy mà vẫn không truy cứu, nếu là cô thì đã sớm đánh bà chị kia thành đầu heo rồi. Ngu muội, quá ngu muội…
Tống Dĩnh vừa đi, Kỷ Đình Dạ đã tìm tới cửa. Nhìn thấy Tống Kiều nhàm chán cầm điều khiển ti vi liên tục chuyển kênh, hắn không nhịn được mà cong khóe miệng.
- Em đã suy nghĩ xong chưa?
Tống Kiều không quay đầu thản nhiên đáp:
- Tôi có gì cần phải suy nghĩ. Tôi chính là tôi mà thôi, cũng không thể trở thành ai khác.
Kỷ Đình Dạ sớm biết cô sẽ nói vậy, người phụ nữ này có sự cảnh giác quá cao. Muốn cô thành thật sợ là rất khó. Mấy ngày nay hắn đã suy nghĩ thông suốt rồi, nếu đã có tình cảm thì hắn chỉ đành chấp nhận cô thôi.
Kỷ Đình Dạ đi đến ngồi xuống cạnh Tống Kiều, bàn tay đưa khẽ nhéo chóp mũi cô:
- Thật không nghe lời mà.
Tống Kiều khó chịu, theo phản xạ đẩy tay hắn ra.
- Được rồi, tôi cũng không phải sủng vật của anh.
- Tôi cũng không định xem em thành sủng vật. Mau chuẩn bị đi, cùng tôi đến Italy một chuyến.
Tống Kiều kinh ngạc, ngay lập tức thoái thác.
- Không muốn, tôi còn phải quay phim kiếm tiền nữa.
- Không cần, tôi đã bảo công ty quản lý của em chuẩn bị hợp báo tuyên bố giải nghệ của em rồi.
Tống Kiều sững sờ, ngồi bật dậy.
- Gì chứ? Anh còn chưa hỏi ý kiến của tôi mà. Tôi không đồng ý.
Kỷ Đình Dạ xoa đầu Tống Kiều, nói bằng giọng ôn nhu.
- Ngoan, tôi đây là muốn tốt cho em. Đợi mọi chuyện sáng tỏ, sẽ càng nghiêm trọng.
- Anh có ý gì?
Kỷ Đình Dạ không trả lời, hắn cảm thấy bây giờ chưa phải lúc để nói rõ với cô. Lưu Tuyết Lam muốn dồn cô vào đường cùng, hắn không thể để cô ta được như ý nguyện.
Tống Kiều hoang mang, nhưng cô biết Kỷ Đình Dạ làm việc gì cũng có lý do cả. Cô quyết định tin tưởng hắn lần này, giao tất cả của bản thân cho hắn.
Tống Kiều trở về phòng thay quần áo, sau đó ngồi chuyên cơ riêng cùng Kỷ Đình Dạ đến Italy. Hiện giờ thời tiết trong xanh, nhưng đâu đó đã bắt đầu nổi bão.
…
Đàm Mặc trần nửa thân trên đứng hút thuốc ở ban công, hiện tại mọi chuyện vẫn đang nằm trong kế hoạch của hắn. Những kẻ từng đắc tội hắn, đều sẽ không có cái kết được cái kết tốt đẹp. Cho dù là Rose, hay là Kỷ Đình Dạ…
Diệp Ninh từ phía sau vòng tay ôm lấy Đàm Mặc, cất giọng lười biếng:
- Đang nghĩ gì mà nhập tâm vậy?
Đàm Mặc quay đầu, dịu dàng hôn lên trán Diệp Ninh.
- Không có gì? Chỉ là mấy chuyện làm ăn thôi. Hôm nay em muốn làm gì?
Diệp Ninh tựa đầu trên vòm ngực màu đồng rắn của hắn, giọng nói có chút uể oải.
- Em muốn đi thăm Kiều Kiều, sẵn tiện gặp vị chuyên khoa mà anh nói.
Đàm Mặc yêu thương ôm lấy cô, bàn tay bắt đầu không yên phận.
- Vội gì chứ? Vẫn còn rất sớm.
Diệp Ninh cau mày, ngẩng đầu trừng mắt với hắn:
- Bỏ tay ra, em thật sự bị anh làm mệt chết rồi.
Đàm Mặc cười lưu manh, khom người bế xốc cô lên:
- Vậy thì em đừng động, anh động là được rồi.
Gương mặt Diệp Ninh đỏ bừng, tức giận đánh vào ngực hắn. Người đàn ông này, sao sức lực lại dồi dào như vậy chứ? Cô hối hận rồi, đáng ra nên giả chết cho xong.